Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 6





"Cái này..." Tần Tử Hoa cảm thấy hơi khó xử : "A Kim bây giờ là người của Phương Hạo Vân, con sợ ông ta chưa chắc đã chịu gặp ba..."

"Chỉ cần là ba hẹn, hắn sẽ đến gặp ba, con đi thông báo đi..." Tần Như Phong trầm giọng nói.

Tần Tử Hoa nghe vậy, liền gọi điện thông báo cho Kim Phi, hy vọng hp có thể chuyển lời đến Kim Gia. Và Kim Phi vui vẻ đáp ứng.

Chưa đến mười phút, bên Kim Phi đã có trả lời, Kim Gia bằng lòng gặp Tần Như Phong, chờ sau khi xác định lại thời gian và địa điểm thì liên hệ cho cô.

Cúp điện thoại xong, Tần Tử Hoa nói : "Ba, A Kim bằng lòng gặp ba, thời gian và địa điểm ba chọn đi"

"Tối ngày mai, gặp tại Kim Bích Huy Hoàng!" Tần Như Phong thản nhiên nói.

"Cái này... đó là địa bàn của Phương Hạo Vân mà?" Tần Tử Hoa kinh ngạc hỏi.

"Không sao!"

Tần Như Phong cười nói : "Ba không tin Phương Hạo Vân sẽ nhân cơ hội giết ba, ba nghĩ hắn còn chưa đến mức làm vậy, con thông báo cho Kim Phi đi...."

Đưa Đinh Tuyết Nhu về nhà xong, Phương Hạo Vân cũng không ở lại lâu, bởi vì Đinh Tuyết Nhu cần nghỉ ngơi. Lúc đi ra cửa, hắn vốn định lái xe trở về buổi tiệc, nhưng giữa đường lại bị Hà Thanh chặn lại.

"Cô không phải là muốn đi nhờ xe của tôi chứ?" Phương Hạo Vân dừng xe, vươn đầu ra cửa xe, nói :"Cô không chịu ở buổi tiệc, chạy đến đây chặn đầu xe của tôi là có ý gì? Là ông Lã có chỉ thị mới, hay là mùa xuân của cô đến, làm nước xuân lai lán, muốn tìm bổn thiếu gia để vui vẻ?"

"Đi chết đi!'

Hà Thanh khẽ cáu một tiếng, nói : "Mở cửa xe cho tôi vào trước, tôi có chuyện muốn nói"

"Vào đi!"

Phương Hạo Vân mở cửa xe ra, để cho Hà Thanh ngồi vào, sau đó khởi động xe lên : "Nói đi, cô rốt cục có chuyện gì?"

"Chẳng lẽ không có gì thì không thể đến tìm cậu... Phương thiếu gia, hôm nay tôi mới hiểu được, cậu mới đúng là thiên hạ đệ nhất tình thánh, tiểu nữ tử xin bội phục" Lời này của Hà Thanh nghe thế nào cũng không giống nịnh nọt.

Nghe Hà Thanh nói vậy, tuy trong lòng Phương Hạo Vân cũng có chút hưởng thụ, nhưng ngoài mặt vẫn cười lạnh nói :"Bớt nói nhảm với tôi đi, có chuyện thì nói, không có gì thì mời xuống xe, tôi còn phải đến chiêu đãi khách quý nữa..."

"Không có tư tưởng..." Hà Thanh đáp lại một câu, sau đó trầm giọng nói : "Cậu có muốn tìm cố chủ phía sau Đà Ông không?"

"Đà Ông?"

Phương Hạo Vân hơi kinh hãi, không ngờ rằng chuyện của mình cũng không tránh được tai mắt của bọn họ, có điều, bọn họ biết được cố chủ phía sau cũng tốt.

"Là ai?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Long Hi Phượng!" Hà Thanh trầm giọng : "Nằm vùng của chúng tôi tại Nam Cung thế gia báo tin, tuyệt đối không giả, Long Hi Phượng hận Long gia, cũng hận cậu..."

"Mẹ nó, sớm biết con mụ này không phải thứ tốt lành gì" Phương Hạo Vân tức giận mắng : "Cọp cái giả mèo ngoan, không có lòng tốt... có điều tôi không phải là người sợ phiền phức, Long Hi Phượng thật sự muốn đối phó tôi thì chờ mà xem đi..."

"Phương thiếu gia, ý của Lã lão là, tạm thời không cần gây xung đột với Nam Cung thế gia, Nam Cung thế gia không giống như Long gia, bọn họ có lực lượng khá lớn tại bạch đạo, không dễ chọc" Hà Thanh dặn dò.

Phương Hạo Vân cười nói : "Những lời này là trọng điểm tối nay của cô sao?"

Hà Thanh quay đầu lại, nhìn Phương Hạo Vân, mỉm cười, nói : "Không sai, là trọng điểm... Việc cấp bách của chúng ta bây giờ chính là giải quyết Long Chiến và Long Thần"

"Còn chuyện gì không?" Phương Hạo Vân đột nhiên cười tủm tỉm, hỏi.

"Những cái nên nói tôi đã nói rồi, còn về phần làm thế nào, đó là chuyện của cậu..." Hà Thanh lạnh lùng nói.

"Cô hiểu lầm rồi, ý của tôi là, nếu cô không còn chuyện gì, thì đi ra nhớ đóng cửa xe lại giùm tôi" Phương Hạo Vân cười mờ ám : "Đương nhiên, nếu cô muốn phát sinh quan hệ mờ ám với tôi, tôi cũng rất vui..."

"Vô sỉ!"

Hà Thanh liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, nói : "Dừng lại, tôi muốn xuống xe!'

Khi Phương Hạo Vân chạy về đến tập đoàn Đằng Phi, thì buổi tiệc cũng đã kết thúc rồi, một số khách mời đã ra về, còn lại vài nhóm người đang ngồi nói chuyện, chắc là đang bàn chuyện làm ăn, hoặc là... Nguồn truyện: Truyện FULL

Bạch Lăng Kỳ, Phương Tuyết Di, cùng với Trác Nhã đều bận rộn tiễn người. Phương Hạo Vân đi qua chào hỏi vài quan chức chính phủ, sau đó tự mình đưa họ rời đi, rồi nói với Bạch Lăng Kỳ ; "Anh đưa em về..."

Bạch Lăng Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, không có ý kiến gì.

Về đến nhà, Trương Mỹ Kỳ vẫn còn thức chờ hai người.

"Ơ..."

Đột nhiên, Trương Mỹ Kỳ nhẹ nhàng giật người một cái, trong miệng phát ra một tiếng rên nhẹ. Bạch Lăng Kỳ nhìn qua, trời ạ, không biết từ lúc nào mà bàn tay to của Phương Hạo Vân đã đặt lên mông của Trương Mỹ Kỳ rồi.

Bạch Lăng Kỳ đỏ mặt nói : "Hay là tối nay ba người chúng ta..."

Phương Hạo Vân xấu hổ, Kỳ của hắn lớn gan như vậy khi nào thế?

"Có được không?" Phương Hạo Vân hơi chờ mong, nhưng cũng có chút lo lắng.

"Yên tâm đi, mới có mấy tháng, không sao đâu..." Bạch Lăng Kỳ giành trả lời trước, sau đó, cô kéo tay Trương Mỹ Kỳ, hỏi : "Chị Mỹ Kỳ không bị ảnh hưởng chứ?"

Trương Mỹ Kỳ nhăn nhó : "Có ảnh hưởng chút, có điều chị đã uống thuốc dưỡng thai của dì Bạch rồi, vận động một chút cũng không có vấn đề"

Bình thường mà nói, phụ nữ đã mang thai ba tháng hoặc hơn thì không thích hợp để vận động vợ chồng. Nhưng mà sự băn khoăn của Trương Mỹ Kỳ đã được thuật Kỳ Hoàng của dì Bạch giải quyết, cho nên, dưới sự vận động thích hợp, hoàn toàn có thể giải quyết chuyện phòng the.

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, trong lòng như là mèo gặp mỡ vậy, ngứa không chịu nổi, không nói nhiều lời, đưa tay ôm lấy chị Mỹ Kỳ đi vào phòng ngủ, và Kỳ cũng theo sát đằng sau.

Không lâu sau, trong phòng truyền ra những tiếng rên dục vọng nguyên thủy nhất của con người

Mãi cho đến tận sáng, khi tỉnh dậy, nằm giữa hai người, khóe miệng của Phương Hạo Vân mới lộ ra một nụ cười hạnh phúc. Bàn tay của hắn đang đặt trên bộ ngực của Bạch Lăng Kỳ, tay kia thì đang sờ bụng của Trương Mỹ Kỳ, thật là diễm phúc. Đàn ông trong thiên hạ chưa chắc đã được hưởng thụ điều này đâu.

"Hạo Vân, anh tỉnh rồi à?" Bạch Lăng Kỳ cảm thấy bộ ngực của mình bị đánh lén, mở mắt ra thì nhìn thấy có một tên xấu xa đang cười xấu xa và nhìn mình

Lúc này Trương Mỹ Kỳ cũng đã tỉnh lại, vội vàng tìm quần áo mặc vào, bởi vì cảnh tượng phóng đãng tối qua đã làm cho cô xấu hổ không chịu nổi, nhất là lần cuối cùng, khi Phương Hạo Vân cùng làm với cả hai, đúng là kích thích. Nếu không phải đang mang thai, sợ rằng cô đã làm đến sáng mới thôi.

Ba người tuy rằng không phải là lần đầu tiên ngủ chung giường, nhưng mà tình cảnh tối hôm qua quả thật đã làm cho bọn họ hưng phấn.

"Hai vị nương tử, tính rời giường như vậy sao, không tính ở lại thêm một chút nữa à?" Phương Hạo Vân cười xấu xa hỏi.

"Đi đến địa ngục đi, anh cho bọn em là người nào chứ?" Bạch Lăng Kỳ khẽ gắt một tiếng, sau đó đỡ chị Mỹ Kỳ xuống giường, nói : "Anh nằm chút nữa rồi dậy đi, em và chị Mỹ Kỳ đi chuẩn bị bữa sáng"

Đợi khi hai người đi ra, Phương Hạo Vân cũng mặc đồ vào, rửa mặt đánh răng một chút, sau đó đi vào bếp, Bạch Lăng Kỳ đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi.

Phương Hạo Vân vừa ăn vừa cười nói : "Chị Mỹ kỳ, trong khoảng thời gian này nếu chị cảm thấy mệt, thì không cần làm việc nữa. Chờ sau khi sinh xong rồi tiếp tục công tác cũng được..."

"Không được!"

Trương Mỹ Kỳ quả quyết từ chối : "Trong lúc mang thai cũng cần phải vận động thích hợp,, nói như vậy mới có lợi cho cục cưng của chị phát triển. Hạo Vân, chị đã thương lượng với Tuyết Di và Trác Nhã rồi, chị sẽ không nghỉ trong thời gian mang thai đâu, có điều lượng công việc sẽ giảm bớt, nằm trong phạm vi cho phép của bác sĩ"

Lúc này Phương Hạo Vân mới gật đầu, nói : "Cũng tốt, dù sao thì em cũng không hiểu về chuyện này nhiều, chị nghe lời của mẹ đi, mẹ là người từng trải...."

Bạch Lăng Kỳ thấy Phương Hạo Vân quan tâm đến Trương Mỹ Kỳ như vậy, trong lòng có chút hâm mộ, muốn cái bụng của mình cũng to ra như vậy.

Trương Mỹ Kỳ dường như nhìn thấu tâm tư của Bạch Lăng Kỳ, cười nói :"Không cần lo lắng, sớm muộn gì em cũng được làm mẹ thôi..."

"Hạo Vân, chờ chúng ta tốt nghiệp liền sinh con nha?" Bạch Lăng Kỳ chờ mong hỏi.

"Ừ!" Phương Hạo Vân gật đầu, đang muốn nói thêm gì thì chuông điện thoại đã vang lên, nhìn màn hình, là của Hà Thanh gọi đến. Hắn phỏng chừng là chuyện bên Long Thần đã có tiến triển rồi, vội vàng nghe máy. Quả nhiên trong điện thoại truyền ra giọng nói của Hà Thanh : "Đại tình thánh, rời giường chưa... tôi không quấy rầy chuyện tốt của cậu chứ?"

"Hãy bớt nói nhảm đi, có phải là chuyện Long Thần có tin tức không, tôi không có hứng thú nghe cô ba hoa..." Phương Hạo Vân không vui nói.

"Mới sáng sớm mà hung dữ cái gì hả?" Hà Thanh hừ một tiếng, nói : "Ông chủ lớn đã gọi điện thông báo, cho chúng ta hành động... chúng tôi nhận được một tin tức, Long Chiến và Long Thần đang bày ra một âm mưu lớn, bên ta cần phải ra tay trước, để bảo đảm đập tan âm mưu của bọn họ..."

Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, đột nhiên cười nói :"Nếu tôi đoán không sai, âm mưu của Long Thần và Long Chiến hẳn là nhằm vào mấy người?"

Lời này vừa nói ra, mặt của Hà Thanh liền biến sắc, cũng may là nói chuyện qua điện thoại, Phương Hạo Vân không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô, nếu không khẳng định là sẽ nhìn ra cái gì đo.

Hà Thanh bây giờ càng lúc càng bội phục Phương Hạo Vân, người thanh niên này thật sự quá thông minh, có nhiều chuyện căn bản không thể gạt được hắn.

Nói thật ra, những lần tiếp xúc với Phương Hạo Vân, Hà Thanh đã rất cẩn thận rồi, nhưng mà có nhiều khi không cách nào giấu được hắn.

Cười làm lành một tiếng, Hà Thanh nói : "Phương thiếu gia, cậu thu dọn một chút đi, tối nay chúng ta xuất phát nhé?"

"Cô đang ra lệnh cho tôi?" Phương Hạo Vân tức giận hỏi : "Nhớ kỹ, bây giờ cô đang cầu tôi, chứ không phải đang ra lệnh cho tôi... buổi chiều ngày mai đến đón tôi...'

Nói xong, Phương Hạo Vân liền cúp điện thoại, không cho Hà Thanh có cơ hội nói thêm gì.

"Kỳ, chị Mỹ Kỳ, em không đưa hai người đi làm 9dc, em còn chút việc cần phải xử lý, không kịp thời gian..." Phương Hạo Vân quyết định ngày hôm sau sẽ xuất phát, hắn muốn rút thời gian đi thăm Đinh Tuyết Nhu, sau đó đến chổ của dì Bạch thương lượng một chút.. Chuyện của Long Chiến và Long Thần ở nước Z, không đơn giản như chuyện Long gia ở Hoa Hải.

Công ty bảo an Đằng Phi của Phương Hạo Vânthành lập không lâu, trừ đám anh em họ Vương ra, thì những người còn lại chưa phát triển kịp. Vẫn còn chút khoảng cách so với sự kỳ vọng của hắn, hắn quyết định dùng hành động lần này coi như là rèn luyện cho mọi người.

Hành động lần này đối với bọn họ mà nói, chính là một cơ hội tốt.

"Hạo Vân, anh đi làm việc của anh đi, cứ yên tâm, lúc anh không có ở đây, em sẽ chăm sóc chị Mỹ Kỳ giùm cho..." Bạch Lăng Kỳ cười nói.

Trương Mỹ Kỳ cũng cho Phương Hạo Vân một cái ánh mắt thấu hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.