Làm trò chiếm tiện nghi, đối với Phương Hạo Vân mà nói, căn bản là không có mất mác cái gì, hà cớ gì mà không làm?
"Nhưng mỗi ngày chị đều muốn thấy em..." Lúc nói ra những lời này, sắc mặt của Long Hi Phượng trở nên u oán, người không biết còn tưởng rằng Phương Hạo Vân đã bỏ rơi bà.
Phương Hạo Vân âm thầm cười lạnh, đang muốn tiếp tục diễn thì nghe thấy giọng nói của lão Lang : "Phu nhân, Phương thiếu gia, chúng ta đến rồi..."
Phương Hạo Vân đưa mắt ra nhìn, phát hiện ra phía trước là một loại sân bay nhỏ, chung qunah còn có pháo đài và súng máy thủ, xem ra hẳn là mang tính chất quân dụng cao rồi.
Long Hi Phượng vội vàng ngồi thẳng dậy, giải thích : "Ngũ Gia muốn chúng ta đi máy bay đến..."
"À!" Phương Hạo Vân thản nhiên đáp một tiếng, không biểu hiện kinh ngạc gì.
Sau khi xuống xe, bốn người được dẫn dắt vào bên trong, ngồi vào một chiếc trực thăng quân dụng. Sau khi lên trực thăng, cơ trưởng mới nói cho mọi người biết địa điểm, là một nông trường cách phố D ba trăm cây.
Dọc đường đi, bởi vì lo trong trực thăng có thiết bị theo dõi, nên Phương Hạo Vân và Long Hi Phượng không có nói gì về chuyện của Long Thần và Long Chiến.
Đồng thời, bọn họ không cũng có giở trò liếc mắt đưa tình nữa. Bây giờ Phương Hạo Vân đang đóng vai vệ sĩ của Long Hi Phượng, cùng hạng với Tiểu Đao và lão Lang, cho nên hắn ngồi rất nghiêm chỉnh, không nhúc nhích gì, vẻ mặt nghiêm túc của hắn trông giống một vệ sĩ chuyên nghiệp vậy.
Trên thực tế, Phương Hạo Vân cũng không xa lạ gì với cái nghề vệ sĩ này, khi còn ở Thiên Đạo, phần lớn các nhiệm vụ của hắn đều có liên quan đến lãnh vực này.
Làm vệ sĩ, là vốn ban đầu của hắn.
Khoảng chừng hai giờ sau, trực thăng mới đáp xuống, lúc này bọn họ đã đến một nông trường riêng. Đưa mắt nhìn ra xa, khắp nơi đều là bò và dê, quả thật đúng là một cảnh tượng phồn vinh, chỉ là Phương Hạo Vân nhanh chóng phát hiện ra, mặt cỏ bốn phía đều có sát khí, hiển nhiên là Ngũ Gia đã mai phục rất nhiều người rồi.
Long Hi Phượng dường như cũng phát hiện, có điều bốn người đều là cao thủ, cho dù Ngũ Gia thật sự có âm mưu, thì bà cũng không lo lắng.
"Phu nhân, mời!" Một người da đen cao lớn làm ra thế mời, mang đoàn người Long Hi Phượng bước vào.
Phương Hạo Vân nhìn bốn phía, phỏng chừng là sẽ đi đến một cái lều bạt cách đó không xa.
Quả nhiên, sau vài phút, dưới sự dẫn đường của người da đen, cả đoàn người đi vào trong cái lều. Vừa đi vào, Phương Hạo Vân liền nhìn thấy Ngũ Gia.
Lúc này, ông ta đang ngồi chính giữa, tay cầm một vò rượu dê, thấy Long Hi Phượng vào, liền đứng dậy vội vàng đón tiếp, để cho Long Hi Phượng ngồi bên cạnh mình.
Sau đó, ông nhìn thoáng qua đám vệ sĩ của Long Hi Phượng.
Đương nhiên, ông không nhận ra Phương Hạo Vân, bởi vì lúc này Phương Hạo Vân đang mang một cái mặt nạ da người được Long Hi Phượng làm tỉ mỉ, biến thành một thiếu niên nhỏ tuổi da hơi ngâm. Ngũ Gia và Phương Hạo Vân vốn chỉ mới gặp mặt một lần, cho nên bây giờ hắn cải trang như vậy, Ngũ Gia căn bản là không nhận ra được.
"Các người ngồi xuống đi... đây là rượu sữa thượng đẳng, các người nếm thử đi..." Ngũ Gia nói một tiếng xong, liền vây lấy Long Hi Phượng, không thèm để ý đến người khác.
Hai người nói chuyện vài câu, rồi chạm cốc liên tục.
Ngũ Gia thấy Long Hi Phượng sảng khoái như vậy, cười đến híp mắt luôn.
Hơn nửa ngày trôi qua, nhưng Ngũ Gia vẫn không đề cập đến Long Chiến và Long Thần, Long Hi Phượng dường như đã sốt ruột, vì bà đến đây không phải để uống rượu.
" Ngũ Gia, gia huynh đâu?" Long Hi Phượng chủ động hỏi.
"Haha, không cần sốt ruột..." Ngũ Gia nhìn đồng thời : "Long Thần Long Chiến đang đến, con kiên nhẫn chờ một chút đi, có lẽ bọn họ đang trên đường đến đây... Đúng rồi, có phải con không quen uống rượu sữa không? Hay là đổi rượu vang nhé?"
"Không cần!"
Long Hi Phượng khoát tay : "không cần phiền như vậy, Ngũ Gia, hay là chúng ta nói chuyện đi... Đúng rồi, anh hai Long Thần của con mấy năm nay có con nối dỗi hay không ? Đứa nhỏ có khỏe hay không?"
"Cũng có một đứa, là con trai, có điều trong một lần xung đột vũ trang đã bị người ta đánh chết... Sau này không biết thế nào mà không sinh con nữa..." Nói đến đây, Ngũ Gia cười nói : "Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, việc này khi nào con gặp Long Thần rồi hỏi"
Phương Hạo Vân luôn âm thầm quan sát Ngũ Gia, hắn phát hiện ra khi Ngũ Gia nói chuyện, đôi mắt đều nhìn Long Hi Phượng chằm chằm, bộ dáng rất là mê đắm.
Phương Hạo Vân suy nghĩ, chẳng lẽ lão già này thật sự thích Long Hi Phượng, hoặc là muốn mưu đoạt gia sản của Nam Cung thế gia?
Có điều, nghĩ đi nghĩ lại, mưu đoạt gia sản là điều không có khả năng, lui một bước mà nói, cho dù ông ta thật sự cưới Long Hi Phượng, thì Nam Cung thế gia cũng không có khả năng bị chiếm.
Đừng tưởng Nam Cung thế gia bây giờ do hai người phụ nữ chiếm giữ, nhưng Nam Cung thế gia tuyệt đối sẽ không rơi vào tay của đàn ông họ khác, đây là vấn đề nguyên tắc.
"Tiểu Phượng Hoàng, lần này con đến đây, Phương Hạo Vân có biết không?" Ngũ Gia hỏi.
"Không biết..." Long Hi Phượng nghiêm túc nói : "Lần này, trừ con và ba tùy tùng ra, thì không ai biết tin gì hết, Ngũ Gia, con làm việc ông còn lo lắng sao?"
"Đương nhiên là yên tâm rồi, TIểu Phượng Hoàng làm việc, ông yên tâm nhất" Ngũ Gia cười, sau đó cầm cốc lên, tiếp tục uống.
Phương Hạo Vân đứng bên cạnh bật cười, hắn chẳng những là biết, hơn nữa còn đang đứng trước mặt ông ta, nhưng ông có thể thấy sao?
Sau khi uống hết một vò rượu nữa, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Phương Hạo Vân vểnh tai lên nghe, tổng cộng có mười người, ai cũng là cao thủ, trong đó có hai người mạnh hơn hẳn.
Hắn phỏng chừng đây là Long Chiến và Long Thần, theo cảm nhận từ khí tức thì Long Chiến đã mạnh hơn trước đây một chút.
"Đến rồi!"
Ngũ Gia cười nói : "Tiểu Phượng Hoàng, người con đợi rốt cục đã đến rồi... đi, chúng ta ra đón họ" Nói xong, Ngũ Gia liền đứng dậy chào đón.
Đoàn người kia vừa đi vào, Long Hi Phượng liền nhận ra Long Chiến ngay, về phần người đàn ông cao lớn bên cạnh ông ta, phỏng chừng chính là Long Thần. Bởi vì khuôn mặt hai người có vài phần giống nhau.
Phương Hạo Vân cũng nhân cơ hội đánh giá Long Chiến và Long Thần một chút.
Tinh thần của Long Chiến tốt hơn trước kia một ít, còn người bên cạnh ông ta, hẳn là Long Thần, cũng trẻ hơn Long Chiến một ít, theo khuôn mặt mà đoán thì khoảng chừng hơn ba mươi, con mắt thâm thúy mà có thần, vẻ mặt lãnh khốc, ánh mắt mơ hồ mang theo một sát khí thản nhiên.
Người này mạnh hơn Long Chiến nhiều.
Nguồn: http://truyenfull.vn"Tiểu Phượng... quả nhiên là em..." Long Chiến nhận ra Long Hi Phượng, sắc mặt liền vui vẻ, vội vàng đến cầm lấy hai tay của bà, nói : "Ông trời có mắt rồi, ba anh em Long gia chúng ta lại gặp mặt, nợ diệt môn của Long gia đã có thể báo... ông trời có mắt..."
"Đúng rồi, anh quên giới thiệu cho em..." Long Chiến kéo tay Long Hi Phượng đến, cười nói : "Tiểu Phượng, em xem... đây là anh hai của em, Long Thần"
"Chào anh hại!" Long Hi Phượng kêu một tiếng, cẩn thận đánh giá vài lần. Trong lòng bà âm thầm kinh ngạc, theo khuôn mặt của anh hai mà đoán, thì phỏng chừng là trẻ hơn tuổi thực tế khoảng mười tuổi, có thể thấy được công lực của người này không yếu, nhất định là khó đối phó rồi.
"Tiểu Phượng... em chính là tiểu Phượng à... không thể tưởng được, khi Long Thần anh còn sống, vẫn có thể nhìn thấy em gái của mình..." Long Thần đi đến cầm tay em gái, ánh mắt có vẻ hơi ướt.
Long Hi Phượng nhìn thấy cảnh này, trong lòng dường như cũng hơi xúc động.
Phương Hạo Vân thấy hơi kinh ngạc vì phản ứng của Long Hi Phượng, có điều nghĩ lại thì thấy đây cũng là chuyện bình thường. Dù sao thì bọn họ cũng cùng chung dòng máu mà.
"Anh hai, mấy năm nay cực khổ cho anh rồi... hôm nay cuối cùng em cũng đã nhìn thấy anh..." Vẻ mặt của Long Hi Phượng không nhìn ra được là đang nói thật hay nói dối nữa, bởi vì nước mắt đã chảy ra rồi.
"Haha!"
Ngũ Gia cười to vài tiếng : "Quả nhiên là anh em tình thâm... mọi người từ từ, vào ngồi đi... làm vai cốc trước đã... coi như chúc mừng cho cả nhà đoàn tụ"
Mọi người nghe thấy thế, cầm cốc lên, uống cạn một hơi.
Sau khi xong việc, Ngũ Gia dặn dò thuộc hạ ra ngoài, saud 9o1 nói : "Nào, chúng ta uống thêm một ly nữa, hy vọng đại thù của Long gia sớm ngày được báo"
Sau khi uống xong, Long Thần ném cái cốc xuống đất, nghiêm mặt nói : "Long Thần tôi xin thề với trời, mặc kệ là trả giá thế nào, tôi cũng phải cắt lấy cái đầu của Phương Hạo Vân"
"Đúng, cắt đầu Phương Hạo Vân...." Long Chiến cũng ném cái cốc xuống, tức giận nói : "Tiểu tử họ Phương ấy tàn sát Long gia không còn một người. Món nợ này, Long Chiến xin thề, nhất định phải trả bằng máu..."
Nói đến đây, Long Chiến xoay mắt lại nhìn Long Hi Phượng, hỏi : "Tiểu Phượng, anh nghe nói em có quan hệ không bình thường với hắn, có việc này sao?"
"Bọn em chỉ gặp mặt vài lần... cũng không nói rõ là có quan hệ gì... Đại ca, anh nói vậy là có ý gì? Hay là anh cảm thấy rằng em không được gần gũi với kẻ thù của Long gia?" Long Hi Phượng khẽ cười : "Hoặc là trong lòng anh vẫn còn ghen ghét vì Nam Cung thế gia thấy chết mà không cứu?"
"Em biết là tốt rồi!"
Nói đến chuyện này, trong lòng Long Chiến liền không thoải mái, năm đó gả Long Hi Phượng vào Nam Cung thế gia, cũng chỉ hy vọng sẽ có ngày giúp đỡ lẫn nhau.
Kết quả là, Nam Cung thế gia lại thờ ơ, ông vài lần kêu Long Nhị cầu cứu, nhưng Nam Cung thế gia không tỏ thái độ gì.
Lúc này Long Thần cũng chuyển mắt nhìn về hướng Long Hi Phượng, thản nhiên nói : "Tiểu Phượng, việc này là em không đúng, bây giờ em là thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia, với địa vị của em tại Nam Cung thế gia, muốn trợ giúp cho *** ggia hẳn không phải là việc khó, việc này là em thật sự không đúng..."
"hừ!"
Long Hi Phượng cười lạnh một tiếng : "Hai anh trai, hai anh đang công khai lên án em à? Đại ca, thế cục lúc ấy anh còn chưa rõ sao, chuyện của Long gia mặc dù do Phương Hạo Vân làm, nhưng mà do cấp trên ra lệnh. Anh nghĩ đi, những gia tộc có giao tình với Long gia lúc ấy có trợ giúp cho anh không? Cấp trên muốn xử lý, ai dám nhúng tay vào?"
"Em nói cũng đúng, lúc ấy Long gia đã cầu cứu chung quanh, nhưng không ai dám giúp đỡ... Nhưng em thì khác, em là người của Long gia, sao em có thể thấy chết mà không cứu" Long Chiến cả giận nói : "Hôm nay có lão nhị ở đây, em phải cho một lý do rõ ràng... Em làm như vậy mà không thấy mất mặt với ba mẹ sao?"
Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, sự lo lắng của mình đã không có xảy ra rồi.
Mặc kệ là Long Hi Phượng, hay là Long Chiến hoặc Long Thần, đều đã qua cái tuổi xúc động rồi. Đối với bọn họ bây giờ, lợi ích mới là điều quan trọng.
Cho nên, sau khi nói chuyện một hồi, bọn họ liền khai chiến lợi ích.
"Hừ!"
Long Hi Phượng lại hừ lạnh một tiếng, nhìn Long Chiến, nói : "Đại ca, anh sai rồi... từ giây phút em bước chân ra khỏi cửa nhà họ Long, em đã không còn là người của Long gia nữa, anh chưa từng nghe sao? Con gái gả ra ngoài, giống như nước đã bị đổ đi... anh có suy nghĩ không, nếu lúc đó cho dù em có giúp anh, thì Long gia có thể thoát khỏi kiếp nạn sao? Tình huống trong nước anh cũng rõ ràng, chuyện cấp trên muốn làm, không gia tộc hoặc thế lực nào có khả năng thay đổi. Lúc trước nếu em tùy tiện cứu *** giga, chẳng những là không cứu được, ngược lại còn liên lụy cả Nam Cung thế gia vào. Anh nói rất đúng, em là thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia, nên em có trách nhiệm với Nam Cung thế gia..."
Lời này vừa nói ra, Long Chiến liền không còn gì để nói.
Bởi vì theo lẽ mà nói, lời nói của Long Hi Phượng rất hợp tình hợp lý, hoàn toàn không có sơ hở.
Long Thần nhíu mày : "Tiểu Phượng, bọn anh cũng biết chổ khó xử của em... có điều dù sao cũng là người một nhà, cho nên trong lòng đại ca của em mới nói vậy.... nếu chuyện đã qua rồi, anh thấy không cần phải nhắc lại. Chuyện cấp bách bây giờ là báo thù cho Long gia..."