Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 3: Kiếm tiền




Đỗ Băng Nguyệt nhìn người trẻ tuổi ở trước mặt, đột nhiên có một loại cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt. Mười mấy năm trước, đảo chủ có khí phách uy chấn Đông Hải. Khi đó, sự lãnh khốc và quyết đoán giống như người trẻ tuổi này như đúc.

- Cánh tay của ngươi chảy máu kìa!

Đỗ Băng Nguyệt thu hồi chủy thủ, đứng lên nói:

- Ngươi chờ ta một lát, ta trở lại ngay!

Nói xong liền xoay người đi khỏi.

Hàn Mạc lúc này mới phát hiện vạt áo trên tay phải mình đã nhuộm đỏ máu tươi, cánh tay đang cực kỳ đau đớn. Giờ hắn mới nhận ra, vết thương lúc trước khi bị trúng tên của Lãnh Chiếu vốn máu đã khô lại, chắc là do mới vừa đánh gục ba người, dùng sức hơi mạnh nên vết thương cũ tái phát, máu lại chảy ra.

Hắn rút mộc côn ở trên thi thể ra, ngồi xuống dưới gốc cây, đột nhiên phát hiện tim mình đập rất nhanh.

Lúc giết người khi nãy, động tác của hắn nhanh chóng và quyết đoán, không có chút nào chậm chạp rườm rà, trong đầu lúc đó cũng cực kỳ tĩnh táo, chỉ nghĩ trừ đi ba tên hải tặc bảo đảm an toàn của bản thân, nhưng mà bây giờ trong không khí yên tĩnh, nhìn những thi thể nằm trên mặt đất không có nhúc nhích, tim của hắn lại đập nhanh lên.

Qua chưa đầy một lát, Đỗ Băng Nguyệt cũng đã trở lại, cầm trong tay mấy cây cỏ xanh, đi thẳng tới bên cạnh Hàn Mạc, nhẹ giọng nói:

- Lột tay áo ngươi ra, ta bôi thuốc cho!

- Bôi thuốc?

- Đây là Ngân Hoa Thảo, thuốc cầm máu rất hay! Trên đảo nếu có người bị thương đổ máu cũng chỉ dùng cái này để cầm máu.

Đỗ Băng Nguyệt thản nhiên nói.

Hàn Mạc cũng không hỏi nhiều, vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trần.

Đỗ Băng Nguyệt cũng không có xấu hổ như những cô gái bình thường khác, vo Ngân Hoa Thảo trong tay thành viên, sau đó đặt trên chỗ Hàn Mạc bị trúng tên, cũng không quản Hàn Mạc có nguyện ý hay không, xé rách một vạt áo của hắn thành một tấm khăn vải, cẩn thận băng bó cho Hàn Mạc.

Nàng băng bó rất chăm chú, tựa như một tiểu tức phụ dịu dàng ngoan ngoãn đang hầu hạ nam nhân nhà mình.

Hàn Mạc nhìn khuôn mặt rất xinh của nàng, cộng thêm nốt ruồi duyên đỏ như son ẩn dưới đôi môi gợi cảm kia, càng làm cho khuôn mặt của nàng tăng thêm phần quyến rũ.

- Tài bắn cung của Lãnh Chiếu rất giỏi!

Đỗ Băng Nguyệt nhẹ nhàng nói:

- Trên tên của hắn cũng có tẩm thuốc mê. Dù công phu của ngươi cao hơn hắn, hắn có thể bắt được ngươi, ngươi nhất định là trúng thuốc mê trên tên của hắn!

- Nàng đúng là một cô nương thông minh!

Đỗ Băng Nguyệt hỏi:

- Trước đây ngươi đã từng giết người?

Hàn Mạc bình tĩnh nói:

- Ta quên rồi!

Lập tức lộ ra một loại nụ cười tươi rói:

- Chẳng lẽ ta đã từng giết người?

Hắn có một cái thói quen, một khi đã giết người, thì hắn luôn tự cưỡng ép bản thân tận lực quên đi, cho dù là trước đó hắn âm thầm giết một gã ác bá. Nhưng rõ ràng, hắn chẳng bao giờ thật sự quên được.

Nhìn Hàn Mạc mới vừa rồi còn khí tức âm lãnh, nhưng trong nháy mắt lại trở nên ôn hòa. Đỗ Băng Nguyệt đột nhiên cảm giác loại cười tươi rói của người trẻ tuổi này thật sự rất kinh khủng.

Ẩn dưới nụ cười này không biết che dấu bao nhiêu sát cơ.

. . .

- Không có ai thích giết người, nếu có đó chính là kẻ biến thái!

Hàn Mạc thở dài, nhìn cánh tay đã được băng bó rất tốt, khẽ hoạt động một chút, mới chậm rãi nói:

- Nhưng mà, ở thời điểm tính mạng của bản thân bị uy hiếp, ta nguyện ý dùng hết thảy mọi thứ để bảo vệ tính mạng của mình!

Hắn chăm chú nhìn Đỗ Băng Nguyệt, thanh âm rất nhu hòa:

- Chỉ có bảo vệ tốt tính mạng của mình, mới có thể đi bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ. Nàng là một cô bé thông minh, đạo lý này ngươi phải hiểu chứ?

Đỗ Băng Nguyệt cau mày suy nghĩ tựa hồ đã lĩnh hội được ý tứ trong những câu nói của Hàn Mạc. Nhưng mà, hiển nhiên nàng không cách nào thấu triệt được bản chất tinh túy của nó, đành bĩu môi hỏi:

- Bây giờ chúng ta nên làm gì?

Hàn Mạc hơi trầm ngâm, bước tới cởi y phục trên một thi thể ném cho Đỗ Băng Nguyệt, nói:

- Mặc vào!

Hắn cũng tự mình lấy y phục của một cỗ thi thể khác, rồi bỏ đi y phục Hải quản đã bẩn không thể chịu nổi của mình, mặc vào y phục hải tặc, cầm mộc côn lên, lúc này mới xoay người nói:

- Xong chưa?

Lại phát hiện Đỗ Băng Nguyệt quay người đi, y phục vẫn còn chất đống trên mặt đất như cũ, không có gì thay đổi.

Hàn Mạc sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được mình mới vừa biểy diễn một màn thoát y vũ cho Đỗ Băng Nguyệt xem, mặc dù không lộ ra những nơi động lòng người, nhưng vẫn chút phần lỗ mãng.

Đỗ Băng Nguyệt mặc dù không có tính thẹn thùng ngượng ngùng giống như những thiếu nữ trên đất liền, nhưng dù sao vẫn là hoàng hoa khuê nữ. Có một người đàn ông bỗng dưng thoát y trước mặt mình, tự nhiên nàng không muốn nhìn rồi.

- Đã là nữ tử giữa chốn giang hồ, không nên câu thúc như vậy!

Hàn Mạc cười ha hả nói:

- Ta không sợ ngươi rình coi đâu!

Đỗ Băng Nguyệt dậm chân một cái, hỏi:

- Chúng ta thay quần áo làm cái gì?

- Đi xem tình huống một chút.

Nụ cười hì hì trên mặt Hàn Mạc nhất thời thu liễm lại, giọng nói có pha một chút ý mệnh lệnh:

- Mau mặc quần áo vào đi!

Đỗ Băng Nguyệt liếc hắn, cầm lấy y phục rồi mặc vào. Chẳng qua, mái tóc dài được nàng tạm thời dùng một tấm khăn vải trùm lên. Nếu chỉ từ phía sau nhìn tới thì nàng cũng có vài phần bóng dáng hải tặc, nhưng mà tên hải tặc này quá mức yểu điệu, thân thể cũng quá yếu ớt rồi.

Hai người cầm lấy binh khí, cũng không trì hoãn, hướng về phía Đông cẩn thận cất bước.

Trên con đường này, họ còn đụng độ với hai lần hải tặc lục soát tìm mình. Cũng may tính cảnh giác hai người cũng không tồi, Hàn Mạc lại càng giống như có bốn con mắt một lúc, cũng có thể nói mắt hắn nhìn được bốn phương tai nghe được tám hướng, cuối cùng cũng tránh khỏi hai đám hải tặc.

Mò tới một sườn núi có thể trông thấy bao quát cả bờ biển phía Đông, Hàn Mạc đang nấp trong rừng rậm phía trên sườn núi nhìn ra, thì thấy ánh lửa chiếu rọi trên bờ biển sáng như ban ngày. Mặc dù cách rất xa nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy trên bờ biển có đóng mười mấy cái cột gỗ to cao, trên mỗi cây cột có trói một người. Có lẽ, Đảo chủ và Tiêu Đồng Quang cũng đang nằm trong số đó.

Trên bãi biển dày đặc bóng người, ngoài hải tặc còn có rất nhiều gia đình hải tặc, thậm chí trong gió biển vọng đến từng đợt tiếng khóc than và rên rỉ trầm thấp.

Hàn Mạc biết, những tiếng khóc kia tám chín phần là do gia quyến của những hải tặc bị trói kia phát ra.

Nhìn tình thế này thì Lãnh Chiếu đã hoàn toàn khống chế cả Tiên Nhân Đảo. Cho dù những tên hải tặc trước đây chưa có quyết định thì theo như xu hướng hôm nay có lẽ tất cả đều đầu nhập vào dưới trướng của Lãnh Chiếu.

Mặc dù sắc trời đã gần đến bình minh, đã sáng lên, nhưng vì nhân số quá đông nên Hàn Mạc nhất thời cũng không nhìn rõ đến tột cùng ai là Lãnh Chiếu.

Hắn cau mày, nếu như Lãnh Chiếu chờ ở chỗ này, mình nên làm cái gì bây giờ?

Tiếp tục ẩn núp như trước dĩ nhiên là không được rồi. Ở trên đảo có hơn trăm tên hải tặc, hơn nữa lại vô cùng quen thuộc đối với địa hình trên đảo, bản thân hắn có thể bị bọn họ phát hiện bất cứ lúc nào.Thêm vào đó, mình bây giờ căn bản không thể nào là địch thủ của cả đám hải tặc kia. Lúc trước giết chết ba tên hải tặc nọ, mặc dù chủ yếu dựa vào thực lực của bản thân, nhưng có một điểm không thể phủ nhận rằng hai gã hải tặc trước nhất định là đã nổi lên lòng khinh thị đối một cậu ấm còn trẻ tuổi như hắn, nên hắn mới có thể đột ngột dùng kỳ chiêu hạ gục đối phương trong chốc lát. Mà tên thứ ba cũng bị dọa sợ đến vỡ mật, không còn ý chí chống cự, nếu như ba người kia thật sự cẩn thận tập hợp đao thương để tấn công bản thân, thì mình chưa chắc có thể thắng nhẹ nhàng như vậy. Hơn nữa, chiến đấu công khai rất có thể sẽ đưa tới càng nhiều hải tặc, bản thân mình tám chín phần sẽ bị bắt.

Tóm lại, vận khí tuyệt đối chiếm một nửa nguyên nhân. Có trách thì trách mấy tên hải tặc này quen hành động lén lút, chuyện gì cũng muốn giải quyết trong yên lặng và không gây động tĩnh. Kết quả là thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

. . .

Trong lúc suy nghĩ đối sách, đột nhiên hắn cảm giác trên vai đang có vật thứ mềm mại đè lên. Vật này rất mềm mại ôn nhu, nhưng tựa hồ vẫn rất chút đàn hồi săn chắc. Hàn Mạc kiếp trước cũng không phải là người chưa hề từng trải, nên lặng im không nói ra, hỏi:

- Đỗ cô nương, ngươi đeo bánh bao sao?

- Cái gì?

- Bụng ta đang đói, lấy một cái cho ta ăn để cho ta bồi bổ khí lực đi!

Hàn Mạc rất nghiêm túc nói, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chăm chú vào bãi biển, xòe một tay ra đưa về phía sau, chính là đang có ý chờ Đỗ Băng Nguyệt đưa bánh bao cho hắn.

Đúng vậy, không chừng khi quay trở lại còn muốn cùng hải tặc đại chiến một cuộc, tự mình phải được bồi bổ thể lực mới được.

- Bánh bao gì?

Đỗ Băng Nguyệt cũng nhìn về bờ cát bên kia, thân thể nghiêng về phía trước, đang nằm ở trên lưng Hàn Mạc, hai chiếc bánh bao thịt trước ngực vẫn đang mạnh mẽ đè ép trên vai Hàn Mạc, tâm tư của nàng đặt ở trên bờ biển, nhất thời cũng không có phản ứng kịp.

Hàn Mạc có chút tức giận, nhẹ giọng nói:

- Đỗ cô nương, ngươi thật không được nha! Có thứ tốt thì mọi người cùng nhau chia xẻ a! Trên người của ngươi có cất giấu hai cái bánh bao đấy! Ta đây rất thông minh, ngươi cho ta không biết sao? Lấy ra đi, ta muốn ăn một cái!

Được hai cái bánh bao đè lên vai cũng là lúc hắn có một cảm giác cực kỳ sảng khoái. Hàn Mạc mặc tình cho bộ ngực đầy đặn của Đỗ Băng Nguyệt vùi dập đôi vai, chậm rãi hưởng thụ cảm giác thư thái toàn thân đó, nhẹ giọng nói:

- Đỗ cô nương, ngươi xem bọn hắn nhiều người như vậy, Lãnh Chiếu nhất định là ở trong đó, muốn khống chế thế cục thì phải bắt giặc bắt vua, bắt lấy Lãnh Chiếu.

Hắn muốn dời đi sự chú ý của Đỗ Băng Nguyệt, làm cho nàng không phát hiện tình huống tiếp xúc thân thể cực kỳ khó xử của hai người, nhưng thật ra quan trọng hơn nữa là...Hàn Mạc không muốn cảm giác rất thoải mái này biến mất.

Hàn Mạc chẳng bao giờ cho rằng mình là Liễu Hạ Huệ, nếu không phải Tây Môn Khánh thanh danh không tốt, hắn trong lòng thật sự nghĩ muốn trở thành Tây Môn Khánh.

. . .

- Nếu như đơn đả độc đấu, ngươi chắc có bảy thành cơ hội đánh thắng Lãnh Chiếu?

Đỗ Băng Nguyệt cũng không ý thức được bản thân đang bị Hàn Mạc ăn đậu hũ, mà hỏi rất nghiêm túc:

- Lãnh Chiếu từ bốn tuổi đã bắt đầu đi theo phụ thân của hắn luyện võ. Sau khi phụ thân của hắn mất đi, lại theo cha ta học võ nên công phu có căn cơ rất vững chắc. Mặc dù người trên đảo đều nói công phu của cha ta là lợi hại nhất, nhưng là cha ta mấy năm nay dưỡng bệnh, thân thể đã yếu đi, hiện tại cũng chưa chắc là địch thủ của Lãnh Chiếu!?

- Xem ra ngươi rất coi trọng ta!

Hàn Mạc bất động thanh sắc đem đầu vai sau nhích lại gần.

Đỗ Băng Nguyệt nói:

- Nếu là Lãnh Chiếu cũng không có năng lực giết chết ba người trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy!

Hàn Mạc thở dài nói:

- Ta chỉ nhờ vận khí mà thôi!

Đột nhiên lẩm bẩm tự nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Muốn bắt Lãnh Chiếu, phải chờ khi hắn đơn độc. Nàng có biện pháp gì có thể làm cho hắn ở một mình đây không?

Đỗ Băng Nguyệt lại cau mày, tựa hồ cũng đang nghĩ biện pháp.

Một hồi yên lặng.

Hàn Mạc cảm thấy độ nóng trên vai càng ngày càng dồi dào, hơn nữa thân thể của mình có lẽ là thật sự bởi vì ... nguyên nhân này mà bắt đầu có chút phản ứng, hắn nhịn không được nhẹ nhàng nhếch vai.

Đỗ Băng Nguyệt cũng không phải là người ngu, cảm giác bộ ngực bị hích một cái, đến lúc này, nàng rốt cục cũng hiểu cái gì là "Bánh bao" , mặt ngọc ửng đỏ, cắn môi, một cái tay đã nắm hông Hàn Mạc, dùng sức hung hăng nhéo một cái.

Hàn Mạc nhẹ giọng rên "A" một tiếng, cánh tay của tiểu nha đầu này khí lực đúng là lớn thật a, phần da thịt ở eo bị nàng nhéo quá đau.

- Lưu manh!

Đỗ Băng Nguyệt thấp giọng mắng một câu, nhưng cũng không có so đo quá nhiều, lách người ra khỏi Hàn Mạc, nhẹ giọng nói:

- Nếu như Lãnh Chiếu ở một mình, có phải ngươi có biện pháp đối phó hắn hay không?

Hàn Mạc quay đầu lại nhìn nàng. Nghe lời nói này, hắn cũng hiểu ý tứ của nàng, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi có biện pháp?

Đỗ Băng Nguyệt cắn môi, tựa hồ đang do dự cái gì đó. Nàng nhìn mười mấy cái cột gỗ ở trên bờ biển kia, nghe tiếng khóc truyền đến từ đó, rốt cục cố sức gật đầu nói:

- Ta có biện pháp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.