Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 36: Đánh bài




Cơn mưa nặng hạt ào ào đổ xuống, vị tiểu thư áo trắng và Tiểu Quân dầm mình dưới làn mưa như trút nước, xung quanh hoang dã không chút hơi người hiển nhiên là không có chỗ nào để trú mưa.

- Tiểu thư, phía trước có một cây đại thụ, chúng ta tới đó trú mưa thôi.

Tiểu Quân kêu lên.

Mưa to gió lớn, sấm chớp đì đùng khiến oán hận của tiểu Quân đối với Tô Vũ Đình lại càng sâu, nếu không phải sợ tên gia hỏa kia đuổi giết thì mình cùng tiểu thư làm sao mà phải chịu khổ sở thế này cơ chứ. Mà tiểu thư vốn là cành vàng lá ngọc, thân thể cao quý, cũng không biết có thể chịu nổi sự khổ sở như thế này hay là không nữa.

Tiểu Quân quay đầu lại nhìn tiểu thư áo trắng thì thấy ánh mắt nàng vẫn bình tĩnh không gợn một chút hoảng loạn nào, hơn nữa từng hạt mưa dọc theo gò má trắng ngần của nàng đang rỉ xuống tựa như từng chuỗi trân châu khiến tiểu thư ngày thường vốn đã mỹ lệ tuyệt luân lúc này lại càng là thanh tú thoát tục, ưu nhã cao quý, giống như hoa sen trong gió, thánh khiết giống như tiên tử trên trời.

Cơn mưa to ướt đẫm xiêm y không những không khiến tiểu thư trông nhếch nhác mà ngược lại lại mang những nét tuyệt mỹ trên dáng người của nàng vẽ ra càng lâm ly động long người.

- Tiểu thư thật là đẹp!

Tiểu Quân tuy là nữ tử nhưng trong lòng cũng nhịn không nổi cảm thán.

Hai người đang bước về phía cây đại thụ thì chợt nghe thấy có tiếng vó ngựa vang lên liền không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai con tuấn mã đang phi tới, càng kỳ quái hơn là hai gã kỵ sĩ lúc nàykhông mặc áo tơi (áo mưa ngày xưa) mà lại giơ lên hai cây dù bằng giấy dầu che mưa.

Tuấn mã phi như bay tựa một cơn gió mạnh thốc qua bên thân hai nàng, bùn nhão trên mặt đất văng lên tung tóe nhuốm vào xiêm y tinh khôi của vị tiểu thư áo trắng, hai gã kỵ sĩ nọ lại dường như không để ý lắm, rất nhanh vọt đi xa.

- Khốn khiếp!

Tiểu Quân quát nhẹ, nhưng người ta vốn đã cưỡi ngựa chạy mất, muốn mắng cũng đuổi không kịp nữa rồi.

Vị tiểu thư áo trắng mày ngài khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh liền dãn ra, lại trưng ra một kiểu khuôn mặt bình tĩnh mà lạnh lung tựa băng sương.

- Tiểu thư, những người này thật không có chút giáo dục nào.

Tiểu Quân quyệt miệng nói:

- Người Đông Hải đều là cái kiểu thô tục như vậy sao?

Tiểu thư áo trắng nói:

- Dân Đông Hải xưa nay chính là mang phỉ khí, bắt đầu từ thời đại Đông Hải vương đã tích lũy tới, hung hãn không sợ chết, nếu không phải có Hàn gia trấn thủ thì Đông Hải cũng không hề là mảnh đất thái bình.

- Nô tì cũng đã nghe nói qua, người Đông Hải ai ai cũng đều là hung hăng ưa tay đấm chân đá, bộ dạng manh động.

Tiểu Quân bĩu bĩu môi nói:

- Đều là một đám người dã man.

Chợt ngay lúc này tiếng vó ngựa lại vang lên, lần này là từ phía trước truyền đến, chỉ thấy hai gã kỵ sĩ nọ vốn đã đi qua lại cưỡi ngựa quay trở lại, nhanh như gió đã đến gần hai người, ghìm ngựa dừng lại.

Tiểu Quân tức giận ra mặt, đang muốn mắng chửi hai người kia một chặp, không ngờ bọn họ lại đi tới.

Chỉ thấy hai gã kỵ sĩ tuổi đều còn rất trẻ, làn da màu cổ đồng, tướng mạo đều rất là anh tuấn, đặc biệt là kỵ sĩ phía trước, hắn ghìm cương ngựa, tay mang dù nhìn khá ưu nhã, chỉ có điều trên khuôn mặt tuấn tú lại mang theo nét cười cực kỳ quỷ dị khiến người khác nhìn vào có chút phát hoảng.

. . .

Hàn Mạc cũng đang đánh giá hai cái gã "nữ cải nam trang" này, hắn cũng phát hiện vị công tử áo trắng nọ đang dùng một loại ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau đều không có chút ý nhường nhịn, ngược lại thật có chút giống như một kiểu đọ nhãn (…nhìn đểu…).

Lát sau Hàn Mạc mới như cười như không nói:

- Hai vị cô nương đi bộ trong mưa, chẳng lẽ cũng không mang theo dù sao?

Tiểu thư áo trắng khẽ nhướn mày ngài, mà tiểu Quân đã chột dạ quát ngay lập tức:

- Ngươi. . . Ngươi nói bậy, ai bảo chúng ta là cô nương? Ta. . . chúng ta đều là nam nhân!

Hàn Mạc than thở nói:

- Cái trò nữ cải nam trang các ngươi còn phải luyện thêm mới được. Các ngươi eo quá thon, làn da quá non, lúc đi đường mông đít vẩy lên vẩy xuống, bước chân cũng quá nhỏ, lại còn cả tóc cũng đen quá mức bình thường. . . nếu vậy mà cũng còn nhìn không ra các ngươi là cô nương, mắt ta chẳng phải mù béng mất rồi sao.

Tiểu thư áo trắng cùng với tiểu Quân nghe vậy, trên mặt ngọc tự nhiên đồng thời nổi lên một đạo ráng hồng.

Người thanh niên tuấn tú này nói chuyện không ngờ thẳng thừng như vậy, cái gì eo nhỏ, cái gì mông đít vẩy vẩy đều nói toạc cả ra, sao có thể không khiến hai vị cô nương có chút thẹn thùng chứ, nhưng càng nhiều hơn trong đó lại là sự phẫn nộ.

- Ngươi nói vậy có ý gì?

Tiểu thư áo trắng lạnh lùng hỏi.

Hàn Mạc khẽ cười, nói:

- Không có ý gì, nhưng rất có ý tứ!

Hắn cũng đánh giá qua tiểu thư áo trắng một phen, trong lòng nhịn không nổi cảm thán tạo hóa thật thần kỳ, nữ nhân này vóc người lung linh, xiêm y ướt đẫm dán lên cơ thể lại càng vẽ ra những đường cong phập phồng, dáng người hoàn mỹ, thanh nhã thoát tục lại càng tỏa ra một cỗ khí chất cao quý ưu nhã.

Nhìn vào đôi mắt tuy lạnh lùng nhưng mỹ lệ mông lung như sương sớm của tiểu thư áo trắng, nhìn vào ngũ quan tinh xảo không tì vết của nàng, Hàn Mạc trong lòng cũng thoáng xao động, xét cho cùng bản năng của con người luôn luôn là thích thưởng thức cái đẹp.

Liễu Như Mộng tuy cũng là mỹ nhân hiếm thấy trên đời, nhưng nếu đem so sánh vị tiểu thư áo trắng trước mắt cùng nàng thì vị tiểu thư này cũng tuyệt đối không lép vế chút nào.

Liễu Như Mộng từ trong vẻ thành thục mà toát ra nét quyến rũ mê người, nhưng vị tiểu thư này cũng tỏa ra hương vị thoát tục từ trong vẻ lạnh lung của nàng, mỗi người một vẻ đều là món quà quý báu của tạo hóa tạo ra.

Chỉ mặc đồ của nam nhân đã làm cho người khác tâm hồn xao động như vậy, nếu mặc lại đồ nữ thì không hiểu còn đẹp đến dường nào đây! (nếu không mặc gì thì sao…?)

- Nhạt nhẽo!

Bạch y tiểu thư nhàn nhạt nói.

Tiểu Quân thấy ánh mắt Hàn Mạc sỗ sàng dán vào thân thể vị tiểu thư áo trắng thì gắt gỏng:

- Dâm tặc, ngươi nhìn gì mà nhìn? Tin hay không ta móc con mắt ngươi ra bây giờ?

- Đúng là bà chằn.

Hàn Mạc phi ngựa tiến lại, đưa cây dù trong tay cho vị tiểu thư áo trắng:

- Bộ dáng các ngươi như thế, nếu gặp phải dâm tặc thật sự, vậy chắc chắn là phiền to. Chẳng qua ta vốn là một người tốt nên sẽ không nhân dịp người gặp nguy mà làm tới đi.

Vị tiểu thư áo trắng dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn vào Hàn Mạc, thần sắc phức tạp, tịnh không có tiếp lấy cây dù.

- Đông Hải quận kề biển, trong nước mưa có mang theo mùi tanh của biển.

Hàn Mạc khóe miệng nhếch lên một nụ cười cổ quái:

- Nếu dầm mưa trong thời gian dài, trên thân sẽ bị ám một cỗ mùi tanh, muốn tẩy cũng tẩy không sạch.

- A!

Tiểu Quân kêu một tiếng, sấn tới đoạt lấy cây dù giấy dầu trong tay Hàn Mạc, thay bạch y tiểu thư che mưa, chớp mắt hỏi:

- Ngươi. . . ngươi nói thật hả?

Hàn Mạc cười khì khì nói:

- Ta cần gì phải gạt ngươi chứ?

- Ngươi là ai?

Tiểu Quân cảnh giác lên, nàng cũng rõ ràng cái kiểu đang không mà đon đả thế này không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm, cái gã trẻ tuổi đẹp mã này có mưu đồ gì hay không đây? Tiểu vốn là quốc sắc thiên hương, nam nhân nhìn đến đều say mê, chẳng qua trong mắt gã này nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có vẻ dâm tà gì cả, ngược lại lại là một loại thần sắc lơ đãng bất cần. Loại nam nhân này nếu giở trò thì sẽ càng đáng sợ, nàng không khỏi tự giác vươn tay sờ tới con dao găm đeo nơi eo nhỏ, chỉ cần hai gã nam nhân này hơi có chút dị động thì nàng dù liều chết cũng phải bảo vệ an toàn cho tiểu thư.

Tiểu thư áo trắng biểu tình lạnh lùng nhìn Hàn Mạc, tịnh không nói chuyện.

Hàn Thanh đã thúc ngựa đi qua, bung dù che mưa cho Hàn Mạc.

- Ta sao?

Hàn Mạc vân vê cằm suy nghĩ một chút, cười khà nói:

- Ngươi hẳn kêu ta là soái ca (anh đẹp trai) là được đi?

Tiểu Quân chu mỏ:

- Ai thèm kêu ngươi là ca ca. Tên của ngươi là soái? Vậy ngươi họ gì?

Nàng tất nhiên không biết được cái danh từ hiện đại của thời phong trào tự sướng lan tràn đến từng cái chuồng gà cũi chó này nên lại tưởng rằng Hàn Mạc tên gọi là "Soái"!

Hàn Mạc khẽ cười, nói:

- Tiểu cô nương, ngươi đang thẩm vấn ta sao?

Lập tức tiếp tục nói:

- Sau này muốn giả làm con trai, phải nhớ đem ngực bó chặt một chút, vòng eo cũng nên quấn thêm mấy thứ gì đó, như vậy nhìn ngực chắc eo thô, mông đít có to một chút cũng không bắt mắt cho lắm đi. Bước chân khi đi đường xải dài ra một chút, không cần sợ bị rách…ây, mà thôi..!

Hắn vốn định nói "Không cần sợ bị rách màng T", chẳng qua cuối cùng câu này cũng không thốt ra hết, bằng không quả thật nhìn thế nào cũng phải trở thành một gã đại lưu manh mất (miệ tao cũng là lưu manh đấy… thì sao hở?).

Bất quá chỉ cần mấy câu nói đó của hắn đã đầy đủ khiến hai cô gái tức điên, bạch y tiểu thư cắn môi, lành lạnh trừng mắt nhìn Hàn Mạc, mà tiểu Quân lại càng ức tới dậm chân vung tay nói:

- Cái đồ đại dâm tặc ngươi, cút mau… cút… nếu không phải xem tại phần ngươi đưa dù, ta lập tức muốn cắt lưỡi ngươi rồi.

- Con gái con đứa, nên thêu hoa dệt vải, không nên hở tí ra là đòi móc mắt cắt lưỡi, thói quen này không hay.

Hàn Mạc cười ha hả, đột nhiên chỉ tay về hướng tây nói:

- Bên kia qua năm dặm nữa có một thôn nhỏ, thôn dân rất hiếu khách, các ngươi có thể tới đó tránh mưa.

Sau đó không nói nhiều thêm, quay đầu ngựa, khẽ rung cương, hai con tuấn mã lần nữa chạy đi, trong nháy mắt liền không thấy tăm hơi, cũng... không quay lại lần nữa.

- Tiểu thư!

Thấy tiểu thư áo trắng trầm ngâm nhìn về phía tuấn mã đã chạy khuất, tiểu Quân nhẹ giọng:

- Chúng ta có tới cái thôn đó hay không vậy?

Tiểu thư áo trắng suy nghĩ một chút, không trả lời mà hỏi lại:

- Tiểu Quân, ngươi thấy hắn là người nào đây?

- Ai? Cái kia soái ca?

Tiểu Quân chớp chớp tròng mắt, nhẹ giọng nói:

- Không phải là người Hàn gia chứ?

Cô gái áo trắng trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:

- Chúng ta tới cái thôn nọ tránh mưa.

Trong tròng mắt mông lung như sương của nàng tràn lên vài nét nghi hoặc, vẻ đỏ ửng trên mặt còn chưa tan hết.

. . .

- Thiếu gia, hai nữ nhân nọ có vấn đề!

Chạy một đoạn xa, Hàn Thanh mới nói:

- Đời thủa nhà ai có chuyện con gái nhà lành hóa trang thành nam nhân dầm mưa tại cái chỗ khỉ ho cò gáy này chứ.

- Ta biết.

Hàn Mạc nhàn nhạt nói.

- Nga!

Hàn Thanh cười nói:

- Thiếu gia chỉ cho bọn họ tới thôn Cây hòe, phải hay không là muốn về tới nhà rồi phái người đem các nàng bắt lại?

- Bắt lại?

Hàn Mạc ở trên ngựa liếc Hàn Thanh:

- Vì sao muốn bắt các nàng? Text được lấy tại http://truyenfull.vn

- Vậy ý của thiếu gia là…?

- Hai nữ nhân này khẳng định là hai cái phiền phức, không nên dây vào.

Hàn Mạc nhàn nhạt nói:

- Dây vào, đối với chúng ta không có chỗ tốt gì, mặc dù. . . nữ nhân áo trắng kia rất ngon lành, chẳng qua thiếu gia cũng sẽ không vì nữ nhân ngon lành mà tự mình đi chọc vào tổ ong. (Hèn hơn mình.)

Hàn Thanh càng nghi hoặc nói:

- Thiếu gia, người đã không muốn dây vào các nàng, vì sao vừa nãy còn muốn lộn về tặng dù cho các nàng?

Hàn Mạc hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Thanh mắng:

- Hai cô gái đội mưa to đi tại chốn hoang dã không chút hơi người, dầm mưa tắm gió, khẳng định sẽ sinh bệnh, chúng ta nếu không nhìn thấy thì đi một nhẽ, nếu đã rành rành nhìn thấy mà không ra tay tương trợ, kia còn gọi là đàn ông à? Ngươi cũng không phải là không biết, thiếu gia ta trước nay vẫn đường đường là nam nhân vĩ đại biết thương hương tiếc ngọc sao!

Hàn Thanh tức thì yên lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.