Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 27: người gây ra họa




Hàn Mạc và Đỗ Băng Nguyệt cùng ngồi xuống bên cạnh bàn, Đại Bảo đóng cửa lại, cũng ngồi xuống chỗ còn trống. Hồ tử khách từ đầu đến cuối chưa hề liếc mắt nhìn bọn họ, chẳng qua không ngừng ăn thịt uống rượu. Tửu lượng và sức ăn của hắn cũng thật lớn, thoạt nhìn tính tình cuồng dã nhưng lại vô cùng ngạo khí.

Hàn Mạc cười híp mắt nhìn hắn, cũng không nói chuyện, nhưng đã có Đỗ Băng Nguyệt đứng ra giới thiệu:

- Tiểu Ngũ ca, đây là hồ tử đại thúc!

Hồ tử khách rốt cuộc cũng để bình rượu xuống, tay phải lau miệng, ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc, hỏi:

- Ngươi chính là Ngũ thiếu gia Hàn gia?

Hắn nói chuyện thật sự không chút khách khí, trong thanh âm thậm chí còn mang theo chút ý khinh thường.

- Ta chính là Hàn Mạc!

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Nói vậy ngươi chính là Hắc Hồ Tử bị Trấn Phủ Quân chúng ta đánh cho chạy mất dép khỏi Đông Hải đấy sao?

Hắn mới vừa bước vào, liền nhìn ra vị hồ tử khách này không phải người bình thường.

Loại hải tặc bình thường nhìn thấy đệ tử Hàn gia thì không người nào không cung kính, mà hồ tử khách này lại ngạo mạn vô cùng. Nếu như không có mấy phần thực lực, sẽ không dám cuồng vọng như thế.

Thử nghĩ trên Đông Hải, phù hợp với điều này ngoài hồ tử khách này ra sợ rằng không còn ai nữa.

Trấn Phủ quân đánh tan hải tặc Hắc Hồ Tử nhưng hắn lại dẫn người chạy thoát. Trấn Phủ quân tự nhiên sẽ không đuổi tận giết tuyệt, thu binh trở về doanh. Nhưng lại không thể tưởng tượng được, người này thật sự lớn mật, nghênh ngang vào trong Đông Hải thành.

Thật ra Hàn Mạc cảm thấy kỳ quái, tại sao Tiên Nhân Đảo lại tới cùng với Hắc Hồ Tử.

Sắc mặt Hắc Hồ Tử cực kỳ khó coi. Trong mắt lóe hung quang, nhưng rất nhanh cười lạnh nói:

- Không sai, ta chính là Hắc Hồ Tử bị Trấn Phủ quân đánh cho tan tác trên Đông Hải. Ta chết bảy huynh đệ, bị thương chín người, ngay cả trên mông đít của ta cũng bị trúng hai mũi tên.

Hàn Mạc cười sảng khoái nói:

- Hoàn hảo, hoàn hảo. Nếu như không phải Trấn Phủ quân hạ thủ lưu tình, thì mũi tên đó bắn trúng sẽ không phải mông của ngươi mà chính là cổ họng của ngươi rồi.

- Rầm!

Hắc Hồ Tử vỗ bàn, rượu thịt trên bàn nhất thời đều bị bắn tung tóe ra ngoài.

Sắc mặt Đỗ Băng Nguyệt và Lý Đại Bảo kịch biến mà trong khi thần sắc Hàn Mạc vẫn tự nhiên, trên mặt vẫn có nụ cười mỉm như trước.

- Hồ tử đại thúc, lúc trước đã nói chuyện rõ ràng rồi mà...?!

Đỗ Băng Nguyệt giận tái mặt nói:

- Người đáp ứng cha ta sẽ không gây chuyện, vì thế cha ta mới đồng ý cho người đi theo. Vì hơn sáu mươi huynh đệ thủ hạ của người, người không thể làm càn được!

Hắc Hồ Tử tự biết mình thất thố, hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, vẻ mặt không cam lòng.

Hàn Mạc nhìn Đỗ Băng Nguyệt, ôn nhu nói:

- Nguyệt Nhi, rót rượu cho Hắc Hồ Tử.

Đỗ Băng Nguyệt sửng sốt, nhưng vẫn nghe lời, rót cho hắc hồ tử ly rượu. Liếc qua thấy được ý tứ của Hàn Mạc, rót một ly rượu đầy để trước mặt hắn.

- Hắc Hồ Tử, ngươi dám lên bờ, ta bội phục dũng khí của ngươi!

Hàn Mạc bưng chén rượu lên, cười nói:

- Bát rượu này ngươi uống hay không uống ta bất kể! Ta mời ngươi!

Lập tức một hơi uống cạn sạch.

Hắc Hồ Tử vẫn trầm mặc như trước. Thế nhưng thấy Hàn Mạc tuổi còn trẻ, uống rượu sảng khoái như vậy, hơn nữa lại không chút tự cao tự đại thì hỏa khí trong lòng cũng tiêu tán vài phần.

Hắn hơi trầm ngâm, cuối cùng bưng chén lên, một hơi uống cạn sạch, rồi sau đó đặt thật mạnh xuống bàn.

Hàn Mạc nhìn Hắc Hồ Tử, mỉm cười nói:

- Hắc Hồ Tử, tâm tư ngươi khi lên bờ, ta biết. Huynh đệ của ngươi chết không ít, ngươi nghĩ muốn đơn thương độc mã lên bờ báo thù cho huynh đệ của mình?

Đầu tiên Hắc Hồ Tử ngẩn ra, ngay sau đó trên mặt xuất hiện vẻ bối rối, lại tức thì cười to để che dấu vẻ bối rối đó, nói:

- Ngươi nói ta báo thù? Ta làm sao báo thù?

- Làm sao báo thù, ta thật ra không biết.

Hàn Mạc bình tĩnh nói:

- Có lẽ bắt đầu là ngươi chuẩn bị bắt giữ ta ở chỗ này hoặc là ngươi có tính toán của mình. Cụ thể làm như thế nào, thật sự ta đoán không ra.

Hắc Hồ Tử nhìn chằm chằm Hàn Mạc, nói:

- Ngươi nói ta bắt ngươi ngay chỗ này? Vậy ta vì sao lại không động thủ?

- Ngươi không có cơ hội!

Hàn Mạc cười híp mắt nói:

- Nguyệt Nhi cùng Đại Bảo ở bên cạnh ta, ta và ngươi cách nhau một cái bàn. Ngươi không đủ tự tin có thể lập tức bắt ta, cho nên ngươi đang nghĩ chờ cơ hội.

Đồng tử Hắc Hồ Tử co rút lại, tựa hồ có chút không dám tin. Một hồi lâu hắn thở dài, lắc đầu nói:

- Không trách được Hàn gia có thể xưng bá Đông Hải. Tuổi ngươi còn trẻ, mà đã có nhãn lực như vậy, người Hàn gia quả nhiên lợi hại. Lúc trước bọn họ nói ngươi một mình một ngựa giết chết Lãnh Chiếu. Ta còn tưởng rằng do ngươi thổi phồng, hiện tại xem ra không giống nói khoát lắm. Không sai, lần này ta có ý định bắt người, vì các huynh đệ đổi lại chút ít đền bù, sau đó đi về phía đông, rời khỏi hải vực do người Hàn gia khống chế.

Hàn Mạc lập tức nói:

- Rời đi? Hắc hắc, Hắc Hồ Tử, ngươi thật sự buông được? Ngươi có thể bỏ những huynh đệ kia được? Đông Hải là cố hương của ngươi, ngươi rời đi, đi nơi nào được chứ? Chẳng lẽ thế giới bên ngoài sẽ dung nạp các ngươi?

Chân mày rậm của Hắc Hồ Tử nhăn lại, nhất thời không nói lời nào.

- Sao bây giờ ngươi không bắt giữ ta?

Hàn Mạc ngẩng mặt, nhìn chăm chú Hắc Hồ Tử, hỏi.

Chân mày Hắc Hồ Tử giãn ra, thản nhiên nói:

- Có cơ hội, ta tự nhiên sẽ bắt giữ.

Đỗ Băng Nguyệt lập tức nói:

- Hồ tử đại thúc, ta quyết không cho phép người làm bị thương Tiểu Ngũ ca!

Đại Bảo ở một bên cũng lập tức nắm quả đấm, vẻ mặt hiện lên sự giận dữ nói:

- Hắc Hồ tử, nếu ngươi thương tổn Ngũ công tử, Đại Bảo ta liều mạng với ngươi!

Hắc Hồ Tử sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó cười hắc hắc nói:

- Hàn gia thu mua lòng người, thật ra cũng chỉ là cái vỏ bọc mà thôi.

- Ta đối xử chân thành với người, hiển nhiên mọi người cũng chân thành đối đãi với ta.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Lòng người phải dựa vào trao đổi, không phải dựa vào mua bán.

Tròng mắt Hắc Hồ Tử hiện lên vẻ quái dị, chăm chú nhìn Hàn Mạc, trong chốc lát cất lời:

- Nghe ngươi nói chuyện, không giống như thanh niên hai mươi tuổi, thậm chí hoàn toàn trái ngược, có kinh nghiệm của những lão bất tử hiểu rõ sự đời. Người của Hàn gia ai cùng già dặn như vậy?

- Ta cũng không phải người nổi bật nhất.

Hàn Mạc cười nói:

- Nếu không, sẽ không có thời gian rỗi ngồi đây nói chuyện với ngươi.

Hắc hồ tử không giận dữ, ngược lại mỉm cười nói:

- Có ý tứ, có ý tứ. Hàn...Hàn Ngũ công tử, nói chuyện với ngươi thực sự thống khoái a!

Hàn Mạc cười nhạt, không nhìn hắn, liếc sang Đỗ Băng Nguyệt hỏi:

- Nguyệt Nhi, thân thể Đảo chủ thế nào rồi? Có tốt lên được chút ít nào không?

Vừa nhắc tới Đảo chủ, trên mặt Đỗ Băng Nguyệt lập tức hiện ra vẻ vui mừng, liên tục gật đầu nói:

- Tiểu Ngũ ca, Hỏa Thạch liệu pháp kia của người quả thực hữu hiệu. Hiện tại phụ thân mỗi ngày ngâm mình trong nước nóng, tinh thần tốt hẳn lên. Phụ thân còn nói, ông cảm giác cỗ khí tức khó chịu nơi lòng ngực bắt đầu tiêu tán, chỉ không quá lâu nữa, chứng bệnh kia sẽ khỏi hắn, còn để cho ta thay mặt người bày tò lòng cảm ơn chân thành đến ngươi.

Hàn Mạc cũng cảm thấy vui mừng, xem ra biện pháp của mình quả thực hốt thuốc đúng bệnh.

Hắc hồ tử ngạc nhiên nói:

- Ngươi còn có thể chữa bệnh nữa?

Thần thái Đỗ Băng Nguyệt hồ hởi nói:

- Hồ tử đại thúc, người còn không biết đấy. Tiểu Ngũ ca cái gì cũng biết, võ công của hắn cao cường, hơn nữa lại thông minh, bệnh cha ta do hắn trị đã tốt lên đấy.

Khi nói về Hàn Mạc, trong mắt nàng toát ra sự sùng kính rất lớn.

"Bị" Đỗ Băng Nguyệt khen nức nở như vậy, quả thật Hàn Mạc có chút ngượng ngùng, cười khan hai tiếng, khoát tay nói:

- May mắn, may mắn thôi...

Hắc Hồ Tử lắc đầu nói:

- Lãnh Chiếu ở Đông Hải cũng được xem như nhân vật số một lại rất có tâm kế, đối nhân xử thế thì âm trá lừa gạt, thủ hạ dưới tay có công phu không tồi. Ngươi lại có thể giết hắn, mà còn là một mình một ngựa. Nếu như chuyện này là thật, vậy tuyệt đối không phải may mắn. Về phần y bệnh, bản thân ta chưa bao giờ thấy may mắn có thể chữa khỏi bệnh nan y.

Ý tứ trong lời nói của hắn, dường như có mấy phần khâm phục Hàn Mạc.

.......

Một hồi yên tĩnh.

Rốt cuộc Đỗ Băng Nguyệt cũng phá vỡ bầu không khí yên lặng nói:

- Tiểu Ngũ ca, chúng ta đã liên lạc với những người trên biển. Mọi người đều nói đây là chuyện tốt, tất cả nguyện ý làm bộ hạ phụ việc buôn bán của người. Chỉ là bọn họ còn chút nghi ngờ, nghĩ đến người là...!!!

Nói tới đây, nàng có chút lúng túng, không biết phải mở lời như thế nào.

Hàn Mạc cười sảng khoái nói:

- Bọn họ đều cho ta sẽ lừa gạt bọn họ chứ gì. Một đứa bé như ta, ở trên biển tiến hành chuyện buôn bán lớn như vậy, làm sao có thể xem là thật được? Hơn nữa, ta lấy ba thành lợi nhuận cấp cho mọi người, hẳn ai cũng thấy có chút thấp thỏm, không tin tưởng lắm, đúng không?

Hai mắt Đỗ Băng Nguyệt mở to, ngạc nhiên nói:

- Tiểu Ngũ ca, làm sao người cũng biết thế?

Hàn Mạc không nói nhiều, chỉ là từ trong ngực lấy ra hai món đồ khác nhau đặt lên bàn. Một cái là Quan Ấn Thông Thương Hàm, còn lại là Hải Vương Lệnh. Hai món đồ này lộ ra, Đỗ Băng Nguyệt cùng Đại Bảo còn chưa kịp phản ứng, Hắc Hồ Tử đã vô cùng sợ hãi, cả người đứng thẳng dậy, vẻ mặt nghệch ra vì khó tin.

- Đây là Thông Thương Hàm. Có nó, các ngươi có thể treo cờ Hàn gia đi thông thương.

Hàn Mạc bình tĩnh nói:

- Về phần khối lệnh bài bằng bạc này, ta nghĩ Hắc Hồ Tử ngươi có thể nhận thức được nó chứ?

- Hải Vương Lệnh!

Hắc Hồ Tử lẩm bẩm:

- Đây là...Hải Vương Lệnh!

Vừa nói tới Hải Vương Lệnh, cả Đỗ Băng Nguyệt cùng Đại Bảo, trên mặt đều biến sắc.

Trên tay Hàn Mạc có Hải Vương Lệnh, cũng tương đương với khả năng có quyền sát sinh nhất định với những người trên biển. Hải Vương Lệnh xuất ra, nếu như không nghe theo, Trấn Phủ Quân nhất định sẽ toàn lực tiêu diệt.

Đấy chính là quy định năm đó được thiết lập.

Hàn Mạc cười nhạt nói:

- Hắc Hồ Tử, tâm tình ngươi bây giờ, ta có thể hiểu được.

Hắn một tay cầm một chiếc đũa, nói:

- Hiện tại ngươi rất mâu thuẫn, tâm tư có hai đường đang giằng co, ngươi không biết phải đi theo con đường nào?

Tròng mắt Hắc Hồ Tử mở lớn, nhìn chằm chằm hắn nói:

- Bản thân ta muốn nghe xem hai cái tâm tư ngươi nói là gì? Nếu như ngươi nói đúng, Hắc Hồ tử Ta quả thật khâm phục ngươi!

- Ngươi muốn báo thù, báo thù cho huynh đệ của ngươi. Dù sao bị thiệt hại mất bảy người. Đại anh hùng như ngươi nhất định sẽ cảm thấy nếu như không giành một chút mặt mũi, ngươi sẽ chẳng có mặt mũi để gặp ai nữa.

Hàn Mạc thản nhiên nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Nhưng mà hiện tại ngươi nhìn thấy cảnh này, lại nảy sinh một tâm tư khác. Bởi vì ngươi cũng cảm thấy, nếu như thật sự dẫn các huynh đệ dấn thân buôn bán trên biển, sẽ kiếm được con đường sinh nhai. Đây quả thật là chuyện tốt, trong lòng ngươi cũng rất muốn làm. Cho nên, hiện tại, hai tâm tình của ngươi giằng co, không biết nên đi theo con đường nào, ta nói chính xác không con gà?

Hắc Hồ Tử chấn động, hắn không thể tưởng tượng được người trẻ tuổi này lại có khả năng nhìn thấu suốt như vậy.

Thật ra thì căn bản ngươi không cần lo lắng.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Các ngươi cướp bóc thuyền đánh cá, cũng đã giết không ít ngư dân. Đó đều là những ngư dân Đông Hải Quận được sự bảo vệ của Hàn gia. Nếu như ngươi biết bảo hộ thuộc hạ của mình, chẳng lẽ Hàn gia không biết bảo vệ con dân của mình? Các ngươi đả thương ngư dân, Trấn Phủ Quân hiển nhiên phải xuất mã, chúng ta nhất định phải cấp một cái công đạo cho con dân Đông Hải Quận. Ngươi phải biết, Hàn gia đối với các ngươi đã là hạ thủ lưu tình rồi. Nếu như thật sự đưa ra Hải Vương Lệnh, muốn đem bọn ngươi chém tận giết tuyệt, hiện tại ngươi sẽ không còn mạng ngồi ở đây nói chuyện với ta thế này đâu. Hàn gia nương tay, vì niệm tình cảm sâu xa của tổ tiên với các ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn vì thể diện của bản thân, để cho bộ hạ của mình đi theo lưu lạc tứ phương? Hiện tại có một con đường sinh nhai rộng mở như vậy đủ để cho bọn họ sống sót, không lẽ chỉ vì chút tâm tư của bản thân ngươi, liền để cho nó vuột qua tay như thế?

Hắc Hồ Tử một đời nhất đại kiêu hùng trên biển, lúc này lại bị mấy câu khiển trách của người trẻ tuổi làm cho nói không ra lời.

Hắn không thể không thừa nhận, trong lời nói của Hàn Mạc có nhiều đạo lý.

- Hiện tại ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý đi theo ta không?

Thanh âm Hàn Mạc gần như lãnh khốc:

- Ngay bây giờ ta muốn có câu trả lời của ngươi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.