Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 19: Khuôn mặt quen thuộc!




Quan Thiếu Hà đầu tiên là sửng sốt, hắn lộ ra vẻ mờ mịt. Nhưng rất nhanh, trên mặt của hắn hiện lên vẻ mừng như điên, tên thương nhân luôn luôn ôn văn nho nhã lúc này lại lộ ra vẻ cực kỳ kích động. Hắn cố sức gật đầu, nói:

- Thu! Vì sao không thu? Có gì mà không dám? Ngũ thiếu gia, huynh có bao nhiêu, ta thu bấy nhiêu!

Hắn không phải là người ngu, dĩ nhiên hắn có thể nhìn ra những món đồ mà Hàn Mạc mang đến hiển nhiên không phải là đồ vật của Trung Nguyên. Rất có thể là từ ngoại bang mang tới.

Hàn Mạc nếu đã nói như vậy, rất có thể đã xuất hiện một khả năng mà Quan Thiếu Hà không dám nghĩ đến --- tuyến đường buôn bán trên biển đã được khai thông.

Khánh quốc có vô số đại thương nhân giàu có rất muốn tuyến đường trên biển này, nhân tài kiệt xuất trong giới thương nhân bọn họ có một khứu giác rất nhạy bén. Từ rất lâu họ đã biết được một khi mở ra tuyến buôn bán trên biển, thì lợi ích sinh ra đúng là không cách nào ước lượng được.

Nhưng mà khu vực mà Khánh quốc cai quản lại có một sự trở ngại rất lớn, trên đất liền có Yến quốc khổng lồ ngăn cản. Nếu muốn đi trên biển, không những phải đả thông hai đạo quan khẩu là hải vực của Ngô quận cùng với hải vực của Đông Hải quận. Mà quan trọng nhất là mối đe dọa từ những thế lực hải tặc đang phân tán trên biển mang tới!

Rất nhiều năm về trước, thương nhân Khánh quốc cũng từng đánh cuộc một lần. Họ mướn không ít hộ vệ, dùng bạc đả thông bờ biển Ngô quận với Đông Hải quận, mang theo hàng hóa trên mấy chiếc thuyền lớn muốn thông qua Đông Hải đi buôn bán với các nước Nam Dương. Đi một mạch tới nửa đường thì lại bị bọn hải tặc liên thủ đánh cướp, hàng thì bị cướp đoạt, người thì bị giết. Nên từ đó về sau, cũng không có ai dám đi đường biển này nữa.

Tất cả mọi người đều hiểu một đạo lý, ở thời đại này có năng lực đả thông đường biển này, chỉ có Hàn gia trấn giữ Đông Hải quận. Nhưng mà Hàn gia kiêng kỵ các loại áp lực cho nên sẽ không dễ dàng đi làm.

Không nói những áp lực khác, chỉ riêng chuyện quý tộc không làm thương nhân là Hàn gia sẽ tuyệt đối sẽ không vứt bỏ vấn đề thể diện này.

Thân phận của thương nhân ở thời đại này mặc dù không phải là ti tiện nhất, nhưng cũng tuyệt đối là giai tầng không được bước lên vũ đài chính trị. Hàn tộc đường đường là một trong cửu đại thế gia của Yến quốc, tuyệt sẽ không hạ mình đi khai phá con đường biển.

Nhưng trong mắt của những thương nhân có chí hướng cao xa, thì việc có thể khai thông buôn bán trên biển luôn là điều mà bọn họ tha thiết ước mơ. Chỉ tiếc là bọn họ sinh ra không hợp thời thế, những suy nghĩ đó cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng mà thôi.

Hôm nay Hàn Mạc lấy ra những thứ hàng hóa ngoại bang này, hơn nữa với ý tứ trong lời nói của hắn. Rõ ràng cho thấy dấu hiệu hắn muốn khai mở con đường buôn bán trên biển, là một thương nhân có chí hướng, Quan Thiếu Hà làm sao có thể không kích động cho được.

Bất quá hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, Hàn Mạc tuổi còn trẻ như vậy, hắn thật sự có năng lực khai mở con đường buôn bán trên biển sao? Mấy lão già cổ hủ của Hàn gia có thể cho phép hắn làm không?

Hàn Mạc cũng thấy trên mặt Quan Thiếu Hà lúc vui lúc buồn, hắn cười híp mắt nói:

- Quan huynh, hôm nay ta tới đây chính là muốn nghe được những lời này của huynh. Nếu huynh dám thu mua, Hàn Mạc cũng yên lòng.

...

Quan Thiếu Hà hơi trầm ngâm, hắn cẩn thận hỏi:

- Ngũ thiếu gia, huynh nói có hàng ngàn hàng vạn hàng hóa như thế này, như vậy... Những hàng hóa này đã đến Đông Hải chưa?

- Không có!

Hàn Mạc rất dứt khoát nói:

- Ở trong tay của ta cũng chỉ có vài món hàng này mà thôi.

Quan Thiếu Hà "À!!" một tiếng rồi tiếp tục hỏi:

- Những thứ hàng hóa kia bao lâu có thể đến đây?

- Có lẽ hai tháng sau, có lẽ ba tháng sau, có lẽ... Vĩnh viễn cũng không đến được.

Hàn Mạc lại bưng chén nhỏ rượu lên nhấp một ngụm, vẻ mặt rất là hưởng thụ.

Hàn Thanh ở bên cạnh đã uống sạch chén rượu, hắn vẫn đang liếm liếm đầu lưỡi để cảm thụ mùi vị ở trên đó.

Quan Thiếu Hà tựa hồ không hiểu ý Hàn Mạc, hắn thử dò xét hỏi:

- Ngũ thiếu gia, ý của huynh là thuyền hàng vẫn còn ở trên biển?

Hàn Mạc cũng không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng:

- Thuyền hàng còn chưa tập trung. Quan huynh, ta hôm nay đến đây, một là để người xem những thứ hàng hóa này để trong lòng ta có một chút cơ sở, thứ hai cũng là muốn thông báo một vài tin tức cho huynh, ta đang trù bị chuyện này, một khi thành công, vậy thì cần phải thu thập số lượng lớn đặc sản Trung Nguyên, phụ trách thuyền hàng đi đến các nước Nam Dương giao dịch. Đến lúc đó thì việc thu thập đặc sản Trung Nguyên này sẽ phải nhờ cậy huynh rồi.

Quan Thiếu Hà nghiêm mặt đứng dậy, cung kính thi lễ nói:

- Ngũ thiếu gia quan tâm đến đường biển, đây chính là làm giàu cho vạn dân cũng là tâm nguyện của thương nhân bọn ta. Thiếu Hà mặc dù bất tài, nhưng cũng xin thay mặt thương nhân trong thiên hạ cảm tạ Ngũ thiếu gia. Về phần thu thập đặc sản Trung Nguyên, chỉ cần Ngũ thiếu gia ra lệnh một tiếng, Thiếu Hà nào dám không tòng mệnh!

Hàn Mạc đứng dậy hoàn lễ, rồi lập tức hỏi:

- Theo ý kiến của Quan huynh, nếu thật sự phải làm cuộc buôn bán này, chúng ta cần phải chuẩn bị bao nhiêu hàng hóa?

Quan Thiếu Hà suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói:

- Sản vật Trung Thổ chủng loại đa dạng. Nếu như muốn giao dịch, ngoài vật phẩm xa xỉ thì cũng cần một số vật phẩm sinh hoạt và đặc sản mới được. Ví dụ như ti gấm, lá trà, đồ sứ, tranh chữ, các loài hoa, đồ ngọc …. đều có thể dùng trong mua bán. Chúng ta nên cố gắng mang theo đầy đủ các chủng loại, đi đến bên kia, xem loại hàng hóa nào bán được, lợi nhuận lớn, đến lần thứ hai chúng ta sẽ mua sắm những thứ hàng hóa dễ tiêu thụ. Nhóm hàng này, chúng ta thà rằng lợi nhuận ít một chút, quan trọng là thăm dò biết được hoàn cảnh buôn bán ở bên kia.

Chỉ một lời nói ngắn ngủi, nhất thời khiến Hàn Mạc rất bội phục. Nói cho cùng thì mình cũng chỉ là "chicken" trong việc buôn bán thoai, không thể nào so sánh với Quan Thiếu Hà đã lăn lộn thương trường nhiều năm. Những lời này của hắn chẳng khác nào xác định mục đích chính của lần buôn bán đầu tiên trên biển chính là nền móng, hơn nữa lại suy nghĩ về lâu dài, tầm nhìn rất xa. Chỉ một điểm này, có thể nhìn ra ánh mắt của Quan Thiếu Hà không tầm thường, quả thật không phải là thương nhân bình thường.

- Đại khái cần phải chuẩn bị bao nhiêu bạc để mua hàng hóa?

Hàn Mạc hỏi.

Quan Thiếu Hà giơ ra ba ngón tay, nghiêm nghị nói:

- Theo ý kiến của Thiếu Hà, hàng hóa không thể ít hơn ba vạn lượng bạc.

- Ba vạn lượng?

Hàn Mạc nhíu mày.

Quan Thiếu Hà lập tức nói:

- Ngũ thiếu gia, loại buôn bán này, dù sao cũng là lần đầu, đó là một sự mạo hiểm thật lớn. Chúng ta đối với địa lý phong tục của các nước Nam Dương đều hoàn toàn không biết, khi đến bên kia rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, chúng ta cũng không rõ, có thể nói đây là một lần đánh bạc. Ngũ thiếu gia để mắt đến Thiếu Hà, Thiếu Hà vô cùng cảm kích, ba vạn lượng bạc này, Thiếu Hà nguyện ý xuất ra một vạn lượng để Ngũ thiếu gia mua hàng hóa, mong rằng Ngũ thiếu gia sẽ không từ chối.

Hàn Mạc mỉm cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy phiền não.

Làm loại buôn bán này, trên thực tế quả thật cũng có mạo hiểm, ai dám đảm bảo rằng trong các nước Nam Dương sẽ không có kẻ gian gây khó dễ, dám cướp đoạt hàng hóa. Tuy nói nếu có việc đó Hàn gia sẽ xuất binh tiễu trừ, nhưng mà lượng tài vật hiển nhiên là sẽ bị thất thoát không nhỏ. Quan Thiếu Hà có thể xuất ra một vạn lượng bạc để đánh cuộc, cũng coi như rất có khí phách rồi.

Bản tính của thương nhân đương nhiên là trục lợi, cửa hàng mậu dịch Quan thị không thể nào ôm hết ba vạn lượng bạc hàng hóa mà gánh toàn bộ mạo hiểm. Dù sao thì chủ sự trong chuyện này là Hàn Mạc, Hàn Mạc không xuất ra bạc, muốn buôn bán kiểu không làm mà có ăn thì đó gần như là chuyện không thể.

Ba vạn lượng bạc mà đổi thành nhân dân tệ chính là sáu bảy trăm vạn nhân dân tệ, quả thật không phải là con số nhỏ.

Quan Thiếu Hà chủ động xuất ra một vạn lượng. Thứ nhất là biểu thị thành ý, mà quan trọng nhất là cũng hy vọng chuyện này thật sự có thể thành công, nếu như đổi lại là một thương nhân gian trá khác, thì quyết không thể xuất ra nhiều bạc như vậy.

Bọn họ thậm chí có thể ngồi chờ hàng hóa giá từ hải ngoại đến, cũng không muốn mạo hiểm xuất bạc ra để đi đánh cuộc buôn bán không chắc chắn này.

Buôn bán trên biển từ trước đến này chưa có ai làm qua, ngay cả một cuộc buôn bán nhỏ cũng có thể có tam tai lưỡng nạn. Huống chi là một cuộc buôn bán lớn như vậy.

Trong đầu Hàn Mạc đang nghĩ hai vạn lượng bạc còn lại phải kiếm ở đâu đây? Mình có thể thuyết phục được mấy lão cổ hủ trong Hàn tộc xuất ra hai vạn lượng bạc từ công khố hay không nhỉ?

Hàn tộc mặc dù nhà to nghiệp lớn, nhưng mà hai vạn lượng bạc quả thật không phải là con số nhỏ. Nếu không được Đại Tông chủ cùng các trưởng lão đồng ý thì bản thân mình không thể nào lấy được một lượng bạc.

Hắn đương nhiên cũng hiểu, Quan Thiếu Hà xuất ra một vạn lượng đã coi như là tận tình tận nghĩa, cố hết sức trách nhiệm của hắn. Đây là do bản thân mình muốn mạo hiểm, không phải là Quan Thiếu Hà.

Nếu là đệ tử thế gia ngang ngược, có lẽ sẽ mặt dày mày dạn thậm chí là bức bách Quan Thiếu Hà chuẩn bị luôn hai vạn lượng kia, toàn bộ mạo hiểm để cho cửa hàng mậu dịch Quan thị gánh chịu, bản thân mình không nhúng tay vào.

Nhưng mà Hàn Mạc sẽ không như vậy.

Quan Thiếu Hà chân thành đối đãi với hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ chân thành đối đãi lại.

Hàn Mạc vẫn thích đem bản thân mình như một tấm gương, bởi vì nếu như trong mắt của hắn đối phương là địch nhân, hắn có thể tàn độc so với đối phương gấp bội, nhưng nếu như đối phương là bằng hữu, hắn cũng sẽ là bằng hữu hết sức chân thành.

Bản thân mình nếu như muốn tiếp tục buôn bán lâu dài với Quan Thiếu Hà, thì đòi hỏi hai bên đều phải chân thành đối đãi với nhau.

Hôm nay Quan Thiếu Hà thể hiện đủ thành ý, hắn cũng sẽ lấy thành ý mà trả lại. Nhưng nếu như một ngày nào đó sau này phát hiện ra Quan Thiếu Hà đang chơi đùa xảo trá với hắn, hắn sẽ hoàn lại cho Quan Thiếu Hà sự ác độc gấp mười làn.

Quan Thiếu Hà nhìn thấy Hàn Mạc vẫn đang trầm mặc, cẩn thận hỏi:

- Ngũ thiếu gia, có phải... Cực kỳ khó khăn hay không?

Hàn Mạc đứng dậy, ôm quyền nói:

- Quan huynh, hôm nay phải đa tạ huynh. Huynh yên tâm, chuyện này mấy ngày nữa ta sẽ cho huynh biết tin tức. Nếu như thuận lợi, ta sẽ mang hai vạn lượng bạc tới cửa.

- Như vậy thì rất tốt!

Quan Thiếu Hà thở phào nhẹ nhõm, ôm quyền nói:

- Vậy thì chúc Ngũ thiếu gia mọi việc đều thuận lợi.

Hàn Mạc khẽ mỉm cười, nói:

- Như thế thì ta liền cáo từ trước vậy.

Quan Thiếu Hà vội nói:

- Ngũ thiếu gia, tối nay nếu như không có chuyện gì, chi bằng cùng đi Bát Trân các đối ẩm một phen? Hay là đi Thanh Y phường nghe một vài khúc nhạc?

Hàn Mạc lắc đầu nói:

- Ngày khác ắt có cơ hội, hôm nay công việc bận bịu, xin cáo từ trước vậy.

Quan Thiếu Hà cũng không cố giữ lại, tự mình tiễn Hàn Mạc ra khỏi cửa hàng mậu dịch Quan thị. Nhìn thấy Hàn Mạc đã đi xa, hắn mới thở phào nhẹ nhỏm.

Lão chưởng quỹ đi tới, nhìn bóng lưng Hàn Mạc ở xa, nhẹ giọng nói:

- Vị này Ngũ công tử quả là vô cùng nhân nghĩa!

- Hắn rất tàn nhẫn, ngươi không biết đâu. Ngày ấy ở Bát Trân các, hắn đã đánh cho Tiêu Cảnh mấy ngày không thể rời giường.

Quan Thiếu Hà chậm rãi nói:

- Bất quá người này có khí phách không nhỏ, chuyện buôn bán trên biển nếu thật sự thành, thì hắn thật sự đã làm một chuyện cực kỳ tốt.

- Chuyện này có thể thành sao ạ?

- Khó mà nói được!

Quan Thiếu Hà cau mày nói:

- Hàn Mạc xem ra có vài phần nắm chắc, chẳng qua là những trưởng lão trong tộc của hắn chưa chắc chấp nhận mạo hiểm lớn như vậy không. Lão Tôn, người lập tức lên đường chuẩn bị, bảo bọn chúng chuẩn bị thu mua vật phẩm đặc sản Trung Nguyên, một khi ta ra lệnh, lập tức thu mua, bản thân ta tin tưởng chuyện này có thể thành!

Lão chưởng quỹ cung kính nói:

- Dạ, Đông gia!

- Người được phái về kinh đang ở trên lầu ba, ngươi tìm cơ hội an bài hắn lên đường đi, căn dặn hắn cẩn thận một chút.

Quan Thiếu Hà ghé sát vào tai, thấp giọng nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Lão nô hiểu!

Lão chưởng quỹ cung kính lui xuống.

Quan Thiếu Hà nhìn theo thân ảnh Hàn Mạc đã biến mất ở cuối đường, mới lẩm bẩm tự nói:

- Hàn Mạc ơi là Hàn Mạc, hy vọng huynh sẽ không làm cho ta thất vọng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.