Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 166: Bắt cóc 2




Hàn Mạc nghe tên này rất lạ, đây là lần đầu tiên hắn nghe đến, cho nên đột nhiên bước đi hơi nhanh, hỏi:

- Hoa Khánh phu nhân? Là ai thế? Rất có thế lực ở kinh thành ư?

Bùi Anh Hầu chậm rãi trả lời:

- Hoa Khánh phu nhân là quả phụ của Tuyên Đức Vương.

- Quả phụ?

Hàn Mạc sửng sốt, không giấu vẻ tò mò hỏi tiếp:

- Lại là một quả phụ?

Hắn biết Tú công chúa là một quả phụ, bây giờ Hoa Khánh phu nhân hóa ra cũng là quả phụ, xem ra số quả phụ trong hoàng thất nước Yến thật sự không ít.

Hàn Mạc chưa nghe qua tên Hoa Khánh phu nhân, nhưng Tuyên Đức Vương thì hắn đã đã biết đến từ hồi còn ở quận Đông Hải.

Tuyên Đức Vương là em ruột của đương kim Thánh Thượng, chỉ nhỏ hơn Hoàng đế hai tuổi, hai năm trước bị bệnh qua đời, nghe nói sở thích lớn nhất của vị vương gia này là gái đẹp, sinh hoạt phóng đãng, là một kẻ yếu đuối vô năng, chỉ thích sống yên ổn mà làm vương gia.

Có lẽ do quá ham mê tửu sắc nên sức khỏe của Tuyên Đức Vương vẫn luôn suy yếu, nhưng y lại không biết kiềm chế, hai năm trước cũng chính vì tửu sắc quá độ mà khí huyết suy kiệt, sinh mạng quy thiên.

Vị Vương gia đó là hình mẩu phản diện điển hình trong tầng lớp quan lại quý tộc. Lúc Hàn Mạc còn ở quận Đông Hải, Nhị tông chủ Hàn Chính Khôn khi dạy dỗ Hàn Mạc, có lần lén nhắc đến y như là hình mẫu đồi bại, cho nên Hàn Mạc biết khá nhiều về vị Vương gia này, chỉ là không biết ông ta còn có một Vương phi xinh đẹp như thế.

Bên cạnh đã có một Vương phi đẹp động lòng người thế mà y vẫn sinh hoạt phóng túng, tên Vương gia này thật sự không biết trân trọng món quà quý bên cạnh mình.

Bùi Anh Hầu nói nhỏ:

- Năm đó, Ngụy quốc tấn công Khánh quốc, Khánh quốc lo rằng Yến quốc chúng ta thừa cơ tấn công từ phía sau, như thế Khánh quốc sẽ bị gọng kìm từ hai mặt thắt chặt, cho nên họ đề nghị kết thân, không cầu xin Yến quốc xuất binh tương trợ, chỉ mong Yến quốc chúng ta giữ vững biên giới hòa bình. Hôn sự đó chính là của Tuyên Đức Vương và Hoa Khánh phu nhân. Hoa Khánh phu nhân là em ruột của Sùng Nhân Đế của Khánh quốc. Nghe nói nàng là đệ nhất mỹ nhân Khánh quốc, cũng vì thế cuộc chiến lần đó Yến quốc chúng ta chỉ đứng ngoài quan sát, Khánh Quốc mới có thể điều động Vệ quân Đông Nam trú đóng tại tuyến biên giới Đông Nam hai nước Yến-Khánh ra ngăn chặn cuộc tấn công của Ngụy quốc

Hàn Mạc "ừm" một tiếng, nói:

- Trận chiến đó ta có biết, Ngụy quốc đột ngột phát binh tấn công, Khánh quốc trở tay không kịp, mất liền ba quận Sơn Bắc, Vũ Đô, Vũ Quan, lúc đó Thống soái quân thương kỵ của Ngụy quốc là Tư Mã Kình Thiên, người Sơn Nam dùng Kim Tỏa chùy, nếu Thượng Kinh Thánh không đưa Thương Chung Ly điều binh chống lại, chỉ sợ Khánh quốc đã bị mất hơn nửa đất đại, đều là công Thương Chung Ly đoạt lại hai quận Vũ Đô và Vũ Quan, riêng quận Sơn Bắc do Ngụy quân lợi dụng địa thế hiểm yếu, lại có Tư Mã Kình Thiên trấn thủ, hai vị danh tướng đánh nhau hơn một năm, cuối cùng Khánh quốc vẫn không đoạt lại được…

Bùi Anh Hầu khẻ thở dài:

- Không sai, Thương Chung Ly trong trận chiến đó như sao lấp lánh, chỉ tiếc dân Khánh quốc nhu nhược, không giỏi binh đao, tuy có tướng tài nhưng không có đội quân mạnh mẽ, nếu kẻ cầm quân của Ngụy quốc là người tầm thường, Thương Chung Ly vẫn có khả năng đoạt lại quận Sơn Bắc, phải đối mặt với đội kỵ binh mạnh nhất thiên hạ của Tư Mã Kình Thiên mà có thể đoạt lại được hai quận Vũ Đô và Vũ Quan đã là không dễ dàng.

- Đó đã là chuyện của mười mấy năm trước đúng không?

Hàn Mạc trầm ngâm hỏi.

Bùi Anh Hầu gật đầu trả lời:

- Mười sáu năm trước!

Hàn Mạc cười nói:

- Thiếu nữ năm đó bây giờ đã trở thành quả phụ. Hoa Khánh phu nhân chắc cũng phải hơn ba mươi tuổi rồi?

- Năm nàng đến, tuổi vừa tròn mười sáu, bậy giờ cũng đã ba mươi hai tuổi rồi.

Bùi Anh Hầu nhẹ nhàng nói:

- Cũng coi như một kiếp hồng nhan. Vương phi thật ra là một người rất khiêm tốn, rất ít điều tiếng, sau khi Tuyên Đức Vương chết đi, nàng vẫn một mình ở vậy, thanh danh rất tốt.

Hàn Mạc "ừm" một tiếng, trong lòng lại không cho là đúng:

- Thường xuyên đi ra ngoài, chưa chắc là người phụ nữ lẳng lơ, ru rú trong nhà cũng không hẳn không dâm đãng…!

Lại càng thêm ngạc nhiên hỏi:

- Bà ấy là Hoa Khánh phu nhân, thế thì tại sao lại phải diễn kịch cho ta xem?

Bùi Anh Hầu hạ giọng nói:

- Đại nhân có cần chúng ta điều tra bà ấy không?

Hàn Mạc nghiêng đầu nhìn Bùi Anh Hầu, thấp giọng cười nói:

- Hoa thính lẽ nào có quyền điều tra người trong hoàng thất?

- Tất nhiên có.

Bùi Anh Hầu hạ giọng nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

- Năm đó Tiên Đế ra chỉ thị, trừ Thiên Tử ra, Hoa thính có thể điều tra bất kỳ ai có hành vi khác thường, bao gồm cả thành viên hoàng thất… Tất cả vì Yến quốc!

Tây viện, phủ Hộ bộ Thượng thư.

Bích di nương dựa vào đầu giường, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt, thoạt nhìn cả người có chút mệt mỏi, yếu đuối, thoạt nhìn có vẻ vô cùng uể oải, nhưng thật ra vẫn không dấu được vẻ phong tình của một thiếu phụ.

- Trong người cảm thấy không thoải mái thì nên mời đại phu khám cho, sao lại cứ cố gắng cầm cự vậy.

Hàn phu nhân lúc này đang ở trong phòng của Bích di nương, ngồi cạnh giường, nói giọng trách móc:

- Sức khỏe của muội vốn không tốt, lại là người có nhiều tâm sự, có chuyện cũng không nói ra, nếu như không phải ta thấy có chút không hay, vậy còn muốn kéo dài sao? Cách đây mấy ngày, khí sắc của muội vẫn còn tốt , hôm nay lại kém đi rất nhiều, lần trước muội nói là do không hợp phong thủy, ta cũng đã tin, còn lần này tuyệt đối không được chậm trễ, ta đã sai người đi mời đại phu, nhất định phải chữa trị một lần, uống vài phương thuốc sẽ khỏe lại ngay.

Hàn phu nhân quay đầu lại, nhìn Hàn Thẩm, quở trách:

- Con nha đầu nhà ngươi, mẹ ngươi sức khỏe kém thế này, ngươi lại giúp dấu giếm, sao không báo ngay cho ta biết? Xem ngươi ngày thường rất thông minh, sao gặp chuyện lớn lại hồ đồ như thế.

Hàn phu nhân vốn thẳng tính, không thích dùng xảo ngôn với người trong nhà, cho nên trong lòng có gì đều nói thẳng ra hết.

Hàn Thấm quầng mắt ửng đỏ:

- Con muốn đi bẩm rõ với đại nương, nhưng… nhưng mẹ không cho nói, sợ làm mọi người lo lắng…!

- Xin phu nhân đừng trách nó.

Bích di nương có chút suy nhược, thấy Hàn phu nhân trách mắng Hàn Thấm, vội nói:

- Tất cả đều là chủ ý của thiếp, Thấm nhi không liên quan gì, chỉ là một chút bệnh cỏn con, không có chuyện gì to tát đâu.

Hàn phu nhân thở dài, cầm tay Bích Di nương, dịu dàng nói:

- Muội là người hiền lành, hiểu lễ nghĩa, lấy đại cục làm trọng, ta cũng biết muội sợ ta phải lo lắng, nhưng chuyện sức khỏe không được xem thường, qua loa là không được.

- Đa ta phu nhân quan tâm!

Bích di nương gặng cười cảm kích.

Hàn phu nhân và Bích di nương tuy rằng là vợ cả vợ bé, nhưng lại không có sự tranh giành đấu đá tình cảm gay gắt như các gia đình khác. Hàn phu nhân tính tình rộng lượng, vui vẻ, Bích di nương hiền hậu, dịu dàng thông tình đạt lý, hai người sống chung cực kỳ hòa thuận, tại quận Đông Hải cũng là một giai thoại được lưu truyền.

- Hiện giờ cả nhà ta đều ở kinh thành, không giống như hồi ở Đông Hải. Lão gia mà biết chuyện này thì sẽ càng phức tạp. Từ sau khi vào kinh, muội xem lão gia không có một ngày nào là không đến tối mịt mới về, lão gia rất nhiều việc, chúng ta càng phải nên quan tâm chăm sóc lẫn nhau, trong người cảm thấy không thoải mái, càng nên mau chóng tìm đại phu, chẩn bệnh sớm trị cũng còn dễ, nếu cứ trì hoãn, sau này có hậu quả gì, lão gia biết được lại càng lo lắng hơn, muộn nói xem có đúng không?

Bích di nương khẽ gật đầu:

- Phu nhân nói rất đúng, thiếp ghi nhớ trong lòng!

Chính vào lúc này, bên ngoài cửa có nha hoàn bẩm báo:

- Phu nhân, đại phu tới rồi ạ!

Hàn phu nhân chưa kịp nói tiếng nào, đã nghe giọng nói của Hàn Mạc cất lên:

- Mẫu thân, bệnh của di nương như thế nào? Con ở ngoài vườn nhìn thấy đại phu, liền cùng ông ấy đến đây.

Nói xong thì Hàn Mạc cũng đã bước vô phòng.

Hàn phu nhân đứng dậy nói:

- Mau mời đại phu đến đây bắt mạch!

Đại phu hơn năm mươi tuổi, bước vào trong phòng, hành lễ xong mới đặt hộp thuốc xuống, trước tiên xem qua sắc mặt của Bích di nương, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn cười nói:

- Để ta bắt mạch trước đã!

Hàn Mạc trông khí sắc của Bích di nương rất kém so với trước đây, thần thái suy nhược mệt mỏi, trong lòng hắn có chút lo lắng, nghe thấy Hàn phu nhân nói:

- Mạc nhi, Thấm nhi, hai đứa ra ngoài trước đi, ở trong phòng hết thế này sẽ ảnh hưởng đến đại phu xem bệnh.

Hàn Mạc dạ một tiếng, rồi dẫn Hàn Thấm ra ngoài.

Đại phu lấy ra tấm khăn lụa, đặt lên cổ tay trắng như tuyết của Bích di nương, rồi xuống ngồi cạnh giường, vừa nhẹ nhàng bắt mạch, vừa vuốt ve chòm râu, dim dim đôi mắt, thần sắc tuy rất bình tĩnh, nhưng trong mắt toát lên nét kinh ngạc.

Một lát sau, đại phu mới buông tay, hành lễ với Hàn phu nhân, Hàn phu nhân vội vàng hỏi:

- Đại phu, rốt cuộc là bị bệnh gì? Có nặng lắm không?

Bích di nương thấy Hàn phu nhân vẻ mặt lo lắng vô cùng, trong lòng rất cảm kích.

Đai phu giương mắt nhìn ra ngoài cửa phòng, chỉ thấy cửa phòng chưa đóng, Hàn Mạc đang đứng bên ngoài rèm cửa, xuyên qua tấm rèm, đại phu thấy đôi mắt Hàn Mạc lạnh như băng đang chăm chú nhìn mình.

- Thưa Phu nhân, bệnh tình cô nương này… không đáng lo ngại.

Lúc này tinh thần của đại phu mới phục hồi lại, bất đắc dĩ nói:

- Chỉ có điều do không quen thời tiết, trúng phải khí lạnh, tốt nhất nên tịnh dưỡng một thời gian sẽ không có gì cả, ta sẽ bốc vài phương thuốc rất bổ dưỡng, sẽ bình an vô sự…chỉ là nhất thiết không được chịu lạnh nữa!

Lúc này Hàn phu nhân mới thở phào yên tâm, cười nói:

- Thế thì tốt, đã làm phiền đại phu rồi, Mạc nhi, tiễn đại phu, trọng thưởng!

Bích di nương nghe đại phu nói như thế, cũng yên lòng một chút. Hàn Thấm ở bên ngoài cũng nghe thấy lời chẩn bệnh của đại phu, lập tức chạy vào trong, bổ vào người Bích Di Nương, nũng nịu nói:

- Mẹ, chỉ là cảm lạnh thôi, nhưng làm con sợ chết đi được.

Bích di nương ân cần vỗ về Hàn Thấm, dịu dàng nói:

- Mẹ tự biết là không có gì mà…!

Kê thuốc xong, đại phu mới được Hàn Mạc tiễn đi, đại phu nhìn Hàn Mạc, cười khổ nói:

- Ngũ thiếu gia, nghề y có y đức, vốn là phải thành thật, không được giấu giếm bệnh nhân, nhưng Ngũ thiếu gia cũng vì tránh để người nhà lo lắng… ôi, Ngũ thiếu gia hãy nhanh chóng tìm danh y mới có thể… căn bệnh này không thể kéo dài quá lâu đâu!

Hàn Mạc nghiêm nghị nói:

- Hôm nay cám ơn tiên sinh đã giúp đỡ, ta tự có kế hoạch.

Sau khi thưởng bạc rồi tiễn đại phu rời phủ, hắn liền quay lại phòng của Bích di nương, nghe thấy bên trong cười nói khúc khích, Hàn phu nhân đang nói chuyện với Bích di nương.

Thấy Hàn Mạc đi vào, Hàn phu nhân cười nói:

- Đang nói về con đây, di nương vốn không được khỏe, ta không còn tâm trí nào quan tâm đến việc của con, nhưng vừa rồi đại phu đã nói là không sao, thế nên đến lúc phải chăm lo chuyện của con rồi.

Hàn Mạc cười híp mắt đến ngồi lên cái ghế ở cạnh bên, bốc một quả nho từ trong mâm quả cho vào miệng.

- Con thì có chuyện gì mà mẹ phải quan tâm? Sau khi con vào kinh, con rất ngoan ngoãn không hề gây chuyện mà.

- Không gây chuyện ư?

Hàn phu nhân cười như không cười.

- Con khiến cho cha con hai đêm nay tức đến không ngủ được đấy, còn nói là không có chuyện gì?

Hàn Mạc sững sờ, mở to hai mắt, nhìn Hàn phu nhân bằng ánh mắt nghi hoặc. Bích di nương và Hàn Thấm cũng rất ngạc nhiên, đều chăm chú nhìn Hàn Mạc, không biết hắn lại gây ra chuyện gì đến nỗi Hàn Huyền Xương hai đêm không ngủ được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.