Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 16: Cực khổ tìm kiếm




Bàn tử (gã mập) mặc một cái áo gấm màu tím, mặt múp míp, da trắng trẻo, trên hai bàn tay đeo bốn năm chiếc nhẫn ngọc phẩm chất cực tốt, hẳn là hàng thượng đẳng. Người này hiển nhiên là kẻ giàu sang sống an nhàn sung sướng, dáng vẻ hắn kiêu ngạo, tiến vào bên trong cửa hàng, thân hình đẫy đà ngồi xuống một chiếc ghế lớn màu đỏ, vỗ bàn quát tháo không ngừng.

Trong tiệm cũng có ba bốn tên tiểu nhị, góc hướng Tây phía sau quầy có một lão chưởng quỹ đã hơn năm mươi tuổi, nhìn thấy gã mập đi vào, bọn tiểu nhị đều thối lui lại, cũng là lão chưởng quỷ kia mang theo nụ cười nhàn nhạt đi ra từ sau quầy, trên mặt thoáng hiện ra vẻ cung kính nói:

- Vân đại thiếu gia, ông chủ chúng tôi đang ở trên lầu bàn bạc. Nếu ngài muốn gặp thì phải chờ một chút! Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Chờ?

Gã mập vỗ bàn quát lên:

- Tôn lão cửu, lão tử không có thời gian chờ! Nhanh gọi hắn xuống gặp lão tử!

Tuổi tác của hắn bất quá chỉ trên dưới bốn mươi, so với lão chưởng quỹ nhỏ hơn mười mấy tuổi, vừa xuất ngôn liền gọi thẳng "Tôn lão cửu", không có lấy nữa phần lễ phép. Hơn nữa còn thô lỗ không chịu nổi, quả nhiên là không có chút phong độ nào.

- Lão hủ cũng không dám đi quấy rầy thiếu gia!

Thần sắc lão chưởng quỹ không thay đổi, vẫn giữ nụ cười như trước, lão cũng không nhiều lời vội đi thẳng tới trước cửa, hướng về phía Hàn Mạc khom người cung kính, nói:

- Hai vị nếu không thấy phiền lòng thỉnh mời đi vào nhìn một chút xem cần cái gì, lão hủ có thể giúp nhị vị tìm tới vài món đồ tốt!

Hàn Mạc thấy cửa hàng mua bán Quan thị bất luận là chưởng quỹ hay tiểu nhị cũng là gặp chuyện không sợ hãi, lộ ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, hơn nữa không có chút điểm nào thất lễ thì trong lòng âm thầm khen ngợi. Vẫn nói nhìn quân thì biết tướng, Quan Thiếu Hà có thể đem thuộc hạ dạy dỗ quy củ như thế, xem ra cũng thật không phải là người bình thường.

Hàn Mạc ôm quyền đáp lễ, nhấc chân bước vào trong điếm (cửa hàng).

Vừa mới tiến vào bên trong nhà, Hàn Mạc cũng lấy làm kinh hãi.

Đây cũng không phải do diện tích của cửa hàng to lớn. Phủ trạch Hàn gia chiếm diện tích rộng lớn, đình viện lớp lớp, hắn đã thấy nhiều, chẳng qua tình cảnh hiện tại bên trong điếm lại nằm ngoài dự liệu của hắn.

Góc hướng Tây là một quầy to, mặt bên trái bày biện ba giá gỗ lớn, bên phải cũng là ba giá gỗ lớn, bệ gỗ có màu tím như vậy và có phong cách rất cổ xưa. Bên cạnh cái giá màu tím có đặt một cái bàn, trà cụ (bộ dùng để pha trà) trên bàn đầy đủ cả, lại có thêm vài quả dưa và trái cây làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ ấm áp, giống như vừa về chính nhà mình. Không chỉ có vậy, mấu chốt là trên sáu giá gỗ lớn tưng bày đủ các loại trân châu bảo ngọc tỏa ánh sáng lấp loáng. Ngọc Kỳ Lân, Ngọc Hồ Điệp, Kim Cáp Mô (cóc bằng vàng), Bảo Thạch Kim Quan (mũ vàng gắn bảo thạch), Ngọc Như Ý, trong đó tràn ngập các loại ngọc khí trân phẩm khó tìm thấy, nhất thời làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Nếu những bảo vật này đều là hàng thật có giá trị thật sự không nhỏ. Dám trưng bày ra, khí phách quả thực không ít.

Hàn Mạc lập tức nghĩ đến Quan Thiếu Hà đây là đang phô trương cho người khác thấy thực lực mua bán của cửa hàng Quan thị (nhà họ Quan), khẳng định cửa hàng mua bán Quan thị có đầy đủ năng lực tiếp nhận các loại sinh ý lớn. Hắn cũng tin tưởng cửa hàng Quan thị nhất định còn ẩn dấu một thế lực bảo vệ không yếu, nếu không ai lại dám trưng bày ra trước mặt như vậy.

Không thể nghi ngờ, Quan Thiếu Hà là một người rất có khí phách.

Thấy lão chưởng quỹ bỏ rơi một bên không để ý tới hắn, Vân đại thiếu gia bên kia càng vỗ bàn ầm ầm. Hạ nhân của cửa hàng Quan thị quả thật là hàm dưỡng, mọi người đều không nóng không vội, thậm chí trên mặt đều có thể bảo trì nét cười, tùy ý Vân đại thiếu gia tại chỗ phát tiết.

Cho dù Quan Thiếu Hà cũng không lập tức lộ diện.

Quan Thiếu Hà này cũng thật là giữ được sự bình tĩnh đáng khen ngợi.

Lão chưởng quỹ cũng không để ý nhiều đến Vân đại thiếu gia , tựa hồ đối với chuyện như vậy nhìn quen lắm rồi, cũng chỉ gọi Hàn Mạc đến bàn trà ở bên trái sảnh ngồi xuống, tự mình châm trà rất là cung kính, cười hỏi:

- Vị công tử này, muốn cái gì vậy? Ngọc khí? Kim khí hay là Ngân khí?

Hắn bỗng nhiên liếc thấy Hàn Thanh đang cầm một cái rương gỗ màu sắc cổ xưa đứng ở phía sau Hàn Mạc, vội hỏi:

- Chẳng lẽ công tử có cái gì muốn tới cửa hàng muốn bán?

Hắn cũng cẩn thận quan sát Hàn Mạc kỹ hơn, đây hiển nhiên là trang phục của công tử phú gia, vật liệu may mặc trên người cùng với ngọc đái (dây lưng được nạm ngọc), ở thành đô Đông Hải là hàng thượng đẳng.

Chẳng qua là hắn không nhìn đến ba ngón tay màu vàng bên tay phải kia của Hàn Mạc, cho nên không nhận ra, trước mặt mình đúng là Ngũ công tử của Đông Hải thành Hàn gia.

Tay phải của Hàn Mạc, lúc này đã mang vào một cái bao tay kỳ quái

Cái bao tay này một màu đen tuyền, giống như cánh ve sầu mỏng manh, che dấu hoàn toàn ba ngón tay màu vàng phía dưới, nhưng nếu suy xét cẩn thận, liền sẽ phát hiện, cái bao tay này tuyệt không phải là loại được chế tạo từ gấm lụa như vẻ bề ngoài.

Đây là loại đồ chơi hay ho Hàn Mạc tìm được từ trong rương gỗ đảo chủ đưa cho.

Hắn tự biết ngón tay màu vàng của mình rất hiếm thấy, trước kia cũng từng nghĩ đến việc dùng đồ che mắt một phen, tránh việc đi tới chỗ nào cũng thường xuyên bị người ta nhìn ra dấu hiệu này.

Chỉ là không có một công cụ tốt để che dấu, lúc trước đã từng nghĩ tới mang theo cái bao tay bằng gấm, nhưng cảm giác thấy quá yểu điệu, hơn nữa khăn lụa dễ dàng bị bẩn, cực kỳ không tốt.

Mà cái bao tay màu đen này cũng cực kỳ quái dị.

Mang theo trên tay, cực kỳ mát mẻ, hơn nữa còn nhẹ vô cùng, nhưng quan trọng nhất là, cảm giác không phải như gấm lụa bên ngoài, ngược lại giống như là một loại kim khí cực kỳ hiếm thấy, Hàn Mạc đã làm thí nghiệm, đại đao chém lên trên nó cũng không chút nào tổn hại, quả nhiên là công cụ che dấu vô cùng tốt

Đây là sản phẩm của Nam Dương, mặc dù tạm thời không rõ còn có tác dụng gì khác, nhưng che dấu được mấy ngón tay màu vàng, cũng là có tác dụng không để cho người khác dễ dàng nhận ra.

Nếu lão chưởng quỷ nhìn thấy ngón tay màu vàng của Hàn Mạc, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra thân phận của Hàn Mạc, nhưng lúc này ngón tay đã bị bao tay màu đen dấu đi, cũng không có nghĩ đến việc kia, dù sao hắn cũng không nghĩ tới công tử Hàn gia lại tới cửa bán đồ này nọ.

Thành Đông Hải nói lớn không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, trừ đại thế gia Hàn tộc, kỳ thực các tiểu thế gia khác cũng không ít, người phú quý giàu sang không phải con số nhỏ, một ít con nhà giàu vụng trộm bảo vật trong nhà đến mua sắm, đổi lấy bạc ăn chơi đàng điếm cũng là chuyện thường xảy ra.

Lão chưởng quỹ hỏi đến, Hàn Mạc liền mỉm cười gật đầu nói:

- Thật ra là có hai kiện đồ vật muốn để ông chủ các ngươi xem qua một chút, không biết Quan đại thiếu gia có thời gian hay không?

- Lão hủ cũng có chút ít kiến thức, thiếu gia đang bề bộn, nếu công tử lại gấp gáp, lão hủ cũng có thể xem giúp một chút.

Lão chưởng quỹ mỉm cuời nói.

Hàn mạc cũng không có từ chối, đưa tay về phía sau đầu vai, nói:

- Lấy một kiện đồ vật đem ra ngoài để lão chưởng quỹ xem một chút.

Hàn Thanh lập tức mở rương gỗ ra, liền lấy ra bức họa bằng da thú được chạm khắc bằng dao.

Hàn mạc nhận lấy đưa cho lão chưởng quỹ, cười nói:

- Lão tiên sinh nhìn xem một chút cái đồ vật này có hiếm lạ hay không?

Lão chưởng quỹ ôm quyền, nội tâm nhấp nhổm, tiếp nhận bức hoạ da thú, khẽ liếc mắt nhìn, gật đầu lia lịa nói:

- Đồ tốt, đồ tốt!

Lão thật cũng không lộ ra vẻ kinh hãi, dù sao cũng là đại chưởng quỹ của cửa hàng buôn bán Quan thị, kiến thức rộng rãi, lão đã từng nhìn thấy qua vô số châu báu, bản vẽ da thú này tuy rằng rất mới mẻ độc đáo, nhưng tuyệt không thể làm cho lão chưởng quỹ có hàm dưỡng tốt giật mình.

Vân đại thiếu gia vẫn một mực phát tiết bên kia thấy tình huống bên này, con ngươi nho nhỏ đảo lòng vòng, hắn cũng nhìn ra Hàn Mạc cẩm y ngọc đái (mặc áo gấm dây lưng đính ngọc) không phú thì quý, nghĩ cũng biết là khách hàng lớn, rón ra rón rén đi tới gần, bàn tay gã mập đoạt lấy bức họa da thú.

Lão chưởng quỹ thoạt nhiên biến sắc, nói:

- Vân đại thiếu gia, ngài đây là có ý gì?

Hàn Mạc cũng tựa như một người không để ý đến chuyện thiên hạ, nâng chung trà lên, nhàn nhã thưởng thức một ngụm, trà này cũng là loại lá trà thượng đẳng.

Vân đại thiếu gia ném cho lão chưởng quỹ một cái nhìn khinh thường, nói:

- Tôn lão cửu, lão tử xem đồ chơi này một chút không được sao? Vị công tử này muốn bán hàng, cũng không thể để lão già gian xảo này lừa gạt chứ!?

Hắn cũng là làm ra bộ dáng một người tốt bụng.

Lão chưởng quỹ thản nhiên nói:

- Vân đại thiếu gia, đây không phải là hàng hoá mà cửa hàng chúng ta buôn bán, chính là bảo vật của vị công tử này, ngài muốn xem, cũng cần vị công tử này đồng ý mới được.

Hàn Mạc lập tức cười híp mắt nói:

- Không sao đâu lão chưởng quỹ, nếu vị Vân đại thiếu gia này muốn xem, tiện thể cứ xem đi vậy!

Vân đại thiếu gia đắc ý đưa mắt nhìn lão chưởng quỹ, tùy tiện tìm một chỗ bên cạnh Hàn Mạc ngồi xuống quan sát kỹ càng, trên mặt lộ ra ánh mắt tham lam, hướng về Hàn Mạc nói:

- Vị công tử này, vật này của ngươi định giá tối thiểu là bao nhiêu bạc?

Lão chưởng quỹ lập tức ho khan nói:

- Vân đại thiếu gia, ngươi như thế này là không hợp quy củ!

Nơi này là cửa hàng mua bán của Quan thị, nếu Vân đại thiếu gia tới cửa đàm phán giá cả cùng khách hàng, vậy thì đã vi phạm quy củ giao dịch, chính là chuyện không hợp đạo lý.

Đây là hành vi tới cửa cướp đoạt thẳng thừng sinh ý trước mặt, cũng là chuyện kiêng kỵ nhất trong nghề mua bán.

Vân đại thiếu gia liếc lão chưởng quỹ một cái, liền mắng:

- Lão già kia, con mắt nào của ngươi thấy ta phá hư quy củ? Nếu nói là phá hư quy củ, Quan Thiếu Hà các ngươi mới là phá hư quy củ, hắn đang ở đâu? Như thế nào còn không ra, hay là không dám gặp ta?

Lão chưởng quỹ bình tĩnh nói:

- Mong Vân đại thiếu gia hiểu cho, thương nhân nhỏ như chúng ta có thể mua bán tại bốn phương Trung Nguyên đó là do luôn chú trọng đến sự thành thực thủ tín, ngài làm khó như vậy, chỉ e là không được hay lắm!

Cũng không biết là lão chưởng quỹ có hàm dưỡng tốt hay là đối với Vân đại thiếu gia này có vài phần kiêng kỵ, mặc dù giữa lông mày ẩn hiện vài phần tức giận, nhưng vẫn không có phát tác

- Tất cả mọi người đều là cầu tài, không nên tổn thương đến hòa khí.

Hàn Mạc cười ha hả, lại lần nữa nâng chén trà lên thưởng thức, nghiêng mắt hướng Vân đại thiếu gia hỏi:

- Vân đại thiếu gia, theo ý kiến của ngài, tại hạ nên mua bán như thế nào mới phù hợp?

Vân đại thiếu gia cũng không để ý tới ánh mắt của lão chưởng quỹ, cười hì hì nói:

- Vật này của công tử từ đâu mà có?

- Chính là tổ tiên truyền lại!

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Xem như là đồ vật tốt đi!

Thật ra thì điều này Vân đại thiếu gia cũng có thể nhìn ra, bức vẽ da thú này chính là từ da báo chế ra, trên mặt tranh vẽ cũng trông rất sống động, khó khăn nhất phải chính là bố cục họa tiết của đao công, đó cũng không phải là người bình thường có thể chạm khắc ra được, hoa văn rõ ràng, hạ thủ (xuống tay) đều đặn, thật sự là đồ tốt.

Tối trọng yếu là vật lấy chữ hiếm làm trọng, vật như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, mặc dù tạm thời cũng không thể nói ra giá trị chân thực của nó, nhưng trong lòng cũng tính ra, vật như vậy, cho dù là lấy hai ba mươi lượng bạc thu lại, đó cũng chắc chắn là kiếm được lời không sợ lỗ lã.

Bất quá hắn càng minh bạch chuyện tới cửa đoạt sinh ý chính là kiêng kỵ của thương gia. Bản thân dù có hậu đài phía sau, vậy cũng không chịu chịu nổi loại xú danh này, nên định tính toán muốn dẫn Hàn Mạc dẫn ra khỏi cửa hàng mua bán Quan thị, rồi ở bên ngoài mới dựa hơi ép Hàn Mạc để mua lại với giá thấp.

- Thật ra thì đồ tốt như vậy giá trị không rẻ…!!!

Vân đại thiếu gia chậc chậc thở dài nói, con ngươi chuyển động, tiến gần lại nói:

- Vị huynh đệ này, ngươi trước tiên nghe một chút Tôn lão cửu này có thể cấp cho ngươi giá bao nhiêu, ta cho ngươi nhìn xem!

Hắn là quyết định chủ ý muốn phá hư lần giao dịch này (cuộc mua bán).

Hàn Mạc bất động thanh sắc, đưa tay lấy lại bức vẽ da thú từ trong tay Vân đại thiếu gia, lần nữa chuyển cho lão chưởng quỹ, cười hỏi:

- Lão chưởng quỹ, bây giờ ngài cấp cho tại hạ một cái giá đi!

Lão chưởng quỷ trong lòng nhấp nhổm, cầm lấy bức vẽ da thú quan sát kỹ lại mảnh da nhỏ, rồi mới nghiêm mặt nói:

- Công tử, lão hủ không dám dấu giếm. Vật này là đồ tốt, nhưng cũng không phải là bảo vật vô giá! Công tử cứ nhìn xem, da thú này chính là da báo, ở Trung Nguyên ta cũng không hiếm thấy, cũng không phải là vật khó cầu, tuy nói bức họa điêu khắc trông rất sống động, nhưng ý cảnh thô dã (lỗ mãng, kém tinh tế), cũng không phải là văn hóa trung nguyên lưu lại, nói đến chỗ tối ưu, chính là đao công (Kỷ xảo dùng đao) tỉ mỉ, không giống bình thường.

Dừng một chút, rồi lướt mắt qua bên cạnh với cái nhìn không mấy thân thiện dành cho Vân đại thiếu gia, trầm giọng nói:

- Vân đại thiếu gia, vốn quy củ của nơi này là không để cho ngài biết được giá cả mua bán của chúng ta. Vì để cho thấy thành ý mua bán của cửa hàng Quan thị chúng ta, lão hủ mạo muội ra giá, nguyện xuất ra hai mươi lăm lượng bạc mua vật này.

Khóe miệng Hàn Mạc nở nụ cười.

Bức họa da thú này ở bên Nam Dương, giá thị trường chỉ hai lượng bạc, cũng coi như không thấp, lão chưởng quỷ đưa ra hai mươi lăm lượng bạc, liền cao gấp mười lần có dư, coi như là giá tiền tương đối thành thực.

Quả nhiên, Vân đại thiếu gia cười lên ha hả, chỉ vào lão chưởng quỷ nói:

- Tôn lão cửu ơi Tôn lão cửu, ta cũng biết ngươi sẽ hồ lộng vị công tử này! cửa hàng mua bán Quan thị này của các ngươi đúng là mua danh chuộc tiếng, Vân Sĩ Lam ta cũng là nhịn không nổi nữa rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.