Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Chương 252




Chi Thư có bốn mặt vuông vắn, dài một xích, trong suốt tới gần như nhìn xuyên qua, sáng bóng nhiều điểm, thần bí mà quỷ dị khiến tâm thần người ta không yên.

Thời gian cũng khó có thể ma diệt nó. Da người như vậy được xưng là da của thần, vạn kiếp cũng khó hao tổn, thấu phát ra một cỗ sát khí kinh thiên, gần như muốn hủy diệt gân cốt người ta.

Trên mặt nó có rất nhiều chữ, rậm rạp một mảnh, cả hai mặt đều có. Thị lực một người bình thường căn bản không thể nhìn rõ vì chữ viết cực nhỏ.

Những cổ tự này mạnh mẽ hữu lực, rất ngay ngắn xinh đẹp, như gắn cả ngàn vạn thanh đao kiếm, có âm thanh boong boong truyền ra.

Lúc này, đứng đối diện nó như đang ở trong vùng địa cực băng hàn, hàn khí dày thấu xương, như đối mặt với ngàn vạn thần linh đang kêu khóc.

Tề La điểm ra, mây khói lưu động nhưng tấm Thần Bì này vẫn không nhúc nhích chút nào, trong miệng hắn quát khẽ, phun ra một ngụm tiên thiên tinh khí, hóa thành quang huy bắn lên.

Xích!

Rốt cục, một ít những chữ nhỏ xíu kia phát ra ánh sáng, như những con tiểu long di chuyển, rực rỡ chói mắt. Một chiếc bút vẽ chặt đứt hư không hiện ra.

- Không phải cái dạng này.

Tề La nhíu mày, một hơi phun ra ba ngụm tiên thiên tinh khí trắng ngà, tất cả đều rơi xuống tấm da trong suốt này.

Ông!

Cả phiến thiên địa này lập tức như một cái hòm bị đóng kín, bên trong lay động. Có mấy trăm chữ nhỏ xíu phát sáng, đều hiện lên giữa hư không, mỗi chữ đều lóa sáng.

Diệp Phàm kinh dị, cảm nhận được một loại lực lượng không hiểu, nơi này như lâm vào một chút hỗn loạn.

Tề La có vẻ cố hết sức, hai mi nhăn chặt, mấy trăm chữ nhỏ lơ lửng, vây quanh lấy hắn, rậm rạp một mảnh. Hắn bắt đầu bay lên, như đang huy động chúng nhưng chúng cũng không nghe sự sai khiến của hắn.

- Vẫn là không được! Những chữ nhỏ này căn bản không chịu nghe triệu hoán, không thể dùng lực lượng của chúng được.

Ba!

Khi hắn hút hết tiên thiên tinh khí vào lại cơ thể, những chữ nhỏ kia lại trở về tấm da, trở nên bình tĩnh lại.

Hơn vạn chữ nhỏ như móc sắt ngân hoa, mỗi một hàng lại như một Chủng phù, nhiều chữ nhỏ hợp cùng một chỗ chính là đạt tới một loại lực lượng rất nghịch thiên.

Nhưng là, người bình thường cũng không thể thúc dục được! Nếu vạn phù văn cùng khởi sẽ hình thành điểm nút, thay đổi quỹ tích vận hành của thời gian, trong phạm vi nó bao phủ sẽ phát sinh những sự việc vô cùng đáng sợ.

- Đây là bí bảo Chuẩn Đế, chưạ đạt tới cảnh giới Thánh nhân thì rất khó có thể hiểu được. Nó vẫn không phải là ẩn chứa thần linh mà cần một loại khí cơ để mở ra. Tề La nói.

Bí bảo khác với các loại binh khí khác, có phương pháp sử dụng độc đáo riêng, đều không phải là các loại vũ khí bình thường, uy lực cũng vô cùng lớn, đổ tồi vũ băng thiên.

- Chúa tể Thiên Đình sống qua hai kiếp quả nhiên rất cao thâm, làm ra bí khí như vậy, dám xưng là Chi Thư, hẳn phải có chỗ hơn người!

Diệp Phàm nói.

- Nhớ lại hồi đó, Chúa tể Thiên Đình một tay cầm quyền trượng vô thượng, một tay cầm Chi Thư, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thế gian không ai có thể ngăn cản!

Tề La cảm thán.

- Đây là một tấm da Chuẩn Đế, từng ăn được Bất Tử Dược, thành tựu đạo quả vô thượng!

Diệp Phàm đi lên cầm lấy nó, như bị cương châm đâm vào tay, cơ thể sinh đau, khó có thể nắm chắc.

Không không phải đã luyện thành bí bảo thì căn bản không có cách nào cầm giữ trong tay cả. Quy tắc sát đạo ẩn chứa bên trong có thể khiến người tới gần bị thương.

Diệp Phàm lại nếm thử, tiểu nhân màu vàng ở mi tâm bước ra, ngồi xếp bằng trên tấm da một thước vuông này, vận chuyển bí quyết chữ hành, vù một tiếng liền xé trời mà đi.

Ánh mắt Tề La thiếu chút nữa trừng ra, vộ vàng đuổi theo. Rất nhanh, quang hoa lại chợt lóe, tiểu nhân màu vàng nhe răng nhếch miệng cười, rất nhanh chìm sâu vào trong Tiên Thai.

- Cái gì, vừa rồi là thế nào?

Diệp Phàm phút chốc mở mắt ra, cảm thấy mi tâm đau đớn từng trận, nói:

- Nhanh như lưu quang vậy! Nhưng vẫn như cũ không tiếp cận được, đau như kim châm vậy!

Đột nhiên, thần sắc hắn khẽ động nói:

- Ồ, không đúng, như là khiến khoảnh khắc dừng lại, có một tia kẽ hở, tương lai sẽ có trọng dụng.

Rồi sau đó, hắn lặp đi lặp lại. Tấm Thàn Bì dài một xích, bốn xích vuông lại nổi lên từng chữ nhỏ, bao phủ lấy tiểu nhân màu vàng, chở nó rong ruổi trong thiên địa.

- Đáng tiếc, chỉ là một cái chớp mắt, nhoáng lên rồi biến mất, nhanh đến độ khó có thể tận dụng được. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Diệp Phàm nói.

- Tạo ra thời cơ chiến đấu sẽ có lúc hữu dụng, nếu dùng tốt sẽ có thể tạo ra tuyệt sát!

Tề La nói. Hắn cũng thử nghiệm nhiều lần.

Diệp Phàm gật đầu. Bí bảo này rất cao cấp, là pháp khí chỉ có cấp Thánh nhân trở nên mới sừ dụng được. Từ đó có thể thấy được phong tư của Chúa tể Thiên Đình, một tay cầm quyền trượng, một tay cầm Chi Thư, đứng trên thiên hạ là như thế nào?!

Thật lâu sau, hai người ngồi xuống một khối đá lớn, bắt đầu nói chuyện.

Người của Thiên Chi Thôn có bí pháp Thiên Đình, nhưng lại khuyết thiếu bộ phận mấu chốt nhất. Trên mặt tấm da người này chính là ghi lại phần trung tâm.

Đương nhiên, nếu phần trung tâm này thiếu đi những cành lá xung quanh, những quy tắc mở rộng thì cũng không coi là hoàn mỹ. Chỉ hai thứ kết hợp mới chân chính kế thừa Thiên Đình.

Về phần bí quyết chữ Hành lại khác, không phải là mấy vị thủ lĩnh của Thiên Đình thì không thể tu luyện, không tính vào bộ cổ kinh này, là trấn giáo chi thuật!

Ngay hôm này, hai người đã tu bổ hoàn chỉ cổ kinh Thiên Đình, có thể bộ cổ kinh này đúng là kinh người, được xưng với tiên huyết lâm lâm, thuần túy là lấy sát chứng đạo.

Không hề nghi ngờ loại kế thừa này không phù hợp với Diệp Phàm, không quá giống với con đường của hắn. Hắn chỉ là giết địch mà Thiên Đình lại coi việc giết người trở thành một thói quen và là một loại bản năng.

Tuy nhiên, cẩn thận nghiên cứu, cẩn thận quan sát thì có được rất nhiều gợi ý có tính tham khảo, có nhiều bí thuật có thể học tập.

Tề La đã cách Thánh nhân không xa nữa, tương lại không chừng có thể đạt tới lĩnh vực đó, chân chính đủ khiêu chiến với Địa Ngục và Nhân Thế Gian.

- Bọn họ thật sự sát Thánh sao?!

Diệp Phàm hỏi.

Sát thủ thành Thánh chính là khá ác liệt và đáng sợ. Dùng sát chứng đạo không phải là điều đơn giản, phải chân chính vượt qua đại chiến sinh tử cả vạn lần, một người như vậy đủ xử lý rất nhiều kẻ cùng giai.

- Trong phiến thiên địa này rất khó thành Thánh nhưng nếu bọn hắn lại xuất hiện, không có nội tình sao dám hiện thế!?

Tề La nhíu mày.

Thiên Chi Thôn, nam nữ già trẻ ở cùng một chỗ, chỉ với hơn một trăm hai mươi người cũng không tính là nhiều nhưng đều là sát thủ trời sinh, đã thấm đẫm xương cốt.

Diệp Phàm cảm nhận được khi đã tìm ra một ngọn núi lập giáo, dùng những người này làm cơ sở thì cũng đã có sẵn một bộ khung, không quá hao phí tâm sức nữa.

về phần Tề La vốn chính là kẻ rất muốn tu kiến Thiên Đình, hủy diệt Địa Ngục và Nhân Thế Gian, nếu để hắn dốc sức thì khẳng định sẽ tận chức tận trách.

- Ngươi thông qua Thiên Chi Thôn khảo nghiệm, hiện tại xem như là Thần từ của Thiên Đình!

Tề La nói.

- Thần tử khi gì, nghe như thần hóa ấy, ta cũng tự tay giết qua rồi, tuyệt đối không muốn dùng danh xưng này!

Diệp Phàm lắc đầu.

- Có lẽ ngươi còn có thể làm Chúa tể Thiên Đình nhưng ngày đó còn xa lắm!

Tề La trừng mắt nói.

Hai ngày sau, Diệp Phàm dẫn dắt đám người Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch, Hắc Hoàng, cùng tiến vào Thiên Chi Thôn.

- Diệp tiểu tử là Thần tử, ta nguyện ý! Vì ngươi có thân phận người chủ cho nên ta tạm thời gia nhập vậy!

Lệ Thiên gào lớn sau đó đưa mắt tìm kiếm nói:

- Có Thần tử khẳng định có Thần nữ tuyệt đại đi, ở đâu, mời ra ta nhìn một cái.

- Đích xác có Thần nữ, khuynh quốc khuynh thành, tương lai sẽ gả cho Thần tử!

Tề La híp mắt cười nói.

- Thế đâu, để ta nhìn một cái!

Lệ Thiên vỗ ngực nói:

- Của Thần tử hắn chắc rồi, ai cũng đừng hòng đoạt của hắn.

Không bao lâu, một mỹ phụ trung niên ôm tới một nữ nhi, mới chừng một tuổi, vô cùng đáng yêu đang ôm bình sữa bú chùn chụt.

- Thần tử... Thần tử...

Tiểu nữ kia còn chưa nói rõ, cười rất đáng yêu, đưa tay vươn về phía trước.

- Ta khinh, đây là Thần nữ sao?! Lão gia ngươi đang đùa giỡn ta sao?!

Lệ Thiên lập tức uể oải, lắc đầu ngồi xuống.

- Thần tử... ca...bế bế...

Tiểu nữ vươn tay ra, không có chút sợ người lạ khiến cả đam cười cười.

- Uy, tiểu tử, gọi ngươi là ca đó, còn không tiến lên.

Hắc Hoàng hích hích Lệ Thiên, đẩy đẩy hắn tiến về phía trước.

Lệ Thiên tiếp nhận cô bé, trực tiếp đưa ngay cho Diệp Phàm nói:

- Ôm Thần nữ của ngươi cho tốt!

Hắn chính nghĩa nói.

Diệp Phàm dở khóc dở cười, đứa nhỏ này rất đáng yêu, đôi mắt chớp to, ngậm chắt núm vú giả, liên tục tươi cười, cánh tay mũm mĩm.

- Hai mươi năm sau, Tiểu Tước nhi chắc chắn sẽ trở thành một tiểu nữ tao nhã tài hoa, chắc chắn sẽ xử lý toàn bộ đám long, đám phượng, đám Thần tử, Thần nữ kia.

Tề La vô cùng tin tưởng, nói với mấy người Diệp Phàm:

- Tiểu Tước nhi cũng không phải là một đứa nhỏ bình thường, một mình cũng đủ trấn áp một thế hệ trẻ tuổi của Địa Ngục và Nhân Thế Gian!

- Đúng thế!

Tiểu Tước nhi giống như rất tự đặc, còn thật sự gật đầu.

Diệp Phàm thấy cô bé này đúng là có chỗ đặc biệt! Còn nhỏ như vậy nhưng đã cùng thiên địa tinh khí tương liên, không lúc nào không đang tu luyện.

- Đây là thể chất gì?

Hắc Hoàng tiến lên, không kìm nổi tò mò hỏi.

- Bẩm sinh có tiên căn, rất thích tu luyện, cũng không nhất định là một loại thể chất đặc biệt nào đó. Ví dụ như Thánh tử Diêu Quang, dù là phàm thể nhưng lợi hại hơn rất nhiều Vương thể. Cũng như Đại đế cổ, ngoại trừ những người đặc biệt, ai biết bọn họ có thể chất gì?

- Không có Thần tử thì ta tặng cho các ngươi một người!

Lệ Thiên phóng xuất tiểu Đồng Đồng từ trong pháp khí ra.

Tiểu tử này vừa xuất hiện lập tức ngoác miệng ra khóc, lập tức chạy tới bên cạnh Diệp Phàm, khóc rống lên kêu sư phụ, sợ lại bị Lệ Thiên ép bức.

Mấy ngày qua hắn thật sự buồn tới điên người, suốt ngày ôm mấy đống sách buồn tẻ.

- Được rồi, về sau ngươi hãy ở bên ngoài đi!

Kẻ làm sư phụ như Diệp Phàm này lại rất không có trách nhiệm nói.

- Đứa nhỏ này thật không tầm thường!

Tề La nhìn chằm chằm tiểu Đồng Đồng!

Đương nhiên không tầm thường, tiểu tử này toàn thân phát sáng như một mặt trời nhỏ, khiến cô gái nhỏ bên cạnh rất ngạc nhiên, liên tục kêu kêu, thần tình vui vẻ.

- Ngoan nào... Tiểu điệt nhi không được khóc!

Tiểu Tước nhi nói lắp bắp từng chữ một, đôi mắt mở to nhìn.

Một đám người đều không nói gì. Cô bé này thật sự ra dáng như Thần nữ, còn biết an ủi đứa "cháu" còn lớn tuổi hơn nó!

- Lập giáo thật phiền phức, Tề lão, việc tiếp theo sẽ giao cho lão! Ta phải đi mời một ít người tiến vào! Hiện tai, đúng là rất thiếu nhân thủ.

- Ngươi muốn đi đâu?

Tề La hỏi.

- Đi Trung Châu một chuyến! Có hai người nếu không mời được về thì ta luôn còn bất an!

Diệp Phàm nói.

- Người nào?

Mấy người vô cùng kinh ngạc.

- Thần

- Thần Toán Tử, còn có một gã đồ đệ của nó.

Ngay sau đó, mấy người Diệp Phàm lập tức lên đường. Đại hắc cẩu liên tục kêu gào. Năm đó nó bị phục kích, nói không chừng còn có bàn tay của Thần Toán Tử, lần này cần phải đi thanh toán triệt để!

Đương nhiên, Diệp Phàm đi tìm thầỵ trò Thần Toán Tử tính sổ còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, đó là tìm hiểu xem đám người Bàng Bác có còn sống không, đang ở nơi nào. Hắn muốn tìm ra tất cả cố nhân.

- Chờ một chút, mời lão mù tới đã. Đẻ lão già lừa đảo này đối phó Thần Toán Tử, cũng phải tìm được sơn môn nữa. Đừng để tới lúc đó dù sợ lông của hắn cũng không thấy.

Cuối cùng lão mù được mời rời núi, cùng bọn chúng đi tới Trung Châu, tiến vào Thiên Diễn Sơn Mạch

Đây là một mảnh địa phương rất quái dị, có vô số núi đá, xếp đặt rất có quy tắc. Bọn người Diệp Phàm dựng thân trên bầu trời nhìn xuống, ngẩn ra một lúc lâu. Đây đúng là một bát quái thiên nhiên.

Thiên sơn sừng sững, xếp hàng cùng một chỗ, rất giống với bát quái đồ, sức mạnh to lớn của thiên hình thành một cảnh quan rất kỳ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.