Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Chương 245




Đám người Diệp Phàm cũng cùng nhau xông lên, bắt lấy tay, chân, đầu, cổ của tên âm binh, đây là lần đầu tiên bọn họ được chạm vào người loại quỷ quái này, đôi tay như chạm phải khối băng, cảm giác rờn rợn.

Âm binh chỉ hiện thân khi ở bên kia cầu đá hình vòm, khi bị bắt được thì cũng không thấy rõ thân hình của hắn, nhưng Đoạn Đức rắc một đống bột phấn lên, khiến cho hắn lập tức hiện ra thân hình.

- Đây là bột phấn mài xuống từ trên ván quan tài của lão quỷ Bất Tử Thiên Hoàng thời thái cổ kia, cho dù ngươi có là Đại La Tiên Quỷ đến đây thì cũng phải hiện nguyên hình ra cho ta!

Âm binh có khí lực rất lớn, ngoại trừ Diệp Phàm và hầu tử, những người khác cũng không thể tự minh đè hắn xuống được, Đoạn Đức một hơi dùng sợi dây cuốn hắn tận mười tám vòng, trói tên này thành một cái bánh thịt cứng ngắc.

Sau khi tất cả bình tĩnh trở lại, bọn họ hai mặt nhìn nhau, đây là một lần khó tin nhất trong cuộc đời bọn họ, cả đám lại bắt được một con quỷ còn sống.

Trước kia không phải là chưa từng thấy âm linh, nhưng đó đều là linh thể, dùng một kích thì đã hóa thành tro, không được tính, mà lần này lại có chút không tầm thường, tù nhân của bọn họ lại có thực thể hẳn hoi.

- Rất có xúc cảm!

Đoạn Đức sờ loạn trên người nó, nói:

- Không tin các ngươi đến sờ thử xem!

- Ngươi thật là biến thái!

Mấy người cùng nhau bước lên, đánh giá tên âm binh này, toàn thân hắn được bao phủ bên trong lớp thiết y màu đen, lớp da tái nhợt, không có chút màu máu nào, Hắc Hoàng khá là tò mò, tiến lên sờ thử một chút, cảm thấy một cái móng vuốt của minh đều sắp sửa bị đóng thành băng.

Chiến y trên người hắn rất cổ xưa, cũng không biết thuộc về thời kỳ nào, tràn ngập dấu vết năm tháng, rất chắc chắn và không mục nát.

- Chiến y của tên này là cổ giáp, cho dù vào trước thời thái cổ cũng rất ít gặp, thật sự rất khó tin được, cũng không phải Thánh binh truyền lại đời sau, tại sao lại có thể tồn tại trong những năm tháng lâu dài như vậy?

Hầu tử cảm thấy khó hiểu.

Cạch...!

Hắn vừa nói xong, chiến y màu đen liền nứt ra, từng luồng minh khí màu đen đua nhau trào ra, chiến y bắt đầu phân giải, hóa thành bụi bặm.

- Đây là chuyện gì vậy, rất nhiều âm binh tụ tập cùng một chỗ thì bọn họ có thể ngăn cản thời gian năm tháng ãn mòn, nhưng tại sao lúc này lại biến thành bụi đất như vậy được?

Keng...!

Đoạn Đức ra tay, lột cái mũ giáp của âm binh xuống, lộ ra khuôn mặt của nó, đây là một khuôn mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, tóc dài màu xám rối tung khí tức, tử vong nồng đậm tới mức dọa người.

Đây là một nam nhân thoạt nhìn khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, vẫn không nhúc nhích, sau khi bị khốn quỷ tác buộc lại thì cũng không giãy giụa, dường như là một pho tượng chết.

Đoạn Đức muốn lôi một đoạn lạc ấn từ trong mi tâm của nó ra, xem một chút cái gọi là Âm phủ rốt cuộc là như thế nào, nhưng mà lúc này tử khí trên người nam nhân này lại càng lúc càng nồng đậm, toàn thân phát ra một luồng ô quang, giống như đang bốc cháy lên.

- Lui lại...!

Bọn họ nhanh chóng lui lại, âm binh bay lên không trung, sau đó phát ra một luồng sáng chói mắt, không ngừng thu nhỏ lại, vô cùng quỷ dị, hóa thành một vật lớn bằng ngón tay cái, "đinh" một tiếng, rơi xuống rơi trên mặt đất.

Các điểm sáng màu đen phát ra, nam nhân trung niên biến mất, tại chỗ chỉ có một con rối như được mặc ngọc khắc thành, giống âm binh khi nãy như đúc.

- Đây là cái gì, tại sao lại biến thành cái dạng này?

Đại hắc cẩu bước lên, dùng cái móng vuốt to lớn của nó khẽ động vào.

Sắc mặt Đoạn Đức chấn động, ánh sáng lóe lên một cái, ở lòng bàn tay hắn hiện ra hai con rối bằng mặc ngọc giống như vậy, chúng cũng chỉ dài bằng ngón tay cái, trông rất sống động, hắn nói:

- Đây là do ta đào ra từ trong một lãng mộ cổ xưa, là do một vị phong thủy táng sư lưu lại.

- Thứ này có tác dụng gì? Thật sự là quái lạ!

Đám người Lệ Thiên bước lên, nhặt con rối âm binh trên mặt đất, trăm mối nghi hoặc không biết lý giải thế nào.

- Đáng tiếc bản bút ký kia còn chưa được viết xong thì tên phong thủy táng sư kia bị dọa chết trong căn nhà đá dưới lòng đất rồi, nếu không nhất định, sẽ biết được càng nhiều hơn nữa!

Đoạn Đức cầm cả ba con rối mặc ngọc trong lòng bàn tay.

- Trước hết đừng để ý tới những thứ này, tốt nhất đi cứu tên dã nhân kia trước đã!

Lý Hắc Thủy nói.

- Ta có chút bất an, không biết vì sao, ta cứ cảm thấy việc âm binh mượn đường này thật sự rất kỳ quái...!

Diệp Phàm tự nói, hắn quay đầu lại nhìn về phía sau, nhưng không nhìn thấy cái gì.

- Xem cái gì vậy, đúng là tự dọa minh dọa người a, âm binh đã sớm biến mất rồi!

Lệ Thiên lẩm bẩm.

- Hừ...!

Đột nhiên Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, dùng sức đạp xuống đất một cước, nguyên khí trong lòng đất hóa thành một con đại long vọt lên cao, ngẩng đầu rống lớn, phát ra luồng sáng chói mắt.

- Thực sự có sao?

Đám người hầu tử đều vô cùng kinh hãi, bằng linh giác cường đại của bọn họ cũng không cảm ứng được gì.

Diệp Phàm nhìn chăm chú vào chiến trường thời thái cổ hôn ầm này, các luồng sương mù ma quái lượn lờ xung quanh, vẫn không thấy một bóng người nào, nhưng cảm giác bất an từ phía sau vẫn không chút giảm bớt.

Tiếp theo, bọn họ trở nên trầm mặc, ai cũng không nói gì, chỉ chăm chú bước đi về phía trước, nhưng Diệp Phàm đã âm thầm lấy Thần Nữ Lô ra, lúc nào cũng đề phòng, chuẩn bị phát ra một kích lãng lệ.

- Đến rồi, nó lại đến nữa, ta cảm ứng được rất rõ ràng, hẳn là là hướng về phía ta mà tới...!

Diệp Phàm dùng thần niệm truyền âm cho những người khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sau khi đi được hơn trăm dặm, hắn đột nhiên tế ra Thần Nữ Lô, đánh thẳng về phía sau, một mảnh thần quang chiếu sáng khắp bầu trời, chiến trường vốn đang mờ ảo lập tức trở nên sáng rõ.

Phía sau truyền đến một tiếng thét thê lương, chói tai, khiến cho da đầu người khác phải run lên, một cỗ khí tức lạnh lẽo, âm trầm bao phủ mọi người, loại cảm giác này quả thực rất khó có thể nói nên lời.

Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch này, Diệp Phàm nhìn thấy một thân ảnh lóe lên rồi biến mất, tránh được Thần Nữ Lô, biến mất trong bóng đêm, kẻ này vội vàng mà chạy, lộ ra thân hình, khiến cho hắn cảm thấy lạnh buốt từ đầu tới tận chân.

- Ta nhìn thấy... một con quỷ hầu tử vô cùng khủng bố!

Yến Nhất Tịch hít một hơi khí lạnh.

- Toàn thân mọc đầy lông đỏ, ánh mắt kia rất ác độc, chỉ nhìn thoáng qua cũng đã khiến cho cơ thể của ta gần như trở thành một khối băng, rất đáng sợ!

Lý Hắc Thủy không kìm nổi rùng minh một cái.

Chỉ có Diệp Phàm là một tiếng cũng không nói, nhìn chằm chằm vào bóng đêm, nắm chặt hai nắm tay, dùng sức quá mức khiến cho các ngón tay đều trở nên trắng bệch.

- Hầu ca, ngươi có họ hàng gì không, ta rõ ràng thấy được một con lệ quỷ lông đỏ, cái miệng ngoác ra, nhìn kỹ thì có rất nhiều điểm giống với ngươi đấy!

Lệ Thiên nói.

Hầu tử thiếu chút nữa đã vung gậy lên đập thẳng vào đầu của hắn, từ trong đôi Hoả Nhàn Kim Tình bắn ra thần quang, cũng lộ ra sắc mặt ngưng trọng, nhìn về phía bóng đêm.

- Đó là gì vậy, dường như rất khó đối phó, với kinh nghiệm nhiều năm trộm mộ của ta mà nói, tên này tuyệt đối là chủ nhân của một ngôi mộ tận mấy vạn năm trước, thậm chí còn đáng sợ hơn nữa!

Đoạn Đức kết luận.

Khuôn mặt phủ đầy lông đỏ kia thực sự rất dữ tợn, vẫn không ngừng hiện ra trước mắt Diệp Phàm, hắn không xóa đi được, vừa rồi hắn đã nắm được một luồng khí tức, cùng loại với hắn, đó là khí tức mà chỉ Nguyên Thiên Sư mới có được.

- Là hắn, một Nguyên Thiên Sư lúc cuối đời gặp phải điềm xấu!

Diệp Phàm trầm giọng nói.

Trong lòng mọi người đều trầm xuống, hỏng rồi, bọn họ đều biết được Thần Linh Cốc vì sao mà bị diệt, Nguyên Thiên Sư phát sinh điềm xấu có thực lực vô cùng khủng bố dọa người.

- Tổ sư đời thứ ba ở Tần Lĩnh, tổ sư đời thứ tư ở cấm khu Thái Sơ, tổ sư đời thứ năm chết tại Thần Linh Cốc. Nơi đây... là tổ sư đời thứ nhất, hay là đời thứ hai?

Diệp Phàm tự nói.

Mấy người còn lại đều sợ hãi, hai đời tổ sư trước kia đã tồn tại được bao nhiêu năm rồi, nếu bọn họ có thể thôn nạp thiên địa tinh, khí và pháp tắc, cho dù chỉ là một con heo thì cũng trở thành Thánh nhân được.

Mấu chốt nhất chính là, thân thể là của bọn hắn, nhưng thần thức lại trở nên u mê, bị một luồng tà niệm quỷ dị làm chủ, vô cùng hung lệ, là thứ đáng sợ nhất.

Hiện tại, điều đầu tiên mà bọn họ nghĩ tới chính là bỏ đi, chống lại tổ sư của Nguyên Thiên nhất mạch thì hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, không có một tia hy vọng còn sống nào cả.

Nhưng mà khi bọn hắn quay đầu lại, các loại Nguyên Thiên Vãn Lạc lại lóe ra, nối tiếp thành từng mảng, mặc dù có Nguyên Thuật cường đại như Diệp Phàm thì cũng rất khó để phá được chúng.

- Đi thôi, tiếp tục đi về phía trước, hắn đã cắt đứt đường lui của chúng ta rồi!

Diệp Phàm nói.

- Làm sao đây, thế này chẳng phải là chỉ còn một đường chết hay sao?

Yến Nhất Tịch nói.

- Không sao, Trương Lâm tổ sư cho ta một vài thứ, là tám mươi mốt cây cờ do Bất Tử Thiên Hoàng lưu lại, nếu như cần phải liều mạng, thì cho dù có mấy vị Tổ Vương đến đây cũng đều có thể giết được!

Diệp Phàm nói.

Không đến vạn bất đắc dĩ, hắn thật sự không muốn lăng phí loại bí bảo này, thứ này cực kỳ lâu đời, cán của các cây cờ này đều sắp mục nát hết rồi, chỉ có thể dùng một lần mà thôi.

Lúc này chúng bị hắn dùng chín chữ cổ trong Đạo Kinh phong ấn lại, vĩnh, viễn ở trong đó, nếu không thì chúng căn bản không thể tồn tại lâu như thế này được.

Đám người Diệp Phàm nhanh chóng rời đi, nếu đã đi tới tận bước này rồi, cần phải nhanh chóng tìm được tên dã man nhân kia, cứu hắn ra ngoài, sau đó cùng nhau phá vây thì mới nên dùng trận kỳ này.

Bọn họ một đường lao nhanh đi, tìm kiếm xung quanh, trong vùng chiến trường mênh, mông này liên tục có mấy chục cỗ thi thể, vừa mới chết không lâu, tất cả đều là Cổ tộc, đầu bị người khác đánh nát.

- Là người của Nguyên Thủy Hồ, không một ai là kẻ yếu cả, trong đó có cả Hoàng tộc chân chính nữa!

Hầu tử kinh hãi.

Diệp Phàm ngồi xuống bên cạnh các thi thể này, từ trên cái đầu bị đập nát của bọn họ, gỡ xuống mấy sợi lông màu đỏ, cực kỳ chói mắt, không hề nghi ngờ gì nữa, đây là do Nguyên Thiên Sư gây ra.

Âm!

Phía trước truyền đến tiếng sấm, là một vùng chiến trường còn khủng bổ hơn. nơi đó sát khí không thể xua đi được, vô cùng nồng đậm, từng tia chớp màu máu liên tục xuất hiện, thanh thế cực kỳ kinh người.

- Đây là nơi trung tâm nhất của chiến trường, Đông Phương Dã rất có thể bị đuổi giết mà chạy vào nơi này, vẫn không thể thoát đi được, phạm vi có thể lên tới năm trăm dặm!

Hầu tử nói.

Sau khi đi qua một màn sương mù màu đen ma quái, phía trước đột nhiên sáng chói mắt, các loại ánh sáng chiếu ra bốn phía, vô số binh khí cổ đang tấn công, đủ loại pháp tắc đang lóe ra.

- Đây là... binh khí của Tổ Vương thái cổ, là pháp tắc của bọn hắn, chẳng lẽ nơi này có người đang đại chiến hay sao?

Mấy người đều vô cùng kinh ngạc.

Hầu tử lắc đầu, nói:

- Không phải, đây chính là sát niệm, là oán khí bất diệt, là chiến ý do các anh linh chết trận biến thành!

Đây là một vùng chiến trường đáng sợ, các loại binh khí cổ, các loại thần quang, tất cả đều do pháp tắc biến thành, đang tung hoành bay lượn, mãi mãi bất diệt.

- Pháp tắc do Tổ Vượng thái cổ đánh ra khi xưa, tụ tập thiên địa tinh khí, tuần hoàn không dừng, cứ tiếp tục như vậy, sẽ biến nơi đây thành một chiến trường thiên cổ bất diệt, xông vào thì khó có đường sống!

- Thiên Nhãn!

Diệp Phàm khẽ quát, hai mắt bắn ra ánh sáng như điện, nhìn thấu mấy trăm dặm, xuyên về phía sâu bên trong của chiến trường đáng sợ này, nhưng mà mỗi loại pháp tắc đều rất nhanh ngăn cản ánh mắt của hắn, khó có thể xuyên thấu được.

Âm...!

Hắn dùng lực dậm chân một cái, một luồng nguyên vãn rất nhanh chóng tràn ra trên mặt đất, chìm vào chỗ sâu trong chiến trường xa xôi kia, Diệp Phàm nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở ra, nói:

- Đông Phương Dã còn sống, ta cảm ứng được Thánh binh Lang Nha của hắn, là nó đang bảo vệ pháp thân của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.