Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Chương 242




Ánh trăng thật tròn, núi rừng tràn ngập sương mù, các loại dã thú gào rống, trong bộ lạc Man tộc lửa trại cháy bùng lên, sương mù bị xua tan cả khu vực sáng ngời.

Các loại mùi thịt lan tràn, hết hũ rượu lâu năm này tới hũ khác được trẻ em Man tộc đưa đến. Đám người Diệp Phàm, hầu tử, Đoạn Đức, Đông Phương Dã cùng một ít lão nhân Man tộc ngồi vây quanh cùng một chỗ, thoải mái chè chén.

Đông Phương Dã trở về làm cho Man tộc từ trên xuống dưới đều vui mừng. Trong cơ thể hắn chảy xuôi có chiến huyết Man cổ, nếu không có gì ngoài ý muốn tương lai hắn sẽ trở thành Chiến Thần, thân thể có thể sánh với Thánh thể Nhân tộc.

- Nguyên Cổ cũng không phải là con của cổ Hoàng, mà là truyền nhân cách xa mấy đời...

Mọi người ngồi vây quanh trước lửa trại, ăn từng ngụm lớn thịt giao long, uống từng chén lớn rượu lâu năm, tự nhiên không thể tránh khỏi nhắc tới Nguyên Cổ:

- Hắn tuy không phải con của cổ Hoàng, nhưng máu huyết vẫn chưa loãng, kém cũng chỉ là mấy đời mà thôi.

- Vả lại hắn tư chất siêu tuyệt, chỉ riêng về mặt tu luyện mà nói là kim cổ hiếm thấy, có một không hai trong bộ tộc bọn họ, bằng không cũng sẽ không bị phong ấn.

Hầu tử lên tiếng:

- Hắn là cháu tám đời của Nguyên Hoàng, có một không hai trong tộc đó, huyết mạch cũng không yếu bao nhiêu so với chân chính con của cổ Hoàng.

- Không thể nào! Chẳng lẽ hắn còn mạnh hơn so với con của Nguyên Hoàng hay sao? Cuối cùng là giành lấy quyền thay mặt cổ Hoàng hay sao?

Lệ Thiên vô cùng kinh ngạc hỏi.

- Điều này cũng không phải, thời điểm Nguyên Hoàng tọa hóa, kẻ trước người sau, có hai vị Thánh linh đáng sợ xuất thế, đều là Thánh linh tuyệt đinh, mỗi một vị đều có thể chiến một trận cùng cổ Hoàng...

Hai vị Thánh linh xuất thế, muốn cướp đi binh khí của Nguyên Hoàng để lại, buông xuống tộc đó, thiếu chút nữa hủy diệt một đời hoàng tộc, leo lên đỉnh cao huy hoàng nhất nhìn xuống thái cổ.

Có thể nói, trận chiến ấy âm phong gào rít giận dữ, mưa máu rơi khắp thái cổ, đại địa đều biến thành màu đỏ. Có tám đại Vương tộc là phụ thuộc của bọn hắn, nhận hiệu lệnh của hoàng tộc đi cứu viện, toàn bộ chết hết.

Nguyên Hoàng có ba người con, mỗi người đều là có thể nửa bước chứng đạo, bản lĩnh quỷ khóc thần sầu, nhưng tất cả đều bị chết ở trong chiến dịch đó. Vả lại ngay cả con nối dòng của họ cũng đều bị cuốn vào cuộc chiến.

Cuối cùng, chỉ có một mạch ấu tử của Nguyên Hoàng lưu lại mười mấy dòng huyết mạch. Một hoàng tộc cường thịnh nhất thiếu chút nữa bị xóa sạch khỏi thế gian, vô cùng thê thảm.

Phải, từ khi Cổ Hoàng sinh ra đến lúc hắn mất đi, tiếp đến hoàng tử quật khởi, tối thiếu đã có mấy vạn năm cường thịnh, mà bọn họ lại chỉ được hưởng một nửa thời vận liền gặp đại nạn.

Mà cũng chính vì chiến dịch đó, Nguyên Hoàng nhất mạch không có khả năng có hoàng tử còn sống, cuối cùng từ trong đám hậu nhân tuyển ra Nguyên Cổ là một người thiên tư trác tuyệt nhất, gần như không kém gì con của cổ Hoàng.

Ban đêm, trong núi rừng một mảnh sáng ngời, xa xa sương mù bay tới, hóa thành một màn khí trời mờ ảo. Nơi này rất náo nhiệt, Man tộc vô cùng nhiệt tình.

Cuối cùng trước khi rời đi, Diệp Phàm lấy ra chín giọt Chân Long Bất Tử Dược đưa cho Man Vương, báo cho biết có thể giữ lại tính mạng cho vị Chiến Thần phong trong Nguyên của Man tộc.

- Phần lễ này rất quý báu!

Man Vương kích động cảm tạ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Ngay cả con Huyền Quy màu đen đều từ bờ hồ nước ló lên cái đầu cực lớn, nói:

- Chân Long Thần dược của Độc Nhân năm đó, thật sự là hiếm thấy!

Cuối cùng, Diệp Phàm bọn họ bước trên đường về, quay trở về Bắc Vực chuẩn bị một trận chiến cùng Nguyên Cổ. Tuy rằng vẫn chưa xác định, nhưng cũng phải sớm lo liệu.

Hầu tử nói:

- Ta phỏng chừng đây là quyết định của Nguyên Cổ. Một trận chiến sinh tử như vậy, người của Nguyên Thủy Hồ khẳng định sẽ phản đối, bọn họ chịu đựng không nổi, nhất là vạn nhất ngươi cũng trảm đạo, bọn họ sẽ càng lo lắng!

- Trảm đạo... quá gian nan!

Diệp Phàm lẩm bẩm.

Tiên Tam Trảm Đạo, chặt đứt con đường trước kia của tu sĩ, không còn có thể tìm ra đạo nữa, rất nhiều người dùng hết cả đời, đều không thể tiến thêm.

Ở cửa ải này, có người sớm lĩnh ngộ, có người khô tọa ngàn năm buồn rầu toi công, bao nhiêu anh kiệt nôn ra máu mất đi, bao nhiêu hồng nhan trắng tay hóa thành xương trắng.

Thiên chém nhân đạo, hủy diệt cơ sở. Nếu không thể hiểu ra, mặc dù có đại nghị lực, chịu khổ chịu khó tu luyện cũng vô dụng, một lần bị chặn chính là cả đời.

- Cái gọi là Tiên Tam Trảm Đạo, chính là cắt đứt con đường của tu sĩ...

Hầu tử nói ra thể hội của mình, nói ra đủ loại hắn trải qua, để cho Diệp Phàm tham khảo.

Đại chiến tới gần, một thế hệ trẻ tuổi đương thời là một vị huyết mạch cổ Hoàng hạ chiến thư ai dám xem thường? Nhân vật cổ Hoàng tử cấp trảm đạo, đó chẳng khác nào là tồn tại vô địch trong cùng một thế hệ!

- Trảm đạo, đấu tranh như thế nào? Có lẽ có thể hiểu là chém một đao, chém mất đi nhớ nhung trong lòng, chém hết, chém sạch, chém ra đạo.

Tề La ở bên cạnh giảng giải.

Ở trong một tháng kế tiếp Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên vách núi, ngày xem ánh bình minh, đêm ngắm sao đầy trời, phun nạp luyện khí, quên ăn quên uống tìm hiểu đạo.

Mỗi ngày sáng sớm, Tiểu Tước nhi đều lắc lư lắc lư chạy lên, ngậm núm vú cao su thở hổn hển kêu lên:

- Thần từ trảm đạo sao?

Làm khai sơn đại đệ tử, Đồng Đồng tự nhiên cũng sẽ không tụt hậu, mỗi ngày đều đi theo ngồi xếp bằng trên vách núi, cùng nhau phun nạp, nuốt ánh bình minh. Ngày nay Bồ Đề Tử ở trong tay hắn cùng với Tiểu Tước nhi luân phiên dùng, Diệp Phàm từ lâu đã không cần tới nữa.

Một tháng suy tư, một tháng ngộ đạo, một tháng tĩnh tọa, Diệp Phàm mặc dù tâm cảnh như nước lặng, không hề có chút tạp niệm, nhưng thủy chung không bước tới được một bước kia.

Cuối cùng, tâm cảnh hắn rối loạn, khó có thể trảm đạo, cơ hội đột phá một cửa này không hiện ra, hắn vươn mình đứng dậy.

- Thần tử trảm đạo rồi chưa?

Lại một buổi sáng sớm, Tiểu Tước nhi ôm bình sữa tập tễnh lên núi, lấy tay lau một mặt mồ hôi, đặt mông ngồi trên cỏ hỏi.

- Sư phụ được rồi sao?

Đồng Đồng cũng chờ mong hỏi.

- Còn phải đợi!

Diệp Phàm sờ sờ đầu bọn trẻ, sau đó đi xuống chân núi.

Ở một chỗ tinh không khác, có quá nhiều điều khiến hắn vướng víu, hắn không lúc nào không nghĩ tới, đây gần như trở thành một loại tâm ma.

"Chẳng lẽ phải chém sạch hết thảy về địa cầu hay sao? Chuyện này coi như phủ định rồi! Quên đi!"

Đồng thời, thế giới bên này cũng có rất nhiều vướng bận, có lẽ tương lai không lâu hắn sẽ rời đi, đồng dạng cũng có đủ loại không đành lòng vứt bỏ được, làm cho hắn khó có thể ổn định tâm thần.

Chém tình, chém đạo, chém bản thân mình, Diệp Phàm từng yên lặng diễn toán, từng cẩn thận cân nhắc, hắn có rất nhiều thứ không bỏ xuống được, có các loại vướng mắc, thật nếu tính kỹ ra, dường như hắn phải chém sach.

Đó là đạo ư? Hắn cũng không biết, nhưng dứt khoát sẽ không làm như vậy.

- A...

Hai hoàng máu bạc đang kêu gào thảm thiết xen lẫn tiếng chó sủa. Mỗi ngày đều giống nhau, vẫn y như cũ, Hắc Hoàng thao luyện bọn họ sắp điên lên rồi.

Lệ Thiên cùng Yến Nhất Tịch mấy ngày nay thường kỳ mất tích vài ngày, đi tới Thần Thành tiến vào Thiên Tuyền thạch phường thỉnh giáo, thực sự có thể trở thành đệ từ của Thánh nhân.

Hầu tử trừ thỉnh thoảng lén vào hầm rượu của Tề La trộm chút thần tửu sẽ xuất hiện, ngoài ra luôn luôn ở bên ngoài, khó thấy được vài lần.

Lý Hắc Thủy thì chính thức bái làm môn hạ của đệ nhất đại cường đạo Bắc Vực, về sau rất có thể sẽ tọa quan vài năm, không xuất hiện nữa.

Về phần Đoạn Đức, nghe nói ở một phần mộ viễn cổ, không ngừng tính chuyện ma quái. Vài lần mặt xám mày tro chạy trốn, hắn phòng đoán có thể thuộc loại cổ mộ của một vị Thánh linh. Hắn với một tấm lòng hăng say đi làm sự nghiệp khảo cổ vĩ đại cũng không lộ diện.

Cơ Tử Nguyệt mỗi cách mấy ngày tới một lần, tuỵ nhiên nhìn thấy Diệp Phàm đang ngộ đạo, cũng không có quấy rầy, nàng chống cằm ngồi trên ngọn núi bên kia xuất thần.

Còn lại Đông Phương Dã là thường đến, rất nhiệt tâm muốn đi giúp Đoạn Đức cùng nhau khảo cổ, kết quả vô lương đạo sĩ đánh chết cũng không đồng ý. Bởi vì Thánh binh của người dã nhân đã bị trong tộc thu lấy, thật nếu đào ra bảo bối, hắn sợ người dã man sẽ đỏ mắt tranh giành cùng hắn.

Nửa tháng sau, Bắc Vực truyền đến tin tức, Thánh thể Nhân tộc lập giáo tên là Thiên Đình, truyền khắp thiên hạ.

- Là ai để lộ tin tức?

Diệp Phàm sợ run, bởi vì bọn họ tới nay vẫn hoàn toàn chưa có công bố với hậu thế về Thiên Đình, bằng không có thể sẽ bị Địa Ngục và Nhân Thế Gian bóp chết trong trứng nước.

- Hai tiểu tử kia từng bói toán qua, có người đang thôi diễn hết thảy về ngươi, biết được ngươi lập giáo.

Tề La nói, lão cũng cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng:

- Thiên Thuật của chúng còn thiếu hỏa hậu, ngày nay còn không có khả năng đại thành, nhưng bọn chúng thiên tư xuất chúng, vẫn có thể tính ra một ít.

Bên cạnh, Cổ Phi cùng Cổ Lâm còn thật sự gật đầu, bốn đôi mắt to vô cùng tinh thuần, nói:

- Có thể là một vị thúc bá của chúng ta!

Đôi tiểu huynh muội này suy tính thật lâu sau cho ra kết luận là một dòng của Thần Toán Tử gây nên. Phụ thân của hai linh đồng còn có một hai vị sư huynh sư đệ còn sống trên đời.

Thánh thể Nhân tộc lập giáo tên là Thiên Đình, tin tức này giống như một trận gió thổi đi khắp địa vực, dẫn tới thiên hạ bàn tán xôn xao.

- Không ngờ là... Thiên Đình rốt cuộc hắn muốn làm gì?

- Chính là cái danh tự này, hắn có tính toán gì?

Gần như mọi người đều kinh sợ, hai chữ Thiên Đình này có ý nghĩa không tầm thường, nặng như ức vạn quân, khiến tâm thần người ta không yên.

Mặc dù là vạn tộc thái cổ cũng cực kỳ mẫn cảm với cái tên này, tất cả đều chấn động trong lòng.

Bất kể là Nhân tộc haỵ là vạn tộc thái cổ, cổ sử đều có truyền thuyết thần thoại về Thiên Đình, mặc dù hết thảy đều tan thành mây khói, không thể khảo chứng.

Nhưng mà, rất nhiều cổ tộc đều có một đoạn lịch sử mai một ở thời xa xôi đó, từng tồn tại thần, từng sinh ra tiên, từng xuất hiện ở Thiên Đình cổ.

Sát Thủ Thần Triều - Thiên Đình, cũng để lại cho tu sĩ Nhân tộc một đoạn ký ức khó quên: trong đoạn năm tháng hắc ầm đó, Thiên Đình đứng trên thiên hạ, khắp đại địa đều bị tử vong bao phủ.

Rồi sau đó ở thời đại thái cổ có lời đồn đãi: Thanh Đế cũng từng có ý lập Thiên Đình, từng tiến vào Thần Khư, từng đi vào Tiên Lăng Mộ, thậm chí định di dời Nam Thiên Môn của Thần Khư ra ngoài.

Nhưng cuối cùng hết thảy chuyện này đều không giải quyết được, Yêu tộc Đại đế một thế hệ cuối cùng tọa hóa, để lại một câu đố, vĩnh viễn ai cũng không biết lúc tuổi già vì sao hắn lại có hành động như vậy.

Có lẽ, Thanh Đế muốn thực hiện cũng nói không chừng, nhưng mà chung quy là trở thành chuyện xưa tích cũ, bí tân không thể vạch trần.

- Các ngươi biết không Thánh thể Nhân tộc lập giáo, tên là Thiên Đình!

- Sớm nghe nói rồi! Không ngờ lại dùng cái tên này, đúng là khí phách thật lớn!

- Tên là Thiên Đình! Ai có thể nói cho ta biết hắn muốn làm gì, dã tâm không khỏi quá lớn đi?

Mới đầu cũng không có gì, nhưng sau khi mọi người bàn tán rộng ra, nhớ tới đủ loại chuyện xưa tích cũ về cái tên Thiên Đình này, rất nhiều người đứng ngồi không yên, dù là các tộc thái cổ cũng khó mà bình tĩnh.

Diệp Phàm lập giáo dẫn tới chấn động quá lớn, bởi vì Thiên Đình liên quan tới rất nhiều. Chính vì mọi người đều biết cái tên này tuyệt đối không thể tùy tiện dùng, rất nhiều người nói không nên lời.

Hắn chạm đến thiên cơ sao? Đây là nghi vấn của rất nhiều thế lực lớn bất hủ của Nhân tộc và cổ tộc. Cả đại vực đều chú ý tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.