Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Chương 229




Nguyên Khư giới tràn ngập vết thương, thiên địa u tối, giống như một vùng thế phổ đang vào hồi tận thế, vô cùng tiêu điều.

Trật tự thần liên dày đặc đan thành một đường cong sáng lạn. Đây là đạo thể, nguyên thần chỉ cần dính vào một cái liền lập tức bị giết.

Thân thể Diệp Phàm không nhúc nhích, người nhỏ màu vàng ngồi xếp bằng trên Tiên Thai, toàn thân rực rỡ, có rất nhiều phù văn lóe lên, trong ngực ôm tiểu đinh, Vạn Vật Mau Khí bao phủ, bảo vệ kín kẽ.

Thời gian như ngừng lại. Thiên địa giống như rơi vào trạng thái cổ quạnh vĩnh hằng. Hai người đều đánh một đòn tất sát kinh tế, muốn hoàn toàn giải quyết đối phương.

Đột nhiên từ thiên linh cái của Diệp Phàm tòa ra một cột sáng chói mắt. Người nhỏ màu vàng rốt cục vọt ra, lao về phía trước, né qua một sợi trật tự thần liên.

Quá nhanh.

Nguyên Cổ biến sắc. Hai thần linh của hắn đã hợp nhất, đứng ở một nơi khác, dưới chân có một sợi trật tự thần liên, phong tỏa hư không, bắt đầu trấn giết địch thủ.

Rầm rầm.

Hai người như cách nhau một vùng hư không, mỗi sợi xích pháp tắc đều rung chuyển, phát ra hào quang vô cùng vô tận, chiếu phá núi sông.

Các loại đạo minh phát ra, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi. Nguyên Khư giới không hề u tối nữa mà nơi nơi đều là thần tắc, giống như pháo hoa nở rộ.

Đẹp mắt nhưng lại ẩn chứa sát khí tuyệt thế, mỗi sợi xích đều là đại sát khí. Nguyên thần Vương giả tiến vào nơi này nhất định phải chết.

Thái cực hóa Vô Cực, nghịch chuyển trở lại. Người nhỏ màu vàng hợp đạo, dung hợp làm một, bay ra từ trong cơ thể Diệp Phàm, trở thành một luồng ánh sáng vĩnh hằng.

Lúc này Diệp Phàm ôm đinh tiến tới, Vạn Vật Mau Khí buông xuống, ngăn cản tường luồng lực lượng pháp tắc, nhắm chuẩn phương hướng, nhằm về phía Nguyên Cổ.

Thời gian đọng lại, tất cả ngừng chuyển động trong nháy mắt. Chỉ có hắn ôm đinh bất hủ, phát ra thần quang, khiến cả Nguyên Khư giới run rẩy.

Thần linh của Nguyên Cổ như bị cố định lại, khó có thể di động một chút, trơ mắt nhìn luồng thần quang kia áp tới, cuối cùng phát ra một tiếng rống to.

Ầm!

Khắp Nguyên Khư giới sôi trào. Trong khoảng khắc khi người nhỏ màu vàng ôm tiểu đỉnh tới trong ấn áp, hắn rốt cục khôi phục tự do, đỉnh đầu nổ vang, xuất hiện một cái chuông lớn, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, trong tay xuất hiện một cây chiến qua, vung lên trời đối kháng với đại địch.

Chát...

Tiếng chuông vang lên. Chuông lớn trên đầu Nguyên Cổ va chạm mạnh một cái, suýt nữa vỡ ntas. xuất hiện một vết nứt. Chiến qua trong tay đối đầu với Vạn Vật Mầu Khí, cuối cùng cũng chặn một kích tất sát.

- Bí pháp của ngươi bị phá rồi. Ta xem ngươi còn có pháp môn nào nữa.

Nguyên Cổ hét lớn, bước chân lóe sáng, bước lên một sợi trật tự thần liên

khiến khắp hư không đều trở lên trong suốt.

Mỗi một sợi xích pháp tắc giống như một con chân long lấp lánh, đan xen lao về phía Diệp Phàm, sắp sửa trói buộc hắn ở Nguyên Khư giới, trấn sát hoàn toàn.

- Đạo pháp vô cương. Đây mới chỉ là gần bắt đầu, nói gì tới phá hay không phá.

Người nhỏ màu vàng rất lạnh lùng, đỉnh trong ngực bay lên, treo trên đầu, tỏa

xuống vài dài Vạn Vật Mau Khí, bảo vệ lấy hắn.

Đây là lần đầu tiên có người dưới một kích này của Diệp Phàm mà lông tóc không chút hao tổn. Đạo hạnh của Nguyên Cổ có thể thấy rõ ràng, tuy nhiên hắn cũng không hề kinh hoàng chút nào.

Keng keng...

Mỗi sợi xích đều rung động, xuyên thủng hư vô, muốn giết chết Diệp Phàm. Thần hòa trật tự thiêu đốt, có thể hủy diệt nguyên thần, không có gì có thể bất hủ với nó.

Ông.

Diệp Phàm tránh né rất nhanh, sau đó đó âm thầm vận chuyển bí quyết chữ Binh, muốn khiến chuông lớn kia phản phệ lại Nguyên Cổ. Nhưng nó phát ra tiếng đạo minh, chỉ lay chuyển vài cái mà thôi. Nó không phải là binh khí của nguyên thần mà là trật tự thần liên đan vào mà thành, không phải thực thể. Có thể thấy Nguyên Cổ cũng rất kiêng kị đối với khống binh thuật của Diệp Phàm.

Rầm rầm.

Trên trăm sợi xích pháp tắc xuất hiện. Đây là bí thuật cấm kỵ của Nguyên Hoàng. Mỗi một sợi trật tự thần liên đều ẩn chứa sát khí tuyệt thể. Mỗi một sợi xích này lại cấu thành trật tự sát trận thái cổ. Đây là hoàng pháp Cực Đạo.

Rơi vào trong trật tự thần trận này thì bỏ chạy là chuyện quá khó khăn, gần như không có đường sống. Bí thuật đỉnh cao này là một trong những bí kỹ tất sát của Thái Cổ Hoàng.

Đương nhiên Nguyên Cổ chịu hạn chế tu vi, cảnh giới có hạn, không có khả năng thể hiện pháp liên không sứt mẻ của Thái Cổ Hoàng nhưng thế cũng cực kỳ đáng sợ, bị nhốt trong đó sẽ khó có thể sống nổi.

Nhưng Diệp Phàm lại không sao. Hắn di chuyển như một âm hồn, người nhỏ màu vàng đạp bước theo bí quyết chữ Hành, đi trong ngàn vạn đạo tắc, né được tất cả kiếp nạn.

- Ngươi...

Nguyên Cổ quá sợ hãi. Hắn đã từng thử đại chiến với một vị Vương giả đại thành trong tộc, vây đối phương trong Nguyên Khư giới, căn bản không thể bỏ chạy.

Bí quyết chữ Hành tỏa ra những tia sáng kỳ dị, nhoáng lên trong Đạo Đồ do các thanh trật tự thần liên tạo thành, không ngừng hóa hiểm thành an, đi về phía trước.

- Sao lại như vậy?

Ngụyên cổ cảm thấy có sức mà không có chỗ dùng. Trật tự thần liên như thế này mấy ai có thể thúc dục chứ? Dù là đã trảm đạo cũng chẳng có mấy người thi triển nổi, nhất là với số lượng lớn như vậy.

Theo lý mà nói thì nó phải là tuyệt sát mới đúng nhưng đối phương lại nhẹ nhàng tránh được. Lực lượng hủy diệt hư không lại khó có thể đả thương được đối phương.

Ầm!

Người nhỏ màu vàng có chiến khí hoàng kim thiêu đốt, cầm Đả Thần Tiên trong tay, trên đầu có bảo đỉnh, lướt qua đạo tắc, vọt tới sát kẻ thù.

Nguyên thần đại chiến kịch liệt mênh mông. Hai người tiến công chớp nhoáng không ngừng. Nguyên Cổ thu hồi tất cả pháp tắc lại dày đặc bên ngoài thân thể. Nhưng hắn vẫn yếu thế như trước, bị Đả Thần Tiên trong tay Diệp Phàm khắc chế, có nguyên thần binh lại sợ bí quyết chữ Binh của Diệp Phàm mà không dám thi triểnT

Một bên thì chẳng lo sợ gì, một bên thì trong lòng băn khoăn. Trận chiến này tất nhiên sẽ nguyên về một phía, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ màn.

Ầm!

Cuối cùng Nguyên Cổ vẫn vận dụng nguyên thần binh. Chuông lớn và thiết qua tái hiện, tuy nhiên đều dùng thần liên quấn quanh, đều không phải thúc dục trực tiếp.

Chát...

Người nhỏ màu vàng càng đánh càng hăng, vung Đả Thần Tiên đánh cho chiếc chuông kia nát bấy, hóa thành mảnh vụn rơi xuống mặt đất.

Keng keng keng.

Thiết qua cũng va chạm với Đả Thần Tiên, đốm lửa bắn ra bốn phía, cuối cùng gãy rời, hoàn toàn bị hủy diệt. Nguyên Cổ kêu to một tiếng, trật tự thần liên bao phủ quanh người bị đánh nát, biến thành một vùng ánh sáng rồi tan biến.

Ông.

Nguyên thần hợp đạo. Cuối cùng người nhỏ màu vàng ôm đỉnh lao tới, biến thành một luồng sáng vĩnh hằng. Thời không giống như ngừng lại.

Chát!

Người nhỏ màu vàng ôm đinh hóa thành một đạo điểm siêu thoát ngoài thế giới, chấn nửa nguyên thần của Nguyên Cổ thành bột phấn, hóa thành ánh sáng tiêu tán.

- A...

Nguyên Cổ hét lên thê lương. Thân thể còn một nửa lui nhanh về phía sau. Trật tự thần liên đầy trời nổ tung toàn bộ, hóa thành một vùng đạo hải.

Người nhỏ màu vàng cũng chỉ có thể tránh lui, vọt vào mi tâm của thân thể, ngồi xếp bằng trên Tiên Thai bảo vệ thân mình.

Ầm!

Nguyên Khư giới sụp đổ, không thể giam cầm thân thể Diệp Phàm nữa. Một lần nữa hắn lại đứng giữa trong, đối diện với Nguyên Cổ ôm đầu quay cuồng.

Đại chiến tới giờ cũng không biết đã qua mấy ngàn hiệp, lúc này mặt trời đỏ ối đã về phía tây, ánh nắng hoàng hôn cũng xuất hiện, nhuốm đỏ như máu.

- Người bị đánh bại rồi. Mi tâm nứt ra, hiển nhiên nguyên thần bị một kích hủy diệt rồi.

Mọi người đều ngây dại. Vừa rồi Nguyên Cổ thi triển ra một bí thuật tột đỉnh của Nguyên Hoàng, không ngờ vẫn đại bại, lại bị thương tới căn nguyên. Một trận chiến này căn bản tới lúc hạ màn rồi.

- Tiểu Diệp Tử...

Cơ Tử Nguyệt vui quá mà bật khóc. Vừa rồi nàng vô cùng lo lắng, lúc này trên mặt tràn nước mà nhảy nhót ở phía xa xa.

- Tốt, rốt cục cũng giết được Nguyên Cổ rồi. Dù là huyết mạch Cổ Hoàng thì đã sao, kết quả cũng vẫn là thất bại!

Lý Hắc Thủy nắm tay rất nhanh. Năm đó hắn bị đuổi giết, may mắn thoát chết nhưng rốt cục vẫn oán hận vô cùng. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

- Thắng...

Sợi tóc Diêu Quang Thánh tử trong suốt, áo trắng xuất trần thoát tục, tự nói một câu như vậy, cũng không biết là hắn đang nghĩ gì.

Phía Yêu tộc, Xích Long lão đạo lộ vẻ vui mừng. Nhan Như Ngọc lẳng lặng quan sát, thần sắc hơi khác thường, dưới ánh hoàng hôn trông đẹp tới mức khiến người ta hít thở không thông.

Rất nhiều cao thủ các Thánh địa đều động dung. Một trận chiến này rành rành trước mắt mọi người. Bí thuật của Nguyên Cổ đáng sợ tới cực độ, nếu không có Diệp Phàm phá giải mà đổi lại là người khác thì chỉ có thể nuốt hận. Ngay cả Vương giả cũng phải chết.

Mặc dù là người của Dao Trì từ trước tới giờ không tranh giành với ai, siêu nhiên thế ngoại lúc này cũng đều lộ sắc mặt khác thường. Đôi mắt đẹp của Dao Trì Thánh nữ bừng lên, nhìn chăm chú vào thân ảnh trong tràng đấu kia.

Lúc này Diệp Phàm đứng trên Tê Hà Nguyên, bị ánh nắng hoàng hôn chiếu rọi, toàn thân lấp lánh sáng, thoạt nhìn trông càng lộ thần uy lẫm lẫm, giống như đế vương giáng trần.

Các tộc thái cổ đại chấn. Thánh thể Nhân tộc lại cường đại tới bậc này sao? Ngay cả huyết mạch của Cổ Hoàng cũng đánh bại được, khiến ai nấy đều thấy trong lòng lạnh lẽo.

Người của Nguyên Thủy Hồ khiếp sợ nhất, ai nấy đều ngây ra. Ngay cả tên Tổ Vương kia cũng kinh ngạc không nói lên lời, trầm mặc ở đó.

- Năm đó Nguyên Hoàng chém địch thủ cường đại nhất ở nơi này, sau đó mới đi được trên hoàng lộ vô địch. Ngươi chính là con cháu của Nguyên Hoàng.

Người của Nguyên Thủy Hồ đột nhiên hét lớn, tiếng nói chấn động mười phương.

Mỗi bộ tộc thái cổ đều rống lớn, bốn phương không biết có bao nhiêu người cùng hô vang. Khắp Tê Hà Nguyên bị âm thanh kinh thiên này bao phù.

Đây là một loạt tiếng hò hét khiến người ta run rẩy. Khắp Tê Hà Nguyên đều lay động.

- Hắc... Ha ha ha...

Đột nhiên Diệp Phàm ngửa mặt lên trời cười phá lên, toàn thân tới ngay cả sợi tóc đều phát sáng, nhất là đứng trong hoàng hôn khiến thân thể hắn như bao phủ bởi một viền vàng, dáng người càng hùng vĩ cao lớn hơn, có khí thể như nuốt núi sông.

Mọi người đều ngừng hò hét. Tê Hà Nguyên lập tức yên tĩnh lại. Vô số ánh mắt đều chú ý trên người hắn, lặng ngắt như tờ.

- Ta còn chưa trảm đạo.

Diệp Phàm bình tĩnh nói ra vài lời như vậy, vang khắp bình nguyên.

- Hắn còn chưa trảm đạo đâu.

Cũng không biết ai lập lại câu này. Lập tức mọi người đều rung động. Đúng vậy. Diệp Phàm với tu vi Tiên Thai tầng hai lại sống mái được với Nguyên Cổ, cuối cùng chiến thắng.

Huyết mạch Cổ Hoàng đúng là chẳng ra gì. Lời này hắn nói có gì sai sao? mọi người đều ngây ra.

- Thánh thể Nhân tộc nếu trảm đạo thì giết Nguyên Cổ như giết chó.

Bàng Bác đứng trong đám người rống to, giống như châm cả một ngọn núi lửa. Tê Hà Nguyên lập tức sôi trào.

Vạn người chú ý.

Vào giờ khắc này ánh mắt mọi người đều nhìn về thân thể người thanh niên tư thế oai hùng này. Ai nấy đều biến sắc, tràn ngập vẻ rung động, giống như đang nhìn một vị thần vậy.

Toàn thân Diệp Phàm bao phủ bởi một tầng sáng, ánh sáng thần thánh. Hắn bước từng bước về phía Nguyên Cổ. Tiếng bước chân vang lên trong lòng mọi người, đầy vận luật, chấn động thiên cổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.