Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Chương 221




Sát trận của Vô Thủy Đại đế bắn rơi một góc Nam Thiên Môn, đương trường kinh sợ mọi người. Đây là địa phương nào? Thật là quái dị và đáng sợ.

Cát bụi bay lên, góc kiến trúc to lớn trên mặt đất này cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, có đạo văn bất hủ bảo vệ nó trường tồn, ba chữ Nam Thiên Môn trên tấm biển khiến người ta hóa đá.

- Chúng ta đánh tới nơi rồi. Vũ Hóa Tiên Cốc, thật sự có thể Phi Tiên hay sao? Chẳng lẽ chúng ta tiến vào Tiên giới?

- Chúng ta đây coi như là đại náo Thiên Cung hả?

Bọn họ đưa lưng vào nhau, khẩn trương chú ý bốn phương, chung quanh vẫn là gió tanh mưa máu như cũ, quỷ mị hoành hành, mảnh xương trắng ởn còn có mưa máu đỏ tươi không ngừng rơi xuống, nhìn mà ghê người.

Trên có một tòa Thiên Cung đông nghìn nghịt, dưới có trăm quỷ đi đêm, ở nơi này đại chiến kịch liệt. Còn có Ma Ảnh thành mảng từ một góc Thiên Cung bị chặt đứt hạ xuống.

- Quản nó là gì, đánh giết toàn bộ. Cho dù có Thiên Đình cổ thì sao chứ, hiện tại đều hóa thành thi quỷ, căn bản không phải là nhân vật vô thượng ngày xưa. Chúng ta giết sạch!

Hầu tử kêu to.

Lúc này bọn họ mở Thiên Nhãn đã thấy được cảnh tượng chung quanh. Từng đạo Ma Ảnh vọt tới kia đều mặc khôi giáp, giống như Thiên Binh Thiên Tướng, rất là khiếp người. Mỗi một thân thể đều có thi mao, không phải người sống.

- Thật khó tin. Lực lượng của những người này ở cảnh giới Tiên Tam Trảm đạo, căn bản không phù hợp lẽ thường, không có khả năng có nhiều Vương giả như vậy, nhất định là ảo cảnh.

Bàng Bác kêu to.

Quỷ khóc thần gào, gió đen gào thét, mọi thứ nơi này đều không chân thật, quá mức quỷ dị. Tìm khắp thể gian có ai có thể sai khiến được nhiều quỷ thần như vậy? Tất cả đều có thực lực cảnh giới Vương giả.

Bọn họ càng nghĩ càng sợ hãi, có lẽ chỉ có Thiên Binh Thiên Tướng chân chính mới có uy thể như thế, sau khi chết còn giữ lại một bộ phận chiến lực khi còn sống, bằng không giải thích không thông.

- Sẽ không thật sự không may như vậy chứ? Đào ra Thiên Đình cổ rồi, đám này sẽ không phải là ma quỷ năm đó chứ hả?

Ngay cả Hắc Hoàng đều sợ hãi.

- Tộc lão nói, Thiên Đình cổ không ở thế giới này. Nếu như có, cũng chỉ là Nam Thiên Môn rơi xuống ở Thần Khư.

Cơ Tử Nguyệt lên tiếng, Tử Hà bay múa, tay nâng quả trứng Yêu Thánh, toong suốt sáng bóng.

- Không, chúng ta phải bình tĩnh. Trước mắt nhìn thấy nhất định là ở chỗ nào đó có vấn đề, Nguyên Thiên Nhãn phá hư ảo!

Diệp Phàm hét lớn.

Nhưng mà hai mắt hắn bắn ra chùm sáng dài vài dặm, những gì nhìn thấy vẫn như thế, chưa từng thay đổi. Thiên Cung to lớn trên bầu trời tồn tại, thi quỷ đáng sợ rơi xuống chinh chiến sát phạt. Hết thảy đều là thật.

- Con bà nó. Quản nó là gì, cho dù Thiên Đình cổ chân chính thì lại thể nào? Ngay cả là Thiên Binh Thiên Tướng tái sinh thì sao chứ?

Hắc Hoàng bước ra, điên cuồng nói:

- Vô Thủy Đại đế trấn áp chín tầng trời mười tầng đất, chém Thần giết Tiên, sát trận của người có thể quét ngang Thiên Đình.

Diệp Phàm khắc xuống một vùng Nguyên Thiên Văn Lạc, đem một đống Thần Nguyên bày vào toong đó rồi sau đó đem ngọc bích ở phần trung ương, để cung cấp thần lực càng thêm cường đại.

Ầm!

Vào giờ khắc này, ngọc bích nở rộ vô lượng quang, hơn vạn sợi xích thần trật tự vọt lên tận trời, đan thành một mảnh thần trận khủng bố, dập nát hết thảy. Rất nhiều Thiên Binh Thiên Tướng đều hóa thành xương và máu.

Rồi sau đó, Vô Thủy sát trận hút sạch tất cả tinh khí, phát huy ra một kích hủy thiên diệt địa. "Rầm" một tiếng san bằng tòa Thiên Cung trên bầu trời, chém thành bụi bặm.

Hết thảy đều biến mất, mưa máu không còn rơi, âm phong ngừng lại, khắp mặt đất đều là vết máu và gạch ngói vụn, một đống đổ nát.

Bọn họ thật lâu đều không nói gì, hết thảy giống như ở toong mộng. Tất cả cảnh tượng khủng bố đều biến mất, Thiên Đình cổ bị bọn họ phá nát, chỉ còn lại bức tường đổ của một góc Nam Thiên Môn.

Rầm!

Diệp Phàm đi về phía trước, tay áo phất một cái quét sạch gạch ngói vụn, xuất hiện một cái nhà tranh bị sập, sau khi dọn dẹp sạch sẽ lộ ra một bộ xương trắng, tinh tể mà trắng nõn, có khả năng đã chết một hai năm rồi.

- Đây...

Trong lòng hắn trầm xuống, rồi sau đó một trận buồn bã, nữ nhân thông minh kia đã chết đi sao? Trong lòng Diệp Phàm có chút buồn bã, đủ loại chuyện năm đó hiện lên toong lòng, tuy rằng cuối cùng là đi tới cùng một chỗ với Lý Tiểu Mạn...

- Lại một vị cố nhân rời khỏi thể gian.

Bàng Bác cũng thở dài một tiếng.

- Không đúng. Người này tuổi không lớn, hẳn không phải là cố nhân của các ngươi, nhiều nhất không quá mười sáu, mười bảy tuổi.

Hắc Hoàng nói, với kinh nghiệm lão làng làm ra phán đoán.

Diệp Phàm nghe vậy, ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét nói:

- Là một cô gái tuổi không lớn, cũng không phải Lâm Giai.

- Không phải Lâm Giai vậy sẽ là ai? Không thể là nàng thiết kế bẫy này muốn giết đám cố nhân chúng ta đây chứ?

Bàng Bác lẩm bẩm.

- Nếu không có sát trận của Đại đế cổ, lần này ai tiến vào đều phải chết, rõ ràng là không muốn cho chúng ta sống sót rời đi.

Diệp Phàm thở dài.

Nơi đây bị san bàng, sau đó không lâu ánh sáng mờ tường hòa bốc hơi, thụy khí tràn ngập, lại hóa thành một vùng tiên thổ khiến người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Bọn họ đã đi ra một đoạn rất xa. Đại hắc cẩu cúi đầu, lầm bà lầm bầm nói:

- Không đúng. Mọi thứ vừa rồi là giả, Nam Thiên Môn chân chính ở trong Thần Khư. Ta cùng "Tiểu bé" từng đi qua, đứng từ xa nhìn, đó mới là thật. Có một loại thiên uy bất hủ cuồn cuộn.

Rồi sau đó, nó đột nhiên nhảy dựng lên, đánh rùng mình một cái nói:

- Chẳng lẽ là nó...

Mọi người đều bị nó dọa sợ, tất cả đều dừng bước xoay người nhìn về phía nó.

- Có chuyện gì thể?

- Còn cần phải nói, khẳng định không phải là Thiên Đình cổ, đã sớm nói nó không ở thế giới này.

Cặp mắt to linh động của Cơ Tử Nguyệt chuyển động nhanh như chớp, nhỏ giọng nói thầm, cẩn thận phòng bị đại hắc cẩu trộm trứng Yêu Thánh.

- Bổn hoàng hiểu ra rồi, có lẽ có thể chiếm được một kiện bảo bối nghịch thiên.

Đại hắc cẩu gần như điên cuồng, lè cái lưỡi màu đỏ tươi, nhếch cái miệng rộng ngửa mặt cười to.

- Bảo bối?

Bàng Bác hỏi.

- Bảo bối do Chuẩn Đế luỵện thành.

Một câu nói của đại hắc cẩu khiến mọi người hít sâu một ngụm khí lạnh.

Vù!

Nó hóa thành một vệt đen chạy ngược lại, sợ người khác cướp đoạt với nó, rất nhanh đi tới nơi đổ nát vừa rồi. Đầu tiên nó tể ngọc bích ra phòng ngự, rồi sau đó vươn cái móng vuốt lớn bắt đầu đào đất, lật nền của nhà tranh lên.

Ầm!

Một cỗ sát khí đáng sợ xông lên tận trời khiến mọi người không tự chủ nổi một lớp da gà, lỗ chân lông nở ra, toàn thân lạnh lẽo. Ở dưới nền đất xuất hiện một cái tượng đá màu đen.

Nó giống như lệ quỷ, dữ tợn vô cùng, tối đen như mực tràn ngập khí tức chẳng lành. Nếu không phải có Vô Thủy sát trận trấn áp, dường như có thể diệt mọi sinh cơ, không có sinh linh có thể tới gần.

- Đây là thứ quỷ quái gì?

Lệ Thiên hỏi, những người khác đều khó hiểu.

- Quá đáng tiếc, nó gần như đã phế rồi. Ta đã nói rồi, người thường làm sao lại nhường nó ra, hóa ra là sắp hủy diệt rồi.

Đại hắc cẩu vô cùng đau lòng nói, đấm ngực dậm chân.

Tượng đá lệ quỷ màu đen xuất hiện từng vết rách, dường như chỉ khẽ động vào là sẽ vỡ nát, quả thật khó thể tồn tại thêm bao lâu. Đại hắc cẩu cẩn thận khắc ra đủ loại đạo văn ở bên ngoài phong ấn nó, thu vào trong kho báu.

- Đây rốt cục là...?

- Đây là chiến trận hình người.

Đại hắc cẩu giải thích.

Chính xác mà nói là một loại Pháp trận, uy lực vô cùng, hết thảy huyền bí đều điêu khắc trong một pho tượng đá, một khi phát động sát khí cuồn cuộn mãnh liệt. Nó có thể điều khiến thi thể, biến bọn họ thành binh khí mạnh nhất. Có thể chém Giáo chủ, diệt Vương giả đại thành, có thể giết Thánh nhân, đoạt ảo diệu thiên địa tạo hóa.

- Ngay cả Thánh nhân đều có thể giết?

Mấy người đều giật mình.

- Đương nhiên. Đây là Pháp trận hình người do Chuẩn đế dốc hết tâm huyết cả đời luyện thành. Tục truyền năm đó có một đoạn năm tháng không có Đế, một vị Thánh linh xuất thể, reo rắc tai họa thiên hạ, cuối cùng lại bị một tòa Pháp trận như vậy giết chết.

Hắc Hoàng nói.

- Không thể nào. Chỉ một pho tượng đá như vậy có thể giết Thánh linh cái thể?

Mấy người đều giật mình không tin.

- Đương nhiên không chỉ một pho tượng đá, hẳn là còn có một số, mà không giống pho tượng này đã gần như hủy diệt.

Đại hắc cẩu nói.

Đây là một pho tượng đá lệ quỷ, đầy đủ hẳn bao gồm tượng đá quỷ, tượng đá người, tượng đá tiên... tổng cộng chín pho tượng, mỗi một pho tượng đều là một tòa Pháp trận cường đại không gì sánh nổi.

Sau khi tượng đá quỷ bị đào ra, Vũ Hóa Tiên Cốc hoàn toàn bình tĩnh, không còn sát khí, tất cả nguy hiểm đều giải trừ.

Bàng Bác đột nhiên vỗ đầu, ảo não vô cùng nói:

- Ta bỏ lỡ một hồi đại cơ duyên. Có khả năng ta từng gặp một pho tượng đá.

- Ở đâu?

Hắc Hoàng lập tức tỉnh táo tinh thần hỏi.

- Ở tòa Tiên Cung bên ngoài cấm địa Thái cổ. Lúc ấy không chú ý, chỉ thấy phía trên vết nứt dày đặc, gần giống như tượng đá quỷ này, cũng sắp bị hủy diệt nên không lưu ý.

Đại hắc cẩu nhe răng, muốn cắn hắn mấy miếng, nói:

- Đó là tạo hóa to lớn, nếu nhìn kỹ phía trên nhất định có phương pháp khống chế. Ngươi... Tức chết ta rồi!

- Nói như vậy, tượng đá quỷ cũng có thể từ trong Tiên Cung mà ra?

Diệp Phàm suy tư.

Sau đó không lâu, bọn họ đi tới khu rừng trúc kia, mỗi một cây trúc ngọc đều trắng muốt sáng bóng, trong suốt lóe sáng, tinh khí màu trắng ngà lượn lờ, khí trời bốc hơi.

Diệp Phàm bước lớn tới trước thạch đài, nhặt cái điện thoại kia lên, dùng thần lực diễn hóa ra một tia điện lưu mỏng manh rồi sau đó khởi động máy. Tiếng nhạc dễ nghe vang lên.

Vào giờ khắc này, Diệp Phàm cùng Bàng Bác như cách mấy đời, đều thất thần. Đã quá lâu rồi, một ít trí nhớ bởi vậy mà bị mở ra, cuộc sống hiện giờ hoàn toàn bất đồng.

- Tiểu Diệp Tử, ngươi không sao chứ?

Cơ Tử Nguyệt lo lắng, nhẹ nhàng lắc cánh tay hắn.

- Ta không sao.

Diệp Phàm phục hồi tinh thần, cười cười với nàng, rồi sau đó nói cho nàng đây là cái gì, giải thích cặn kẽ.

Diệp Phàm mở xem một số ảnh chụp, có mấy tấm là của hắn, bị chụp vào lúc gần như đã quên đi. Cũng có không ít là của Lâm Giai, cười rất sáng lạn, rất ấm áp.

- Đây là...

Đột nhiên ánh mắt Diệp Phàm ngưng trệ, thần sắc cứng đờ. Bàng Bác ở bên cạnh lại càng hít sâu một ngụm khí lạnh. Những người khác thấy thế đều vây tới.

Bức hình này rất ảm đạm, phía trên có không ít người, biểu tình sợ hãi bất lực. Rất nhiều người đều phi thường sợ hãi, chen chúc cùng một chỗ, gần như tuyệt vọng.

- Là Lâm Giai chụp trong quan tài đồng. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Diệp Phàm trầm giọng nói.

Có thể nhận ra những người kia đều là cố nhân, thần sắc tuyệt vọng tràn ngập sợ hãi, là cảnh tượng xảy ra ở trong quan tài do chín con rồng kéo.

- Đáng sợ, lại có một con lệ quỷ ở bên cạnh chúng ta, khi đó hoàn toàn không biết gì.

Bàng Bác cảm thấy toàn thân lạnh băng, ngay cả trong lòng đều bốc lên một luồng khí lạnh.

Trong ảnh chụp lại còn có một bóng đen, cách bọn họ không xa, vô cùng dữ tợn, đáng sợ khôn cùng. Thân nó trong bóng tối, không hợp với bọn họ, chỉ có cặp mắt phát ra ánh sáng quỷ dị, thực dọa người.

Diệp Phàm cũng rùng mình từng hồi, cảm thấy trên người có thêm một lớp da gà, sinh ra từng luồng khí lạnh. Năm đó trong quan quách tối đen còn có một người, là một con lệ quỷ màu đen, ai cũng không phát hiện ra.

- Lâm Giai lại chụp được một tấm ảnh như vậy, chắc có lẽ nàng không muốn làm mọi người sợ hãi mới không nói ra.

Diệp Phàm cùng Bàng Bác càng hồi tưởng càng cảm thấy đáng sợ. Lúc ấy trong quan quách đồng xanh lại có một thứ như vậy, đồng hành cùng bọn họ. Quả thật khiến người ta sởn tóc gáy.

Sau khi hai người kể lại mọi chuyện năm xưa, ngay cả đám người Lệ Thiên, Lý Hắc Thủy đều sợ hãi một hồi. Đồng hành cùng lệ quỷ không biết, ngay cả ở bên cạnh cũng không biết, ngày nay mới rõ chân tướng. Đây thật đúng là khiến người ta kinh hãi run sợ.

Tiếp theo sau, Diệp Phàm ấn phát một đoạn ghi âm, truyền ra một tràng thanh âm đáng sợ như là từ Địa Ngục truyền đến nói:

- Ta đã tới rồi...

Diệp Phàm cùng Bàng Bác giật mình, ngừng hô hấp, chú ý lắng nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.