Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Chương 208




Diệp Thu gật đầu, đợi Lưu Minh Sinh nói ra những thông tin mà hắn nắm được.

Lưu Minh Sinh nhìn Diệp Thu một cái, nói: "Theo ta được biết, lúc đại tẩu mang thai, biểu hiện của Tạ Đông Hiền cũng không nhiệt tình lắm. Có điều, người đưa đại tẩu đi bệnh viện là do Trần Cơ an bài. Trần Cơ là quản gia Tạ Gia, chuyện loại này do hắn quản lý cũng là bình thường. Nhưng mà, con trai của hắn Trần Khắc Cường hiện tại rất được Tạ Đông Hiền trọng dụng."

Diệp Thu gật đầu, nói: "Chuyện cơ mật như vậy, nếu mà Trần Cơ thật sự tham dự vào, thì cũng sẽ không nói con con mình biết đâu. Nếu mà chúng ta muốn tìm đầu mối, cũng chỉ có thể bắt tay vào tìm trên người Tạ Đông Hiền. mặc dù khó khăn sẽ lớn hơn một chút."

"Đúng vậy, đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều năm như vậy ta không có thu hoạch nào." Lưu Minh Sinh nói.

"Xem ra, con phải đi bái phỏng Tạ Đông Hiền Tạ Gia một phen." Diệp Thu nhẹ nhàng nắm chén thủy tinh ở trong tay mình, chén thủy tinh cứng rắn kia cư nhiên lại vô thanh vô tức biến thành bột phấn.

Tay của Diệp Thu nhẹ nhàng mở ra, bột thủy tinh kia liền theo khe hở ngón tay chảy ra ngoài.

Lưu Minh Sinh nhìn thấy âm thầm kinh hãi, may mà vừa rồi hắn kịp thời ra ngoài, can ngăn thằng con ngu xuẩn của mình, nếu không thì cái mạng nhỏ của nó đã tiêu rồi.

"Được, nếu đại ca đã đưa con tới, vô luận là con muốn làm chuyện gì, ta cũng sẽ ủng hộ. Năm đó câu lạc bộ Kinh Hoa này là đại ca sáng chế, hắn tương đối đã "quá ít nổi tiếng" rồi. Nên cũng không muốn làm cho người ta chú ý thêm, cho nên liền đẩy ta lên đài thành người quản lý chịu trách nhiệm. Vì vậy, người ngoài mới hiểu nhầm ta là người sáng lập ra câu lạc bộ này.

"Đại ca đánh số hội viên, thẻ của ta đánh số 02. Thẻ màu tím cũng chỉ có hai chiếc. Rất nhiều người căn bản không thấy được chúng, sau này, con hãy giữ chiếc thẻ đó. Câu lạc bộ Kinh Hoa trải qua nhiều năm phát triển như vậy, đã tụ tạp đại đa số Hoa Thương trong nước, nếu mà con cần gì, có thể mở miệng nói. Mọi người trong tổng hội sẽ nghĩ biện pháp giúp đỡ con."

"Cám ởn biểu cữu." Diệp Thu gật đầu nói. Nguồn: http://truyenfull.vn

Đột nhiên, ánh mắt hắn trở nên sắc bén, nói: "Nếu như con muốn toàn bộ Tạ Gia, các người có thể giúp con làm những gì?"

Tạ Hân tràn đầy ủy khuất chạy đ, mở cửa xe người yêu của mình ra rồi lái đi. Một đường chạy về hướng Bắc, tiến thẳng về phía trước.

Lưu Đại Hải lo lắng an nguy của bạn giá, cũng theo ở phía sau.

Kỹ thuật điều khiển của hắn cũng không quá cao minh, bình thường chuyện lái xe chỉ để cho tài xế lo. Cho nên, xe của hắn ngược lại không theo kịp Tạ Hân, phải cố hết sức mới có thể bám đuôi.

Thẳng đến ngã tư đèn đỏ phía trước, Lưu Đại Hải mới đuổi kịp Tạ Hân.

Hắn cũng không thèm để ý xe của mày đang ở giữa đường cái, mà mở cửa xe ra chạy đi.

Tạ Hân từ kính chiếu hậu thấy Lưu Đại Hải chạy tới gần, liền liều mạng ấn còi xe giục xe phía trước. Có điều chiếc xe phía trước căn bản không có dũng khí vượt đèn đỏ, cho nên Tạ Hân cũng không thể làm cách nào khác.

"Tiểu Hân, mở cửa đi. Nhanh đi mà, mở cửa cho anh." Lưu Đại Hải vịn lấy cửa sổ thủy tinh của xe, kêu Tạ Hân mở cửa cho hắn vào.

Tạ Hân cảm thấy ngọt ngào trong lòng, nhưng làm bộ không nghe thấy tiếng hét của Lưu Đại Hải, mà cố ý quay mắt về bên trái, không thèm nhìn vẻ mặt lo lắng của Lưu Đại Hải dán trên cửa sổ.

"Tiểu Hân. Em mở cửa nghe anh giải thích đi. Anh biết ba anh nói chuyện không đúng, nhưng mà thái độ của ông ấy không ảnh hưởng đến cách nhìn của anh đối với em." Lưu Đại Hải vừa chạy qua cửa sổ buồng xe mặt bên trái, thét lên với Tạ Hân.

Tạ Hân hồi hộp trong lòng, nhưng lại lần nữa qua mặt qua hướng khác.

Nữ nhân….chính là đại biểu điển hình cho tính cách không đồng nhất.

Đèn giao thông thoáng cái đã từ đèn đỏ biến thành đèn xanh.

Xe phía trước của Tạ Hân đã lướt đi, xe phía sau liền bóp còi về phía nàng, ý bảo nàng mau lái xe.

Nhưng mà lúc này, Lưu Đại Hải đang chắn ở phía trước đầu xe Tạ Hân.

Tạ Hân giận dữ, hạ kính xe xuống, thét về phía Lưu Đại Hải: "Lưu Đại Hải, anh muốn làm gì? Nhanh tránh ra một chút."

"Xuống đi, anh có lời muốn nói với em." Lưu Đại Hải cũng không có ý muốn tránh. Không thèm để ý đến xe phía sau đang nối thành hàng dài, tất cả tài xế đều bấm còi ân cần hỏi thăm mẹ của hắn.

"Không xuống. Anh tránh ra. Ba anh không thích em. Anh còn tới đây làm gì? Tránh ra mau. Anh tưởng em không dám lái xe sao?"

"Hoặc là xuống xe, hoặc là đụng anh." Lưu Đại Hải vẻ mặt thâm tình nhìn Tạ Hân. Tạ Hân thoáng cái liền bị cậu này làm cho chút uất ức trong lòng tan biến đi, nước mắt lưng tròng nhìn Lưu Đại Hải.

Lưu Đại Hải biết cơ hội đã tới, liền chạy tới mở cửa xe chụi vào.

Xe ngừng lại ở bờ biển, Lưu Đại Hải ôm Tạ Hân điên cuồng hôn lấy.

"Buông ra, mau buông ra." Tạ Hân thở hồng hộc, liều mạng đẩy Lưu Đại Hải ra.

Lưu Đại Hải bị nàng đẩy ra, nhưng mà lại càng thêm thô bạo đè lấy nàng. Thanh âm khàn khàn nói: "Em là nữ nhân của anh, không được rời khỏi anh…"

Vừa nói, hắn vừa động thủ xé rách lớp y phục của Tạ Hân.

Khi thân thể mượt mà lõa lồ của Tạ Hân bị ánh mắt Lưu Đại Hải nhìn trọn lấy, quần lót nàng cũng bị Lưu Đại Hải giật xuống ném một bên, Lưu Đại Hải không cần khúc nhạc dạo nào liền chạy nước rút vào.

Hai người đồng thành rên rỉ một tiếng, tiếp theo là thanh âm chấn động trong xe bắt đầu vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.