Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 2: - Người Rừng và Quả Chuối




Dịch: Tiểu Bạch | Anh Túc team

Biên: Hàn Phong Vũ

"Tôi không có xóa!"

Lưu Xương Mỹ ngơ ngác nhìn album trống rỗng trong điện thoại di động của mình, ngoài miệng lẩm bẩm nói:

"Tối hôm qua lúc đi ngủ tôi còn mở ra xem, tôi không có xóa."

"Trong phòng này chỉ có hai chúng ta, nếu cô không xóa, vậy cũng chỉ có thể là tôi xóa, thế nhưng tôi làm sao lại đi xóa ảnh của cô."

Trán của Trương Xuân Tuyết trong lúc vô tình đã rịn ra mồ hôi lạnh.

"Tôi biết cô không thể là người xóa đi mấy bức ảnh của tôi, thế nhưng tôi cũng không có xóa, lẽ nào gặp quỷ?"

"Không phải gặp quỷ, tôi cảm thấy trong biệt thự này vốn dĩ có chuyện ma quái, bằng không thì nhiều người như vậy, đâu có khả năng nói không thấy là không thế, bị thay thế là bị thay thế được?

Ngoài ra, chuyện những bức ảnh trong album của cô bị xóa, còn có một khả năng."

Lúc Trương Xuân Tuyết nói đến đây, ngữ khí trở nên nghiêm trọng đáng sợ.

"Là khả năng gì?"

Lưu Xương Mỹ bị dọa đến không dám thở mạnh, vì cô cũng cảm nhận được một cổ ý vị quỷ dị.

"Ảnh là do cô xóa, nhưng cô đã quên mất giai đoạn này."

"Không thể nào!"

Lưu Xương Mỹ đột nhiên kêu rất lớn tiếng, tiếp theo liều mạng lắc đầu nói:

"Đang yên đang lành tôi làm sao có khả năng quên đi, hay là... Hay là tôi không cẩn thận nhấn sai, cho nên mới vô tình xóa hết ảnh trong album, đúng, nhất định là tôi không cẩn thận ấn nhầm trên điện thoại di động."

Lưu Xương Mỹ giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, trong lòng luôn tin chuyện này như cô vừa nói.

"Vâng, xem như đúng là vậy đi, nhưng những tấm hình trong điện thoại di động của tôi cô giải thích thế nào? Những người này cô giải thích thế nào? Lẽ nào đến bây giờ cô vẫn cho bọn họ chỉ là người qua đường, vừa lúc bị tôi chụp vào sao?"

Trương Xuân Tuyết đứng trước mặt Lưu Xương Mỹ, không ngừng lắc lắc điện thoại di động của cô, nỗ lực thuyết phục Lưu Xương Mỹ tin.

Vì trong lòng cô có chút bồn chồn, vì sao trí nhớ của cô và ký ức của những người khác không giống nhau, rất khó nói không phải bản thân cô xảy ra vấn đề.

"Có thể chính là người đi đường, không thì cô cho là cái gì? Cô chẳng lẽ cho rằng những người kia đang yên đang lành lại biến mất, sau đó người xấu trà trộn vào trong biệt thự? 

Chuyện như vậy nếu là trong phim kinh dị cũng không có."

"Nhưng cô đã bắt đầu tin không phải sao?"

Trương Xuân Tuyết nhìn thân thể không ngừng run cầm cập của Lưu Xương Mỹ hỏi.

"Tôi là bị cô làm cho sợ, tôi làm sao có khả năng tin được." Lưu Xương Mỹ không thừa nhận.

"Bây giờ tôi có một biện pháp, có thể xác minh tôi xảy ra vấn đề hay là mọi người xảy ra vấn đề."

"Biện pháp gì?"

"Tất cả sự kỳ lạ này bắt đầu là từ lúc chúng ta đến bãi Trường Sa này, nói chính xác là nó xảy ra sau khi chúng ta xuống xe bus, vì vậy những người xảy ra vấn đề cũng chỉ có những người tham gia đi du lịch lần này, cho nên những người còn lại trong công ty không tham dự, họ chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Vì vậy chỉ cần chúng ta điện thoại cho bọn họ, sau đó hỏi vài câu thì sẽ rõ ràng."

Trương Xuân Tuyết thật ra cũng vừa nghĩ đến điểm này.

"Đúng vậy. Gọi điện thoại cho bọn họ hỏi một chút mọi chuyện sẽ rõ ràng."

Lưu Xương Mỹ nghe xong đề nghị cũng bừng tỉnh lại, vội vàng cầm điện thoại di động lên mở danh bạ điện thoại:

"Nhưng gọi cho ai đây?"

"Cô có quen biết ai ở phòng nhân sự không?"

"Tôi biết giám đốc phòng nhân sự, hắn được xem như đàn anh của tôi. Vậy tôi gọi cho hắn đi."



Đứng trước cửa sổ, nhìn nước những giọt mưa dội vào của sổ, Hạ Thiên Kỳ buồn bực thở dài:

"Sớm không mưa, muộn không mưa. Lựa ngay lúc mình chuẩn bị đi lại mưa."

Nghe Hạ Thiên Kỳ buồn bực tự nói, Triệu Hối Phong đang ngồi trên ghế salon không khỏi cười cười nói giữ lại:

"Mưa lớn như vậy cậu còn muốn đi đâu, tôi cũng không muốn để con gái của tôi đi theo cậu cùng dầm mưa."

"Tôi nói này ông chú, chú nghĩ tôi là thật sự muốn đi sao, nhưng tôi không đi không được. Ai không muốn mỗi ngày ở biệt thự ven biển, vừa có thể thưởng thức được cảnh mặt trời đỏ mới mọc, còn có thể hưởng thụ cảnh hoàng hôn buông xuống. 

Chỉ tiếc tôi có việc gấp cần hoàn thành. Còn chưa đến tuổi về hưu, không sánh được với chú."

"Chuyện của bọn thanh niên các cậu tôi cũng lười hỏi, dù sao phải đi thì thừa dịp hiện tại, đừng để một chút nữa mưa lại càng lớn."

"Tại sao không đợi một lúc nữa mưa nhỏ hơn rồi lại đi?" Hạ Thiên Kỳ cảm thấy Triệu Hối Phong giống như có chút khó chịu đuổi hắn đi.

"Mưa lớn hay nhỏ gì thì cậu cũng có dù, lại có xe, cậu còn để ý mưa lớn hay nhỏ làm gì, không phải cậu đang lo lắng về thời gian à! Người trẻ tuổi, đừng có lúc nào cậu cũng chỉ để ý đến địa điểm, mả chểnh mảng chuyện cần để ý trước mắt."

"Tràn đầy triết lý nhân sinh mà."

Hạ Thiên Kỳ nghe xong tâm tư hơi xúc động, cũng ngây ngốc nhìn ra ngoài của sổ, lại kêu to một tiếng gọi Triệu Tĩnh Thù:

"Triệu Tĩnh Thù, chuẩn bị xong chưa, chúng ta cần phải đi."

"Đã xong rồi."

Nghe tiếng của Hạ Thiên Kỳ, Triệu Tĩnh Thù cũng cầm theo túi xách chạy lên lầu, quay đầu lại nói với Triệu Hối Phong:

"Chúng con đi đây, cha ở nhà tự chăm sóc tốt bản thân, không có chuyện gì con sẽ trở về thăm cha."

"Cha không phải là lão già, con cứ yên tâm đi."

Nói xong, Triệu Hối Phong còn cô ý cho Triệu Tĩnh Thù một ánh mắt an tâm.

Vé máy bay đã mua xong, Triệu Tĩnh Thù gọi điện thoại kêu một chiếc xe, chờ sắp xếp xong hành lý lại mở cửa lên xe.

Triệu Hối Phong đứng ở cửa biệt thự, cảm nhận được sự lạnh lẽo đến từ nước mưa hắt lên nhè nhẹ, nhìn xe của Triệu Tĩnh Thù và Hạ Thiên Kỳ dần đi xa.

"Ai, kiếm tiền nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì đâu, cuối cùng vẫn là một người cô đơn."

Vành mắt của Triệu Hối Phong trở nên có chút ướt át, hắn chợt nhớ tới thời điểm bản thân không có gì, lúc đó hắn và mẹ của Triệu Tĩnh Thù ở tại một gian phòng cho thuê rất cũ nát, mỗi ngày đều phải tính toán sống qua ngày.

Khi đó hắn nghĩ đến nhiều nhất chính là, tương lai nhất định phải làm người có tiền, nhất định phải thỏa mãn nhu cầu của chính mình về vật chất, thõa mãn vợ mình.

Về sau hắn làm được, thế nhưng hắn phải trả giá rất đắt, hắn ngày càng bận rộn, thời gian ở cạnh vợ con mình càng ngày càng ít, mãi đến khi mẹ của Triệu Tĩnh Thù bệnh nặng qua đời, hắn mới bừng tỉnh hiểu được, tiền kiếm nhiều hơn nữa thì có ích gì, vẫn không mua được sự khỏe mạnh của vợ hắn.

Vì để bản thân không chìm đắm trong bi thương, hắn càng thêm liều mạng làm việc, kết quả thời gian ở cạnh Triệu Tĩnh Thù cũng càng ngày càng ít, đến khi hắn hiểu ra, Triệu Tĩnh Thù đã lớn rồi, có cuộc sống thuộc về bản thân cô.

Triệu Hối Phong càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, hắn nhìn như thành công lui thân, bản thân ở trong một biệt thự to lớn mà người nghèo có nằm mơ cũng không được, tiền của hắn nhiều đến mức kiếp sau của mình, kiếp sau của hắn cũng xài không hết.

Nhưng có tác dụng gì đâu.

Cuối cùng hắn cũng chỉ một mình ở nơi này, mỗi ngày mỗi đêm đều làm bạn với cô độc, bị nhớ nhung xa xôi dằn vặt.

Hắn đã dùng những thời gian tươi đẹp nhất đẻ đổi lấy tất cả tiền của này, nhưng cuối cùng, hắn lại phát hiện tiền của mình có hoàn toàn không đáng một đồng.

"Có tác dụng gì đâu?"

Triệu Hối Phong cười khổ lắc lắc đầu, vốn dĩ thân hình nhìn như cao ngất cũng khom xuống một phần.

- --

Vì là khoang hạng nhất, nên cũng không cần chờ ở cửa lên phi cơ, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù bỏ đồ đạc ngồi xuống, nhìn thoáng qua mưa vẫn không ngớt ngoài cửa sổ, Hạ Thiên Kỳ quay đầu lại nói với Triệu Tĩnh Thù:

"Tôi có thể cảm nhận được, cha cô thật sự không nỡ để cô đi, sao cô không ở cùng ông ấy thêm vài ngày nữa?"

"Vì tôi không muốn một ngày nào đó ông mất đi tôi, cho nên bây giờ tôi nhất định phải trở nên mạnh mẽ."

Lời của Triệu Tĩnh Thù mang theo quyết tâm lớn lao, Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng trở nên chấn động, không nghi ngờ chút nào, Triệu Tĩnh Thù thật sự muốn nảy sinh mạnh mẽ.

Mà đang lúc Hạ Thiên Kỳ muốn nói gì đó, điện đàm của hắn đột nhiên vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.