Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 41: - Cầu Nguyện Đi - Jack's POV




Cô cũng chẳng có gì để nói: “Thời đi học, chị rất bận, bận làm thêm, bận công việc đoàn hội nhà trường, hội phụ huynh, đối phó thi cử. Hơn một nửa sức lực chị đều dồn cho cho những chuyện đó nên thời gian bên cạnh anh ta cũng không nhiều lắm. Trưa đi ăn cơm cùng, tối đi làm về thì anh ta đến đón, tính đi tính lại cũng chỉ vài tiếng nên tự nhiên đối phương trong mắt mình toàn tốt thôi, sau này thời gian ở cạnh nhau nhiều hơn...” 

Hạ Diệu Diệu cũng không nói gì thêm. Ai cũng là người trưởng thành cả. Trước đây cô không nhắc đến vấn đề này, cũng không biểu hiện là không kiêng dè: “Nhưng bản chất thay đổi, chị vẫn rất bận rộn, năm giờ sáng ăn qua loa một2ít là phải đi làm rồi, lúc gặp nhau thì phải đi học, đến tối chín giờ chị mới đi làm về, chuyện riêng của anh ta chị có rất ít cơ hội can thiệp, anh ta còn ở lại trường học đến hơn chín giờ hay chui vào phòng xem ti vi, chị cũng không biết. 

Nhưng chị có thể cảm giác được, bọn chị rất trân trọng khoảng thời gian ít ỏi ở bên nhau. Chỉ cần chị rảnh là anh ta sẽ đến đón chị, khi nhờ anh ta làm việc chưa bao giờ chị nói quá hai lần, thật ra...” 

Hạ Diệu Diệu không thể không nói: “Anh ta vô cùng tốt, so với những người bạn trai bình thường khác anh ta đều vượt trội hơn, nhưng chị cũng không tệ với anh ta.” Cuối cùng, cô nhắc đến: “Thành tích7của anh ta bình thường, tính tình quái gở, đương nhiên lúc đó thì chuyện này cũng chẳng to tát gì, chỉ là sau khi đi làm thì có chút thay đổi...” Hạ Diệu Diệu không biết Hạ Vũ có hiểu hay không: “Sau một thời gian chung sống, chị phát hiện có nhiều đồ đạc anh ta không đụng vào, như sữa bò trong túi, đồ ăn cách đếm, đồ ăn hơi không hợp khẩu vị, còn nhiều thứ khác đáng ra phải biết mà anh ta không biết, như cách sử dụng máy giặt, bàn ủi ủi đồ, thậm chí nhà bếp đối với anh ta dường như xa lạ, giống như... giống như sống ở ngoài vũ trụ vậy!” 

Hạ Diệu Diệu mỉa mai nói thêm: “Cũng may là anh ta còn biết mở điều hòa, không thì mùa hè anh ta9sẽ chết vì nóng mất! Quả thật em không đoán được anh ta làm cái gì đâu. Nhà anh ta có thuê giúp việc, là giúp việc đó! Bọn họ chỉ cần hầu hạ anh ta. Sau này sợ chị không vui nên anh ta mới nói! Chị không vui thật! Biết chị không vui mà còn thuê!” 

Hạ Vũ nhất thời nghẹn lời! Nhưng với địa vị Hà Mộc An lúc đó, cũng không thể không nói, chịu được tính tình của chị Hai, anh ta thật sự rất cừ rồi. 

“Lúc ấy bọn chị cùng một cặp khác thuê nhà chung, trước kia không cảm thấy có gì, bây giờ cảm thấy quả thực là mình ngu, gia đình kia chưa từng ở qua, một bình xì dầu, tiền điện đều tính toán chi li với chị, vậy mà không ở nhưng lại dùng5tiền mà thuê nhà, em thấy nghe được không, tâm địa anh ta thật là đáng sợ.” 

“Anh ta cũng không biết làm việc nhà, ngay cả nấu mì cũng không biết.” Hạ Diệu Diệu không định nhắc: “Đây cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao nhưng rõ ràng anh ta không biết làm mà lại nói mọi chuyện đều là mình làm, mà cũng không thể nói vậy, anh ta chẳng nói gì, chỉ ngẩm thừa nhận thôi.” 

Có những tình tiết mà ngay từ lúc bắt đầu cô đã phát hiện ra nó vốn dĩ không thể giải thích nổi: “Sau này chị phải đi làm, công ty thì khá xa, phải ngồi xe hơn hai tiếng mới đến, thực tập hết một tháng cũng chỉ kiếm được ba nghìn tệ thôi, thêm tiền phí linh tinh cũng hơn hai nghìn. Anh ta không3đi thực tập, không những không đi thực tập mà còn tìm nhà!” Hạ Diệu Diệu đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, cảm xúc đột nhiên tăng cao, không điểm dừng. Hạ Diệu Diệu có chút xấu hổ: “Lúc đó chị thấy hai đứa chỉ mới ra ngoài đi thực tập mà đổi nhà lên ba nghìn mà còn ở trung tâm thành phố, tiền thuê nhà cũng hết lương mỗi tháng rồi.” 

Hạ Vũ áy náy gục đầu xuống, nguyên nhân chị ấy chia tay một phần cũng do mình. Lúc đó cậu còn phải đi học, em gái còn nhỏ, cuộc sống của anh Du cũng không tốt lắm. 

“Chị không cảm thấy anh ta sống vậy là có gì không tốt. Chị biết ba mẹ anh ta có điều kiện, họ có thể cho anh ta những điều kiện tốt nhất. Đó là bản lĩnh của nhà người ta. Vấn đề là ở chỗ chị. Lòng tự trọng của chị quá lớn. Vì những chuyện thế này mà bọn chị thường xuyên cãi nhau, cũng không thể nói là cãi nhau, phần lớn thời gian đều là chị phát điện, anh ta cứ bảo chị bình tĩnh rồi bình tĩnh, bình tĩnh rồi bình tĩnh, thể là chị đề nghị chia tay, như vậy thì chị mới có thể bình tĩnh, chị còn muốn anh ta làm gì nữa chứ! 

“Tuy là nói vậy nhưng nguyên nhân lớn nhất đại khái là chị không muốn cũng không thể thay đổi được anh ta. Em biết không? Con người anh ta hoàn toàn không tốt như em tưởng tượng đầu. Chuyện mà anh ta đã quyết định, chuyện mà anh ta đã nhận định, tuyệt đối không bao giờ chịu thỏa hiệp. Chỉ cần anh ta thấy đúng thì có mười cái đầu bò cũng không kéo được.” Hạ Vũ nhăn nhó siết chặt tay. Tại sao anh ta không nói cho chị Hai biết? Nếu anh ta nói, chị Hai sẽ không mù quáng mà cứ đi từ sai lầm này đến sai lầm kia. Nếu Hà Mộc An biết Hạ Vũ nghĩ thế nào về anh, anh nhất định sẽ tìm trăm phương nghìn kế để thuyết phục cậu. Lúc đó anh quá lý trí rồi. “Chị nói rồi, không phải anh ta không nghe, chỉ là không muốn làm, cảm thấy cũng không cần thiết. Nếu đã thế thì chị và anh ta còn gì để nói nữa, dần dần rồi cũng không nói chuyện nữa.” Tính cách không hợp, bất đồng quan điểm sống, cộng thêm không thấu hiểu, quyết định cuối cùng của chị Hai không gì đáng trách. “Sống bên nhau lâu vậy cũng phải có cảm tình chứ, cho nên đâu có dễ dàng chia tay, với lại đâu phải ai cũng cứng đầu nên cố gắng sống yên bình qua ngày, haha, chị của em mà, chị cũng chẳng có khuyết điểm gì lớn, anh ta cũng không thể vui vẻ mà chia tay với chị, đúng không? Haizz, vấn đề cốt lõi thật ra là anh ta không có ý định đi thực tập, không đi thực tập thì thôi chị cũng không nói, ngay cả công việc anh ta cũng chẳng buồn kiểm. Một người đàn ông đã tốt nghiệp đại học mà chỉ muốn ngồi đó ăn rồi chờ chết như... như một lão già lười biếng nằm chờ sung rụng, lúc đó chị thấy đau đầu vô cùng.” 

Hạ Vũ cúi đầu nói lí nhí không rõ ràng: “Cho nên chia tay.” Cậu có thể hiểu được tâm trạng lúc đó của chị Hai: “Anh ta đồng ý à?” Nhân cơ hội này mà để chị Hai cắt đứt quan hệ với anh ta, không phải anh ta quá đắc ý sao? Quá hoàn mỹ, còn có thể đổ hết trách nhiệm lên người chị cậu. Hạ Vũ đột nhiên hơi hận anh, rõ ràng anh không cần... 

“Chạy đến công ty náo loạn hai ngày.... Em đừng nhìn chị, không phải náo loạn gì lớn lắm. Anh ta không phải loại người có thể làm được những chuyện đó. Chỉ là anh ta chiều chị và đi thực tập cùng công ty với chị.” Hạ Diệu Diệu cười gượng: “Cùng một công ty thì phải làm cho tốt chứ. Anh ta mỗi ngày ngồi trước phòng đối diện, không khoa trương chút nào, thật sự ngồi ngay trên đường kính đối diện chỗ chị ngồi, ngay cả cấp trên sắp xếp cho anh ta làm việc anh ta cũng không làm! Chị sắp điên rồi. Hơn nữa bọn chị chia tay vốn là không chỉ vì chuyện công việc, mà còn có rất nhiều vấn đề, huống chi anh ta còn không làm việc, hại chị ở công ty cũng rất khó chịu, nhất là quản lý luôn tìm chị nói chuyện, các đồng nghiệp cũng bàn luận ầm ĩ, da mặt chị dù dày nhưng cũng không bằng anh ta!” 

Nói đến đây, Hạ Diệu Diệu thật sự rất giận dữ, đãi ngộ của Hồng Đại bây giờ thế nào, trong lòng cô càng buồn phiền hơn: “Em nhìn chị làm gì? Thật mà...” Thái độ không tin đó của em là có ý gì? 

Hạ Vũ không phải ngạc nhiên chuyện đó. Cậu chỉ không tưởng tượng ra cảnh Hà Mộc An đi thực tập. “Chị sợ anh ta làm ảnh hưởng đến công việc của chị nên “nhất định” phải chia tay à?” Hai chữ nhất định thật nặng. 

Bất thình lình nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt Hạ Diệu Diệu đột nhiên thay đổi: “... Chị... có phải nói gì đắc tội với anh ta rồi không...”Muốn báo thù mình? Câu hỏi cuối cùng vô cùng cẩn thận. Nếu không sao Hạ Vũ lại đột nhiên nhắc đến chuyện của cô và Hà An. 

Hạ Vũ nghe vậy, thái độ lập lờ: “Chị thấy sao?” “Chị lúc đó chỉ muốn anh ta cút đi thôi! Chỉ nói vậy thôi chứ thật ra cũng chẳng có gì.” Không lẽ xui xẻo đến nổi bị ghi hận rồi sao? Hạ Diệu Diệu vô cùng lo lắng. Cô biết lòng tự tôn Hà An rất lớn nhưng đã thăng quan tiến chức đến vậy mà còn không quên báo thù bạn gái cũ thì không phải quá ghê rợn rồi sao? 

Hơn nữa, lúc đó anh phá rối cô như vậy, cô có thể không sợ, không căng thẳng à? Đó là việc làm chính thức đầu tiên của cô mà. Giận lên rồi thì miệng chửi cũng là điều bình thường thôi. Lúc đó làm gì còn biết suy nghĩ nữa! Và hệ lụy là sau này cô cũng bị đuổi đó thôi. “Anh ta nói gì với em?” Hạ Diệu Diệu vừa thận trọng vừa lo lắng, nếu không thì sao Hạ Vũ đột nhiên nhắc đến Hà An, lại còn hỏi nguyên nhân cô chia tay anh, chắc chắn là bị anh hăm dọa rồi, sao lúc nãy cố không nghĩ đến: “Có ảnh hưởng đến công việc của em không?” Gia đình anh làm ăn lớn đến độ quen biết Hoa Hàng thì ỷ thế hiếp người là rất bình thường. 

Hạ Vũ vẫn chưa định thần sau chấn động chữ “cút” của chị mình dành cho ngài Hà. “Anh ta sẽ không làm vậy chứ!” Hạ Diệu Diệu vứt tạp dề xuống đất cái bộp: “Anh ta thử động thủ xem!” Cô sẽ thể chết sống với anh ta! Chuyện Hồng Đại có thể bỏ qua những đụng đến công việc của Hạ Vũ là không được! “Chị! Chị muốn làm gì vậy?! Chỉ là chào hỏi xã giao thôi, anh ta xem ra vẫn rất tốt.” Nói xong cậu xoay người vào nhà bếp, nhất thời không biết nên nói gì, mắng anh ta mà còn an toàn đứng đây thì xem ra chị mình số cũng lớn. 

Hạ Diệu Diệu đuổi theo sau: “Thật sự không có?” “Không có, thật.” Đột nhiên cậu cảm thấy bị chị Hai chèn ép trong nhà cũng không sai chút nào, ngay cả ngài Hà mà chị ấy còn không buông tha. 

Hạ Diệu Diệu nhìn Hạ Vũ xét nét một hồi lâu, thấy Hạ Vũ không giống kiểu thất tình, cô mới hỏi: “Nói đi, có chuyện gì muốn nói với chị?” Hạ Vũ xoay lưng về phía chị Hai, sắc mặt có chút hốt hoảng, nhanh chóng tìm đại một củ khoai mà gọt: “Không... Không có gì...” Hạ Diệu Diệu bình chân như vại: “Không có sao? Đừng gọt nữa, nói đi...” Hạ Vũ bổ đôi củ khoai tây, gương mặt khó coi, vội vàng lau mâm đồ ăn rồi lại cúi đầu cắt tiếp trái bí đao. Hạ Diệu Diệu cảm thấy buồn cười: “Nghe xong chuyện rồi muốn nuốt lời à?” 

Hạ Vũ thấy ngữ khí chị Hai có phần thoải mái, hình như nếu thật sự cậu không nói chị ấy cũng không dễ dàng bỏ qua. Hạ Vũ đột nhiên lo lắng, bỗng nhiên quay đầu nhìn chị. Quả nhiên không thể quay đầu bỏ đi, cậu lại càng căng thẳng! Sao chị ấy có thể không lo lắng gì cả, cậu đột nhiên nói: “Nghe danh tập đoàn Hòa Mộc chưa?” 

Hạ Diệu Diệu ngạc nhiên nhìn Hạ Vũ? Chưa nghe mới lạ. Hạ Vũ cười khổ sở: “Chị vẫn chưa nghĩ ra à? Tổng Giám đốc điều hành của tập đoàn Hòa Mộc, Hà Mộc An.” Ờ, thì ra thật sự tên là Hà Mộc An? Sau đó thì sao? Tạp chí có thể đăng tên thật của Tổng Giám đốc Hòa Mộc không? 

“Hà An, Hà Mộc An, cách có một chữ!“. 

“Hả?” 

Hả?! 

Hạ Diệu Diệu kinh hãi: “Hà Mộc An là ba anh ta?” Hạ Vũ suýt cắt trắng tay, con dao rơi lên thớt, cổ tay cậu run lên: “Chị đang nghĩ cái gì vậy? Hà Mộc An chính là Hà An! Hà An chính là Hà Mộc An! Đương gia của tập đoàn Hòa Mộc!” Đau quá... Hạ Diệu Diệu bừng tỉnh: “Ồ.” Sau đó cô đi vào phòng ngủ, được mấy bước thì lại đột nhiên quay ra nhìn Hạ Vũ: “Có thật là chị hiểu đúng ý đó không?” 

Chị thấy sao? Hạ Vũ cũng nhìn chị Hai. Đương nhiên không thể. Sao có thể lại vậy? Xin lỗi, làm chị thất vọng rồi, chính là vậy đấy! Trời! Hạ Diệu Diệu chạy vội vã vào phòng ngủ rồi đột nhiên vòng ra: “Em không phải bị gạt rồi chứ?” 

Hạ Vũ cười gượng, cậu cũng hy vọng mình bị gạt: “Lúc em gặp anh ta thì phía sau anh ta là Phó Tổng Giám đốc điều hành Tập đoàn Hòa Mộc, Hoàng Cổ Lý, Tổng Giám đốc kỹ thuật, Đặng tiên sinh, còn có Chu tổng, người điều hành của đế quốc đồ ăn vặt mà chị đặc biệt thích đấy. Nếu những người này vẫn chưa là gì thì phải kể đến cả CEO Hoa Hàng, Hoàng Vĩ Nghiệp cùng với các nhân viên gấp rút vội vã chạy đến tiếp đón anh ta thì sao? Em còn có thể nhìn nhầm được nữa sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.