Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 20: - Điềm Dữ




Lạc Lăng nhếch môi, nụ cười giễu ấy trông y như đúc với Lạc Thần Hi: “Lẽ nào cô thật sự làm chuyện gì mờ ám?” 

Hạ Vân Cẩm hừ mũi: “Cho dù tao có làm chuyện mờ ám, thằng nhãi như máy quản nhiều thể làm gì?” 

Sau đó cô ta chợt nhíu mày, trừng cậu và nói: “Sao mày không gọi ma mi" hả?” Đã rất lâu cô ta không nghe thấy cậu gọi mình là ma mi rồi. Lạc Lăng nhướng mày, không cho là đúng: “Tôi không thích, thì sao?” Ánh mắt của cậu đầy khiêu khích. “Mày!” Hạ Vân Cẩm giơ tay định đánh cậu. Lạc Lăng ngửa mặt, trừng cô ta bằng ánh mắt kiên định, không hề sợ hãi. Hạ Vân Cẩm sững người, bỗng cảm thấy ánh mắt của thằng nhóc này không như trước, trước đây khi cô ta định2đánh nó, mắng nó, ngược đãi nó, ánh mắt hận thù của nó vẫn có cảm giác tình thân, nhưng mà bây giờ... tại sao cô ta chỉ thấy sự tuyệt tình lạnh lẽo. 

“Thôi! Trở về mới dạy dỗ mày.” Trong lòng chợt sợ hãi, cô ta thả tay xuống, khẽ hừ một tiếng rồi nói. Bỏ đi, thằng nhãi con này cô ta sẽ từ từ dạy dỗ, hiện tại cô ta phải nhanh chóng đi dạy dỗ mẹ nó một trận. Lạc Lăng nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Hạ Vân Cẩm, cười lạnh, đôi mắt đầy lạnh lùng. 

Cậu cầm điện thoại lên, bấm một dãy số: “Alo, làm ngay chuyện này cho tôi.” 

“Chủ tịch, cà phê của anh.” Thiên Nhã bưng cà phê nóng hổi đến, nói.” 

Lạc Thần Hi nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ, đôi mày anh tuấn hơi nhíu lại:7“Kỹ năng của em thụt lùi rồi.” 

Thiên Nhã ngay lập tức phản bác: “Sao lại vậy được, tôi thường pha cho Tử...” Anh nhướng mày: “Thường pha cho ai?” Rõ ràng anh đã biết được câu trả lời. Thiên Nhã khẽ lè lưỡi, cởi mở đáp: “Lúc Tử Thích đến nhà chơi, tôi thường pha cho anh ấy uống.” 

Gương mặt anh phủ một làn sương khó mà nhận ra: “Vào trong luyện tập lại, không được dừng lại trước khi tôi hài lòng.” Anh đặt tách xuống, nói như ra lệnh. Khoé môi Thiên Nhã giật giật, cảm thấy anh rất khó hiểu, nhưng lại không dám cãi, thôi được, luyện tập thì luyện tập, tốt hơn phải xử lý những văn kiện làm người khác đau đầu kia, dù sao anh cũng trả lương cho cô. 

Thiên Nhã đang định quay người thì điện thoại của Lạc9Thần Hi reo lên. “Cái gì? Hiện tại tình trạng của cô ấy nghiêm trọng không?” Anh hỏi, giọng cao thêm mấy phần. 

“Được, tôi qua đó ngay.” 

Thiên Nhã quay người lại, hỏi: “Chủ tịch, xảy ra chuyện gì sao?” Lạc Thần Hi vừa mặc áo khoác vừa đáp: “Hạ Vân Cẩm bị tai nạn xe rồi, tôi phải đến bệnh viện thăm cô ấy.” Nhìn động tác thong thả, sắc mặt lạnh nhạt, và cả giọng điệu như đang kể lại chuyện thường ngày của anh, Thiên Nhã bỗng hơi đồng cảm với người phụ nữ luôn gây khó dễ cho mình. 

“Chủ tịch...” Thiên Nhã ngập ngừng. 

Lạc Thần Hi dừng lại, nhìn cô: “Sao?” 

Thiên Nhã nói: “Không có gì, Chủ tịch mau đi đi.” 

Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm cô một lúc mới đi về phía cánh cửa, lúc gần ra ngoài, anh lại quay đầu nói:5“Cô cũng đi theo, xem thử có chuyện gì cần giúp không.” Thiên Nhã ngạc nhiên chỉ vào mình: “Tối ư” Cô thì có thể giúp được gì cơ chứ, cô lại chẳng phải bác sĩ hay y tá. 

“Bảo cô đi thì cứ đi.” Anh hơi mất kiên nhẫn, nói. 

Đến bệnh viện, ngoài phòng bệnh, Thiên Nhã dừng bước lại. “Tôi ở đây đợi Chủ tịch, có chuyện gì Chủ tịch gọi tôi là được.” Nếu cô cũng đi vào thì quá không hợp lý rồi. 

Lạc Thần Hi thoáng quét mắt nhìn cô, không nói gì, đẩy cửa đi vào trong. “Chồng ơi!” Hạ Vân Cẩm vừa thấy anh thì nghẹn ngào kêu lên. 

Thấy trán cô ta bị băng bó, những nơi khác lành lặn, trông vô cùng tỉnh táo, Lạc Thần Hi như thở phào. 

Một bác sĩ trông dày dặn kinh nghiệm tại đó nói: “Chủ3tịch Lạc yên tâm, bà Lạc không gặp nguy hiểm, trán chỉ bị thương nhẹ, cần ở lại bệnh viện quan sát một lúc.” Anh khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu, ra hiệu bác sĩ có thể ra ngoài, ông hiểu ý gật đầu rồi rời đi. “Sao lại gặp tai nạn?” Anh nhướng mày hỏi. Hạ Vân Cẩm kích động chạy tới ôm chầm lấy anh: “Em cũng không biết nữa, chỉ là đằng sau bỗng có chiếc xe đâm mạnh vào, khiển xe của em lao vào lan can.” Lạc Thần Hi nhíu mày, đôi mắt phủ hơi lạnh, rốt cuộc là ai? Người của anh mà cũng dám động vào? “Được rồi, cô nghỉ ngơi đi, công ty còn nhiều chuyện phải làm, việc này tôi sẽ bảo người điều tra.” Anh đẩy cô ta ra, nói. Hạ Vân Cẩm không ngờ Lạc Thần Hi vừa đến đã muốn về, không nghe theo mà đáp: “Chồng à, anh ở cạnh người ta đi mà.” “Tôi gọi điện cho Lạc Lăng đến ở với cô.” Dường như anh không có ý định ở lại. 

“Em không cần nó!” Hạ Vân Cẩm phản xạ có điều kiện đáp, thằng nhóc ấy nào biết ở cạnh cô ta, chọc tức cô ta thì đúng hơn, nhớ lại ánh mắt sáng nay của nó, thật khiến người ta không rét mà run. 

Gương mặt Lạc Thần Hi thoáng hiện sắc thái kỳ lạ, hơi ngạc nhiên nhìn cô ta. 

Hạ Vân Cẩm lập tức ý thức được sự chán ghét của mình dành cho Lạc Lăng đã bị anh nhận ra, vội nói: “Người ta mong anh ở cạnh hơn.” Cô ta ôm cánh tay anh làm nũng. 

Lạc Thần Hi dứt khoát đẩy cô ta ra, nói: “Tối tôi sẽ đến, cô nghỉ ngơi đi.” Nói xong anh mở cửa ra ngoài. 

Hạ Vân Cẩm tức giận giậm chân: “Lạc Thần Hi! Rốt cuộc trong lòng anh có em không thể!” Cô ta nhỏ giọng hét lên. Thiên Nhã ngồi ở hành lang ngoài bệnh viện, đang nhìn cây đại thụ trước mắt đến ngẩn ra. “Nhìn gì đấy, lẽ nào Kha Tử Thích đang ở trên cây sao?” Lạc Thần Hi bỗng xuất hiện sau lưng cô, lạnh lùng hỏi. 

Thiên Nhã giật mình, bật dậy khỏi ghế đá: “Anh về nhanh vậy? Không ở bên cạnh Hạ... bà chủ tịch thêm chút sao? Cô ấy không sao chứ?” 

Đối mày anh tuấn của Lạc Thần Hi hơi nhíu lại: “Cô ấy không sao, em mong tôi ở bên cô ấy?” Rõ ràng anh đang không vui. 

Thiên Nhã cúi mặt, suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định phải nói: “Tôi thấy Chủ tịch quá lạnh nhạt với bà chủ tịch rồi, người phụ nữ nào cũng hi vọng được chồng mình yêu thương và quan tâm, nhưng tôi không thấy Chủ tịch quan tâm bà chủ tịch dù chỉ một chút.” 

Ánh mắt Lạc Thần Hi chợt ngưng đọng, dường như không ngạc nhiên trước lời của cô, rồi bỗng chốc tối sầm, sau đó trở nên sắc bén: “Xem ra em rất quan tâm chuyện tôi có quan tâm cô ấy hay không.” Nói xong anh đi lên trước hai bước, áp sát cô. Thiên Nhã lùi về sau hai bước, bị ánh mắt sắc bén của anh dọa sợ đến tim loạn nhịp: “Tôi... tôi chỉ không xem nổi thôi.” 

Lạc Thần Hi cười lạnh, cơn giận lộ rõ: “Vậy em dạy tôi đi, làm thể nào quan tâm cô ấy?” 

Thiên Nhã bị khí chất lấn lướt của anh khiến cho khó thở, úp mở: “Dung tâm chính là quan tâm.” 

Ánh mắt của anh trở nên cực kỳ lạnh lẽo, nhìn cô hồi lâu mới quay người bước đi. 

Thiên Nhã không biết tại sao anh lại nổi giận, vội vàng đuổi theo. 

“Chủ tịch, chờ tôi với!” Cô không mang theo một đồng ra ngoài nên muốn gọi taxi về cũng không được. Nhưng Lạc Thần Hi càng bước càng nhanh, mở cửa xe ngồi vào trong, chuẩn bị khởi động xe. Thiên Nhã nhanh nhẹn ngồi vào theo, thở phào một hơi. 

Gương mặt điển trai của Lạc Thần Hi đanh lại, anh nhìn chằm chằm cô, như có ý đuổi cô xuống xe. Thiên Nhã lập tức thắt dây an toàn, dùng hành động để bày tỏ rằng có chết cô cũng không xuống xe. Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm có một lúc, thấy dáng vẻ mặt dày mày dạn của cô, dường như không muốn tính toán thêm nữa, cuối cùng cũng khởi động xe rồi lái đi. 

Trước cửa sổ của một phòng bệnh nào đó là gương mặt tức tối của Hạ Vân Cẩm, đôi mắt cô ta tràn đầy căm hận, siết chặt nắm đấm, ngực phập phồng lên xuống. 

“Lạc Thần Hi, chúng ta cứ chờ mà xem!” La Thiên Nhã, cô không ngừng quấn lấy người đàn ông của tôi, tôi sẽ bắt cô phải trả giá! 

Bầu không khí trong xe rất lạnh, nhưng vẻ mặt của anh còn lạnh hơn. “Chủ tịch, anh giận ư?” Thiên Nhã hỏi bằng giọng thăm dò 

Lạc Thần Hi không đáp, vẫn đanh mặt. 

Chuyện này không phải rất rõ ràng sao? Còn phải hỏi. Sự im lặng đáng sợ lại bao phủ lấy hai người, Thiên Nhã rùng mình một cái, vì sao không khí lại đột nhiên lúng túng thế này. Cô thoáng nhớ lại nguyên nhân làm anh giận, nhưng dường như không thể nào có chuyện đó. Anh gọi điện, nói qua tai nghe: “Điều tra kỹ càng tai nạn xe hôm nay của bà chủ tịch, nhất định phải tra ra tên ăn gan hùm mật gấu ấy.” 

Thiên Nhã nghe xong cảm thấy kinh ngạc. 

Chờ Lạc Thần Hi tắt máy, cô hỏi: “Bà chủ tịch xảy ra tai nạn là ngoài ý muốn ư?” Lạc Thần Hi vẫn im lặng, như không muốn bắt chuyện với cô. Thiên Nhã chu môi, không nói thì thôi, dù gì đây cũng không phải chuyện mà cô có thể quản. Trầm mặc một lúc, Lạc Thần Hi chợt hỏi: “Nếu con trai cô không nghe lời, cô có ghét nó không?” 

“Dĩ nhiên là không, nó không nghe lời vẫn là con tôi mà, hơn nữa bé cưng nhà tôi luôn rất tâm lý, chỉ là đôi khi hơi nghịch ngợm một chút.” Thiên Nhã đáp lại không hề suy nghĩ, giọng điệu đẩy cưng chiều. 

Anh lắng nghe nghiêm túc, nhưng chỉ im lặng. 

Thiên Nhã quay đầu nhìn sườn mặt anh, đôi mắt anh dường như đang hoài nghi. “Sao Chủ tịch lại hỏi như vậy? Lẽ nào...” Cô bỗng nhớ lại thái độ lạnh nhạt của Lạc Lăng khi nhắc đến mẹ tại vũ hội lần trước, tuy không nhìn thấy gương mặt bé nhỏ của cậu nhóc nhưng thái độ cậu đối với Hạ Vân Cẩm và thái độ Lạc Thần Hi đối với Hạ Vân Cẩm lại hờ hững như nhau, thậm chí còn có thêm vài phân căm thù. Cô từng nghe La Tiểu Bảo kể Hạ Vân Cẩm đối xử độc ác với Lạc Lăng, thậm chí còn đánh và ngược đãi cậu, cô cũng luôn đau lòng cho Lạc Lăng nhỏ tuổi, luôn có cảm giác thân thiết một cách kỳ lạ với cậu, nhưng lại e dè vì cậu là con trai của Hạ Vân Cẩm nên không dám liên lạc thường xuyên, sợ Hạ Vân Cẩm biết được sẽ trút giận vào Lạc Lăng, càng độc ác hơn với cậu. 

“Chắc bà chủ tịch đối xử với Lăng Lăng rất tốt?” Cô hỏi dò, đương nhiên thầm hi vọng anh nói phải, nếu anh nói không phải, cô sẽ đau lòng vì Lạc Lăng mất. 

“Bề ngoài cũng tạm.” Anh đáp. Thấy vẻ mặt sớm biết trước của Thiên Nhã, nhớ ra hình như Lạc Lăng rất thân thiết với La Tiểu Bảo - con trai của Thiên Nhã, anh lại im lặng không nói gì. 

Vũ hội lần đó, dường như Lạc Lăng đặc biệt có thiện cảm với Thiên Nhã, anh chưa bao giờ thấy nhóc con thân thiết với Hạ Vân Cẩm như vậy, nhưng lại làm nũng với Thiên Nhã trong lần đầu gặp mặt, nói cười vui vẻ. 

“Tôi đang nghĩ, nếu anh có thể quan tâm bà chủ tịch nhiều hơn chút, liệu cô ấy sẽ...” Tính cách của một người phụ nữ tốt hay không, có liên quan rất lớn đến người chồng, cô có thể hiểu được một người phụ nữ không có được sự quan tâm và yêu thương của chồng sẽ cay đắng nhường nào. 

“Có phải em đã quản quá nhiều rồi không?” Thấy cô lại trở về chủ đề cũ, sắc mặt vừa dịu đi của anh lại trầm xuống. Thiên Nhã thầm cắn đầu lưỡi, biết mình lại nói không đúng chỗ, chỉ có thể im lặng. 

Giờ cơm tối, nhóc con đòi ra ngoài ăn, Thiên Nhã đúng lúc đang có tâm sự nên không muốn nấu cơm, chỉ đành để con trai dẫn mình đến một quán ăn Hàn Quốc để ăn một bữa thật ngon

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.