Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 19: - Người Rừng và Cô Trông Trẻ




“Anh!” 

“Đừng quên em đang nhờ vả tôi.” Lạc Thần Hi lạnh lùng nhắc nhở. “Thiên Nhã bĩu môi: “Anh cũng nhờ vả tôi vậy.” Không biết là ai tìm ai, bảo cô quay về Tập đoàn Lạc Thần làm việc. 

Lạc Thần Hi híp mắt nhìn cô, dường như sắp bị cô chọc giận, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa ý cười đắc ý, anh cầm lấy hợp đồng rồi viết thêm một điều, sau đó ném trước mặt cô: “Muốn ký hay không tùy em.” 

Thiên Nhã đọc kỹ lại: Chưa thông qua sự cho phép của Lạc Thần Hi, không được tự ý từ chức, nếu không hậu quả tự gánh. Hậu quả tự gánh, lại là hậu quả tự gánh! Anh coi cô là gì chứ! Đây chẳng phải đang uy hiếp trắng trợn sao? Đồ vô lại này! Đúng là nhà tư bản không hơn không kém! Sinh2ra thì đã biết bóc lột nhân viên, chỉ nghĩ làm thế nào để được lợi nhiều nhất! 

“Đây không phải uy hiếp, đây chỉ là trao đổi điều kiện.” Lạc Thần Hi như nghe thấy lời phỉ nhổ ngầm của cô, khoanh tay nói. 

Thiến Nhã cắn răng, sau một lúc đấu tranh, cô vùng bút ký vào. 

“Mai tôi mới có thể đến tập đoàn, hôm nay có chút việc cần làm, đi trước đây.” Thiên Nhã ký xong, dứt lời thì rời khỏi văn phòng Chủ tịch không quay đầu lấy một lần. Lạc Thần Hi nhìn cánh cửa lớn bị Thiên Nhã tùy ý đóng lại, khoé môi cong lên như cười như không, anh nhìn bản hợp đồng trên bàn, đôi mắt hiện ý cười. 

Thiên Nhã gọi cho La Tiểu Bảo, không ngờ nhóc con đang ở nhà, cô vội vàng về nhà, hỏi cậu sao lại không7đi học. “Ma mi, đi học thật sự chán lắm, những kiến thức đó con biết cả rồi, căn bản không cần học.” La Tiểu Bảo nói với vẻ mặt bất lực, lúc vừa nhập học cậu thấy rất thú vị, vào lớp một với mong muốn kết thêm bạn mới, nào ngờ cuộc sống năm đầu tiểu học lại nhàm chán như thế, cậu thật sự không học nổi nữa. 

“La Tiểu Bảo, con không thể kiêu căng tự mãn như vậy được, cho dù con thật sự biết hết cũng phải chăm chỉ học hành, nếu không lên lớp cao hơn con sẽ không theo kịp.” Thiên Nhã cần mẫn dạy bảo cậu. La Tiểu Bảo càng bất lực hơn, phiền muộn một điều là cậu đã nắm kiến thức ở lớp kế và lớp cao hơn rồi, những nội dung ấy cậu vừa đọc đã hiểu, còn cần9ngày nào cũng lãng phí thời gian đến trường sao? “Ma mi, chuyện này mẹ không cần tham gia vào đâu, con sẽ về trường bàn bạc lại với hiệu trưởng và giáo viên, rồi sẽ quyết định.” La Tiểu Bảo khoanh tay, nói bằng giọng cực kỳ chín chắn. 

Thiên Nhã thấy dáng vẻ như ông cụ non của con trai, chợt ngẩn ra, thật giống người nào đó, khác gì cha nó đâu, đúng là cha nào con nấy. Nỗi bất an trong lòng cô lại dâng lên, mỗi lần nhận thấy bé cưng ngày càng giống Lạc Thần Hi thì cô lại có cảm giác này. “Ma mi, mẹ đang nghĩ gì vậy?” La Tiểu Bảo huơ bàn tay nhỏ bé trước mặt cô, nhìn cô nhíu mày, cậu hỏi. “Mẹ đang nghĩ con trai của mẹ thông minh như vậy, không biết nên vui hay buồn.” Thiên5Nhã đáp bừa. La Tiểu Bảo nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên: “Người ta cũng không muốn thông minh như thế đâu, nhưng hết cách rồi, ma mi sinh con quá thông minh mà.” Cậu tin mới lạ đấy, chắc chắn là ma mi đang nhớ chuyện liên quan đến cha. 

Cậu chớp đôi mắt to, hỏi dò: “Ma mi, tối qua mẹ đi đâu vậy? Sao không thấy mẹ về?” 

Đúng như dự đoán, sắc mặt của Thiên Nhã bỗng chốc trở nên phức tạp hơn. 

Cô đáp úp mở: “Không có gì, tối qua xong việc mẹ đến nhà ma mi Hoa Kỳ ngủ, chắc bé cưng không trách mẹ đâu nhỉ?” Không biết là chột dạ vì nói dối hay nguyên nhân nào khác, cô hơi đỏ mặt nóng tại. “Vậy mẹ đã nói chuyện với cha của Lăng Lăng chưa ạ? Có bảo chú ấy đừng cản trở3mẹ tìm việc không?” La Tiểu Bảo thăm dò thêm một bước, nhìn phản ứng của Thiên Nhã, tối qua chắc chắn lại xảy ra chuyện làm người ta xấu hổ rồi, nhất định là cha lại nắm bắt cơ hội để làm “chuyện xấu“. Ha ha, tuy là xấu xa, nhưng mà cậu thích. “Chuyện xấu” này chỉ cho phép cha làm với ma mi thôi đó nha, người khác cậu không cho phép đầu. Thiên Nhã đỡ trán, ủ rũ đáp: “Nói xong rồi, hơn nữa còn luôn tiện tìm được công việc.” 

La Tiểu Bảo nghe vậy lập tức nhảy trên sofa, vỗ tay mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Ma mi Thiên Nhi cuối cùng đã tìm được công việc rồi!” Cuối cùng thì ma mi Thiên Nhã lại trở về bên cha rồi! Ha ha ha, xem ra ý nguyện cả nhà đoàn tụ của cậu và Lạc Lăng lại tiến thêm một bước rối. 

Thiên Nhã nhìn dáng vẻ vui mừng của con trai, cười gượng, nhưng lòng lại rối bời, trở về làm việc, thì sẽ có cơ hội điều tra tung tích của cha, nhưng lại gặp Lạc Thần Hi cả ngày, có trời biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì, ở cạnh anh, đối với cô mà nói thật sự rất giày vò, giày vò đủ đường! 

Buổi tối, Thiên Nhã mời Kha Tử Thích và Đồ Hoa Kỳ đến nhà ăn cơm, còn đặc biệt bảo Kha Tử Thích dẫn Karen đi theo. 

Cô nấu bữa tối thịnh soạn, Karen vừa đến đã lo cãi nhau với La Tiểu Bảo, rượt đuổi La Tiểu Bảo khắp nhà, giành điều khiển tivi giống như trẻ con vậy. 

Ban đầu Thiên Nhã còn quở trách La Tiểu Bảo, nhưng nhìn hai người hoàn toàn không có ý định dừng chiến tranh, cô chỉ đành nở nụ cười bất đắc dĩ, vừa nấu súp củ dền vừa nhìn một lớn một nhỏ như có thù từ kiếp trước với nhau. 

La Tiểu Bảo chạy đến nấp phía sau Kha Tử Thích: “Qua đây đi, tới đây bắt tôi đi.” Vừa nói cậu vừa ngó đầu làm mặt quỷ sau mông của Kha Tử Thích, điệu bộ cực kỳ đắc ý. Karen đã bị La Tiểu Bảo khiêu khích đến bùng lửa giận, cô dồn sức bổ nhào đến, sà thẳng vào lòng của Kha Tử Thích. 

“Ôi chao, ma mi ơi, nhìn cô ta kìa, sà vào ôm chủ Tử Thích như sói đói hổ dữ!” La Tiểu Bảo đạt được mục đích, ở đằng sau lớn tiếng kêu lên. 

Karen ngã vào lòng Kha Tử Thích vốn dĩ còn định và chết, nhưng nghe Là Tiểu Bảo nói vậy, cô vừa thẹn vừa giận, nhanh chóng rời khỏi người Kha Tử Thích, chỉ vào La Tiểu Bảo rồi nói: “Đồ quỷ nhỏ, em cố ý!” Cuối cùng cô đã nhận ra. 

La Tiểu Bảo lại làm mặt quỷ với cô, chạy lon ton vào phòng đóng sầm cửa lại. Karen đuổi đến trước cửa phòng cậu, lớn giọng la hét: “Quỷ nhỏ! Có gan em đừng ra đây, bị chị bắt được thì em chết chắc rồi!” 

“Ai đang bắt nạt bé cưng nhà tôi vậy? Tôi không tha đâu đấy.” Karen vừa hét xong, Đồ Hoa Kỳ đã xách một giỏ trái cây đi vào, nói nửa đùa nửa thật. 

“Ma mi Hoa Kỳ, là bà dì ngoài kia, cô ta bắt nạt con! Mẹ giúp con đuổi cô ta đi với.” La Tiểu Bảo ở trong phòng nghe thấy giọng của Đồ Hoa Kỳ, lập tức đắc ý hô lên. 

“La Tiểu Bảo, con không được hiểu lễ phép như thế, mau ra đây ăn cơm nào.” Thiên Nhã bưng canh ra, gọi mọi người. Karen chu môi, bước tới làm nũng với Kha Tử Thích: “Anh họ, anh xem, thằng bé bắt nạt em!” 

Vẻ mặt của Kha Tử Thích cũng vô cùng bất lực: “Em lớn rồi nên nhường nó chút đi, đừng giận dỗi như trẻ con.” 

Karen cúi mắt ấm ức, thoáng liếc nhìn Đồ Hoa Kỳ như cố ý lại như vô tình: “Em biết ngay mọi người toàn giúp nó bắt nạt em.” Đồ Hoa Kỳ nhìn dáng vẻ dính lấy Kha Tử Thích làm nũng của Karen, lại thoáng nhìn Thiên Nhã đang chăm chú chuẩn bị bát đũa, cô nở nụ cười lạnh khó mà nhận ra, xem ra người phụ nữ này “ăn” Kha Tử Thích chắc rồi, vậy mà Thiên Nhã không căng thẳng một chút nào, chẳng lẽ cậu ấy thật sự muốn nhìn chàng đẹp trai họ Kha - người đàn ông tốt có một không hai bị giành mất sao? Chẳng lẽ cậu ấy không tiếc một chút nào sao? 

Trong bữa cơm, mọi người trò chuyện với nhau, La Tiểu Bảo đắc ý ngồi giữa Thiên Nhã và Đồ Hoa Kỳ, kể cho Đồ Hoa Kỳ nghe những người và việc nhàm chán tại trường học của cậu làm cô bật cười, Thiên Nhã và Kha Tử Thích cũng không nhịn được mà cười, thi thoảng cậu còn đắc ý liếc nhìn Karen, ra bại lộ liễu. 

Karen trợn mắt với cậu, thôi vậy, người lớn không thèm trách kẻ nhỏ. La Tiểu Bảo còn gắp đồ ăn cho mọi người, bỏ qua Karen. Thiên Nhã quở trách cậu: “Tiểu Bảo, con làm như thế là không đúng, còn chưa gắp cho chị Karen.” Lần này đến lượt Karen đắc ý giơ bát ra, chờ La Tiểu Bảo gắp đồ ăn. La Tiểu Bảo như chống đối Karen thật, chu cái miệng nhỏ nói: “Pháp luật đâu quy định ai con cũng phải gắp đồ ăn, người ta chỉ gắp cho người mình thích.” “Quỷ nhỏ!” Karen nổi giận trừng cậu, bàn tay cứng đờ giữa không trung. Đồ Hoa Kỳ không nhịn được mà che miệng cười trộm, nhóc con giỏi đấy, trả thù cho Thiên Nhã, ai bảo cô ta lợi dụng Thiên Nhã để theo đuổi Kha Tử Thích, hơn nữa còn ra tay đánh Thiên Nhã nữa, tuy chuyện đó Thiên Nhã sợ cổ bất bình nên không nói với cô, nhưng La Tiểu Bảo đã kể hết cho cô nghe rồi, lúc đó cô tức đến nỗi muốn tìm Karen này tính sổ. 

Thật không hiểu nổi thế giới của Thiên Nhã, bản thân không đón nhận Kha Tử Thích thì thôi, còn phải tốn tâm tư nhường đi, ông trời biết bây giờ có biết bao cô gái xinh như hoa, mà vừa xinh vừa học thức lại có cá tính thì càng không phải nói đến, đều ngày đêm cầu trời khẩn Phật tìm được một người đàn ông tốt như Kha Tử Thích, anh ấy thật sự là người tình trong mộng của mọi cô gái, vậy mà người có được tình yêu của anh ấy lại là Thiên Nhã, người tránh anh ấy thật xa, đạo lý gì thế này!!! 

Karen thấy Đồ Hoa Kỳ đang cười mình, dường như càng tức hơn, cứ giơ tay giữ không trung không chịu thả xuống, như có chút ép buộc. Kha Tử Thích thấy vậy, mỉm cười, gắp một miếng cá vào bát của cô: “Ăn nhiều chút, đây là món cá chua ngọt mà em thích.” Kha Tử Thích dùng sự ân cần để giải vây, khiến Karen tươi cười lại ngay, cô vui vẻ bỏ miếng cá đó vào miệng, giơ ngón cái với Thiên Nhã: “Thiên Nhã, tài nấu nướng của cậu thật là ngày càng cao tay!” 

Thiên Nhã cười đáp: “Tử Thích nói với tớ cậu thích ăn món này, nên tớ đã mày mò cả buổi.” 

Karen cười híp mắt: “Cảm ơn Thiên Nhã, cảm ơn anh họ.” 

Đồ Hoa Kỳ và La Tiểu Bảo nhìn nhau, đều mang biểu cảm không chịu nổi. 

“Tớ đã tìm được công việc rồi.” Thiên Nhã bỗng tuyên bố. 

Karen nghe vậy lập tức vui mừng phấn chấn: “Thật hả! Là công ty nào vậy? Phúc lợi có tốt không? Nếu không tốt thì đến công ty của cha tớ, tuyệt đối không bạc đãi cậu!” 

Thiên Nhã cười, thoáng nhìn Kha Tử Thích, anh đang buồng bát đũa để nghe cô nói, như hơi ngạc nhiên, bởi vì hôm qua cô còn nói với anh tạm thời chưa tìm được việc. “Là Tập đoàn Lạc Thần.” Thiên Nhã nhìn Karen và nói. 

Đồ Hoa Kỳ hít vào một hơi lạnh, cũng buồng bát đũa nhìn cô, dường như còn ngạc nhiên hơn Kha Tử Thích. 

Karen thoáng nhìn phản ứng của hai người, nhiệt tình như cũ: “Vẫn làm trợ lý của ai kia hả?” La Tiểu Bảo lườm Karen một cái: “Là Lạc Thần Hi.” Cha nhất định không thích người khác gọi mình là ai kia”, chắc cha sẽ bắt người đó chép lại tên minh hàng nghìn lần trên giấy, để cho người đó không bao giờ quên. 

Karen làm mặt quỷ với cậu bé: “Ai lại không biết chứ, nhóc con ngốc nghếch.” “Em thật sự đã nghĩ kỹ rồi?” Kha Tử Thích không thể hiện cảm xúc, nhưng ánh mắt rõ ràng đã hơi tối đi, anh cảm thấy rất khó hiểu. Thiên Nhã gật đầu. Đồ Hoa Kỳ ngập ngừng, tuy cô còn nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng có nhiều người ở đây nên không tiện, vẫn là tìm chỗ kín đáo “nghiêm khắc tra hỏi” Thiên Nhã thì hơn. 

Kha Tử Thích không nói gì nữa, anh cúi đầu tập trung ăn cơm, bầu không khí bỗng chốc trở nên lạnh đi, La Tiểu Bảo bóc một con tôm cho Kha Tử Thích: “Chú Tử Thích ăn nhiều một chút, đây là món tôm mà chú thích nhất.” Lúc này nụ cười của Kha Tử Thích mới quay về: “Bé con cũng ăn nhiều chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.