Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 18: - Người Rừng Cảm Nắng




“Vậy Chủ tịch Trình biết được bao nhiêu?” Cô hỏi tiếp. 

“Đến lượt anh hỏi rồi.” Anh nhắc nhở. Thiên Nhã nở nụ cười không vui, rốt cuộc anh bị làm sao thế? Đột nhiên lại như vậy, khiến cô hoàn toàn mờ mịt. “Em có nhớ tôi không?” Ánh mắt của anh có vài phần ám muội, vài phần dịu dàng, lại thêm vài phần khó đoán. 

Thiên Nhã lườm anh, thẳng thừng phủ nhận: “Không có!“. 

Lạc Thần Hi khẽ “à” một tiếng, sự thất vọng thoáng qua đôi mắt, khó mà nhận ra. 

Thiên Nhã căng thẳng siết nắm tay, có thể vì mình đã nói dối, cũng có thể do tim đập nhanh. Cô thầm mắng bản thân vô dụng, càng thầm phỉ nhổ sự khó hiểu và vô cớ của anh. 

“Vậy em...” “Đến tôi rồi!” Thiên Nhã tranh nói, đắc ý nhìn anh như muốn bảo tôi rất2tôn trọng quy tắc trò chơi“. 

“Tôi cũng không rõ ông ta biết được bao nhiêu.” Lạc Thần Hi nhìn rượu nho trongly, khẽ lắc lư. 

“Anh nói thật chứ?” Thiên Nhã nhíu mày hỏi, tại sao Trình Viễn Sơn lại có tin tức về cha cô, cô nghĩ thế nào cũng không thông suốt, vốn định tiếp cận ông ta để chứng thực, làm rõ một chút, nhưng có vẻ như tên này đã có dự định riêng. 

“Sao em tránh tôi?” Anh lại hỏi. 

Thiên Nhã ngây người, ánh mắt dường như có thể nhìn thấu của anh đã trở về rồi, chúng đang chăm chú vào cô, tìm kiếm câu trả lời. 

Tim cô bất giác lại đập nhanh thêm mấy nhịp: “Tôi không tránh anh, tôi chỉ không muốn làm ở Tập đoàn Lạc Thần nữa, ở cạnh Chủ tịch thật sự rất khó chịu.” 

Lạc Thần Hi luôn nhìn chằm7chằm cô, không nói gì. 

Thiên Nhã không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô cầm ly rượu vang lên, dốc sức uống thêm một ngụm, rượu này rất ngon, vừa uống thì biết là rượu nho thượng hạng được cất kỹ. “Em đi làm lại, tôi giúp em tìm cha.” Lạc Thần Hi chậm rãi nói. 

“Tôi không tin anh.” Thiên Nhã đáp lại không hề do dự. “Chuyện này không cho phép em không tin.” “Vì sao?” Thiên Nhã khó hiểu, lý do gì khiến anh khăng khăng bám lấy cô không buông? “Vì sao ư? Tôi đã từng nói, nếu tôi đã cắn câu rồi, thì người thả mồi là em không được phép buông tay trước.” Thiên Nhã cười trong bất lực: “Nếu anh cảm thấy cuộc sống của mình rất nhàm chán, thì còn có cô vợ đẹp và cậu con trai của anh, anh còn9có Jenny Trình, còn có rất nhiều những người phụ nữ khác, tại sao cứ bám lấy tôi không buông chứ?” 

Ánh mắt Lạc Thần Hi tối sầm, anh liếc nhìn cô. 

Thiên Nhã quay mặt đi nơi khác, không dám nhìn thẳng anh. 

“Rõ ràng em biết nguyên nhân.” Anh bỗng lẩm bẩm, sau đó nhấp một ngụm rượu nhỏ, mùi vị ngọt ngào, nhưng lòng lại chua chát. Tâm trạng Thiên Nhã cũng chua chát như vậy, cô gạt bỏ đáp án trong lòng, tự nói với mình rằng chắc chắn anh đang giở trò gì đó, chắc chắn đang tìm cách giày vò cô, chơi đùa cô. Cô cầm ly rượu lên, chầm chậm uống vài ngụm, trầm mặc không nói gì. “Em đến Tập đoàn Lạc Thần làm việc, tôi giúp em điều tra tin tức về cha em, em cũng có thể nhân cơ hội đó tiếp5cận Trình Viễn Sơn, cuộc sống lại được đảm bảo, được lợi nhiều đường.” Giọng điệu của Lạc Thần Hi như đang bàn chuyện kinh doanh. 

Thiên Nhã cười lạnh: “Vậy tôi phải cảm ơn anh rồi?” “Nếu em muốn, tôi sẽ không cản.” “Nếu tôi không đồng ý thì sao?” “Em không thể không đồng ý, ngoài tối, còn ai có khả năng đó? Chắc Kha Tử Thích có giúp em điều tra? Nhưng anh ta đã tra được gì?” 

“Anh!” Thiên Nhã muốn phản bác, nhưng lại không biết nên phản bác thế nào. Mấy tháng qua, cảnh sát, Kha Tử Thích, thậm chí Hàn Triết Vũ đều ra sức giúp đỡ tìm kiếm tung tích của cha, nhưng cha giống như biến mất khỏi thế gian vậy, một chút manh mối cũng không có, nhưng trực giác mách bảo cô rằng cha không hề biến mất, ông vẫn3còn sống, ông vẫn đang ở một nơi nào đó nhớ cô! 

“Nhưng tôi lấy gì để tin anh?” Thiên Nhã lạnh lùng nhìn anh, trong đầu hiện ra lời cha mình từng nói, và cả lời của người mặc áo đen nói với đồng bọn trước khi ra tay giết cô. 

Ánh mắt của Lạc Thần Hi lạnh đi, anh nhận ra sự hoài nghi trong mắt cô, nhưng rất nhanh đã bị anh kìm lại. “Đúng là tôi từng phải người bắt cóc em.” Thiên Nhã cảm thấy chấn động, đôi mắt hạnh mở to hết mức. “Nhưng không phải để giết em.” Lạc Thần Hi nói thêm. 

Thiên Nhã càng khó hiểu hơn, trong mắt là sự phẫn nộ, nghi hoặc và suy đoán. Lạc Thần Hi cẩm ly rượu vang, đứng dậy khỏi sofa, bước đến cửa sổ sát đất, nhìn vùng biển tối đen như mực ở phía xa. 

“Vậy anh muốn làm gì?” Thiên Nhã cũng đứng dậy, bàn tay cầm ly rượu hơi run rẩy. 

Đến cuối cô vẫn không tài nào hiểu nổi anh, dường như thế giới của anh mãi mãi phức tạp, cô hồ đồ bước vào, khiến thế giới của mình cũng trở nên phức tạp theo. “Là lão già kia, ông ta lo ngại em... Ông ta muốn đẩy em vào đường cùng, ông ta đã phái xã hội đen đối phó em, khi nhận được tin tức, anh mới biết ông ta hạ lệnh giết em.” Nói đến đây, anh cười lạnh một tiếng. Thiên Nhã đứng sau lưng cách anh không xa, nhìn khoảng tối đen bên ngoài, chỉ có bờ biển được ánh sao và vầng trăng soi sáng, cùng với bãi cát vàng óng thoắt ẩn thoắt hiện, cô chợt rùng mình. “Nên tôi phải một nhóm khác, dự định bắt cóc" em, đưa đến nơi an toàn để tránh đầu sóng ngọn gió.” 

Thiên Nhã nhìn nét mặt lúc này của anh thông qua cửa sổ sát đất, anh trầm tư nhìn ra bên ngoài, không giống đang nói dối. 

“Nhưng tôi không ngờ họ vẫn nhanh hơn một bước.” Lạc Thần Hi cười lạnh, giọng điệu mang theo vẻ sầu não. Thiên Nhã liên tục lùi về sau vài bước, bàn tay không còn sức lực vịn vào sofa, cụ Lạc hận cô đến vậy ư? Cô đã từng hứa với cụ sẽ không phát sinh quan hệ gì với Lạc Thần Hi, cô sẽ an phận, cả đời không phá hoại Lạc Thần Hi và Hạ Vân Cẩm... Nhưng mà, cổ có làm được không? Cô vẫn không kìm được tình cảm của mình với anh, cô vẫn không kìm được mà thích anh, yêu anh. “Vậy tôi càng không thể trở về Tập đoàn Lạc Thần.” Cô lẩm bẩm. 

“Tung tích của cha em, tôi nghĩ có liên quan đến lão già.” Lạc Thần Hi quay người lại, nhìn chằm chằm cô và nói. Gương mặt Thiên Nhã để lộ sắc thái kỳ lạ, như không dám tin: “Sao lại có thể 

Đôi mắt Lạc Thần Hi hiện nét giảo hoạt: “Thủ hạ của tôi vất vả lấy tin này về, lão già ấy cực kỳ xảo quyệt, ông ta đang lập kế hoạch, dường như đang mưu tính gì đó, mặc dù ông ta ở ẩn đã lâu, nhưng thể lực vẫn lớn mạnh tại thành phố A.” 

Thiên Nhã ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc, sau đó dè dặt hỏi: “Vậy cha của tôi, vẫn còn sống?” Tuy cô linh cảm ông vẫn còn sống, nhưng cô thật sự rất cần một lời khẳng định, cho dù là nói dối, cô cũng muốn nghe. Lạc Thần Hi nhìn cô, ánh mắt thoáng thương xót: “Nếu tôi nói với em, rằng tôi cũng không thể khẳng định ông ấy còn sống hay không, em...” 

Thiên Nhã nghẹn đến khó thở, dốc sức một hơi uống hết ly rượu. “Tôi sẽ không tin chuyện cha đã mất, ông nhất định vẫn còn sống!” 

Lạc Thần Hi tiến đến hai bước: “Vậy nên, em sẽ tin tôi chứ?” 

“Tin anh?” Thiên Nhã dựa lên lưng sofa, cô nhớ cha đã từng nói gì, nhưng lại cảm thấy anh không nói dối, cha và anh, rốt cuộc cô nên tin ai đây? Nhưng chuyện này đúng thật rất đáng suy xét, dù thế nào, anh không có lý do gì để giết cô, tuy anh luôn bắt nạt cô, thậm chí đã từng sỉ nhục cô, nhưng mà anh... Từng chút kỷ niệm đã trải qua cùng anh hiện lên trước mắt cô, khiến lòng người chua chát đến thế, căm giận đến thế, nhưng trong chua chát và căm giận lại thấm đẫm đôi chút ngọt ngào. 

Dù cuối cùng cay đắng vẫn nhiều hơn tất thảy, nhưng suy nghĩ thiếu tự trọng vẫn xuất hiện, đó gọi là cam tâm tình nguyện. 

Sự tổn thương như hiện ra trong mắt anh: “Em không tin tôi sao?” 

Thiên Nhã bứt tóc, hơi phiền muộn và rối bời: “Tôi không biết, thật sự không biết.” 

Giây tiếp theo, anh đã bước đến trước mặt cô, ôm chặt lấy cô. “Xoảng!” Tiếng thủy tinh vỡ vụn, ly rượu trong tay cô rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh. Có thể vì cái ôm đột ngột của anh khiến cô giật mình, có thể vì sự ấm áp bất ngờ này, cũng có thể vì tâm trí của cô lúc này đã chìm đắm, không thể suy nghĩ được gì nữa, cô không vùng vẫy, mà đứng ngẩn ra tại đó. Mí mắt nặng trịch, rất muốn rủ xuống... Cô không chống cự được sự giày vò này, từ từ nhắm mắt lại. Hơi ấm trên người anh truyền đến, khiến toàn thân cô rất ấm áp, rất ấm áp... Ý thức đã trở nên mơ hồ, cô thấy đôi chân mình nhẹ bẫng, như có người bế mình vào lòng, hơi thở của anh bao trùm, cảm giác an toàn chưa từng có này, làm tim cô bình yên. 

Cô chợt thấy mình được đặt lên một chiếc giường mềm mại, hơi thở của anh bỗng thưa dần, cô nhắm chặt mắt, khẽ nhíu mày, sau đó thì một đợt ấm áp phủ lên cơ thể cô, như có một đôi tay dịu dàng ôm lấy cô, đôi môi mát lạnh áp lên môi cô, trao cho cô nụ hôn dây dưa vừa đủ nhưng lại không ngang ngược, rồi dứt khoát rời đi, từ sau lưng ôm chặt cô, trao cô hơi ấm không ngừng. 

“Tôi tin anh.” Cô chìm trong giấc mộng, cười mỉm, nói lẩm bẩm. 

Sáng hôm sau, Thiên Nhã ngồi dậy khỏi giường, ngáp và vươn vai một cái. “Bé cưng ơi, dậy đi học thôi.” Cô vỗ vào cái chăn bên cạnh, tay còn lại vươn ra tìm đồng hồ báo thức ở đầu giường. 

Hình như hôm nay nó không kêu. 

Cứ lần mò như thế, cô chạm vào một cái đồng hồ đeo tay. “Mười giờ!” Đôi mắt lim dim của cô mở to, kinh ngạc kêu lên. “La Tiểu Bảo!” Cô gọi lớn, sau đó sợ hãi nhận ra... Trời ơi! Đây đâu phải phòng cô? Đồng hồ đeo tay đắt tiền mà cô cầm... là của Lạc Thần Hi! “Á!” Cô không nhịn được che miệng hét lớn, cô lại qua đêm tại biệt thự của Lạc Thần Hi rồi! Ký ức đêm qua lại hiện ra, trời ạ, sao cô lại vô thức ngủ thiếp đi chứ? La Thiên Nhã, mày có bệnh sao? Lại ngủ tại một nơi nguy hiểm như vậy, còn ngủ đến mười giờ sáng hôm sau! Vẻ mặt cô sầu não, phát hiện đầu giường có một tờ giấy: Mười một giờ, tôi muốn thấy em có mặt tại văn phòng Chủ tịch, nếu không hậu quả em tự gánh. Ha! Thật ngang ngược! Anh lấy gì ra lệnh cho cô chứ, hiện tại cô đã không phải trợ lý riêng hay nhân viên của anh rồi, lấy gì mà bắt cô nghe theo anh! Cô trái lại muốn xem thử nếu mình không đi thì rốt cuộc sẽ tự gánh hậu quả thế nào! Thiên Nhã hung hăng vò nát tờ giấy, ném vào thùng rác, cảm thấy tự hào cho sự can trường của mình. Sau đó, cô chợt suy nghĩ lại, nhớ đến những lời đêm qua anh đã nói, vẻ mặt trở nên khó xử. 

Về Tập đoàn Lạc Thần, cho đến khi điều tra được tung tích của cha? Hay từ chối tin anh, cắt đứt mọi quan hệ với anh, từ đó cắt đứt cơ hội duy nhất có thể tìm được cha? 

Có lẽ cô không nên từ bỏ bất kỳ cơ hội nào có thể tìm được cha. 

Tại văn phòng Chủ tịch của Tập đoàn Lạc Thần, Lạc Thần Hi ung dung dựa người lên lưng ghế, nhìn La Thiên Nhã với vẻ mặt đắc ý. Anh nhìn đồng hồ đeo tay: “Vừa kịp, xem ra em cũng rất đúng giờ.“. “Có điều, quy tắc thứ năm của nhân viên Tập đoàn Lạc Thần chính là phải đến trước giờ làm mười phút, cho nên, em vẫn muộn.” Anh nói bằng giọng phấn chấn. Mặt Thiên Nhã đầy vạch đen: “Tôi đâu hứa với anh hôm nay tới đây làm việc.” Cô cũng có yêu cầu của mình. Lạc Thần Hi nghiệm mặt hỏi cô: “Vậy em tới đây làm gì?” Vẻ mặt Thiên Nhã do dự một lúc, như đã hạ quyết tâm, đáp: “Tôi đồng ý với điều kiện của anh, nhưng tôi cần một bản hợp đồng, nếu không tôi không yên tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.