Chiếm Đoạt Em Dâu

Chương 43: Không thể nói cung đình bí sự




Bên này phong hoa tuyết nguyệt đến trời tối sầm, bên kia Võ Lâm minh và mấy vị phu nhân của Âu Dương Quốc Vĩ thì như bị nổ tung, rất rối loại. Đã ra ngoài được mấy canh giờ rời, tin tức của hắn vẫn không có, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ. Phó minh chủ Cừu Tích Bá, môn chủ 'Thiết Ưng môn, thông truyền cho các đại môn phái, tìm kiếm khắp thành, nhất định phải tìm ra hạ lạc của minh chủ.

Lúc này, mấy vị phu nhân đang vây quanh đại tỷ của mọi người, Tằng Mỹ Mỹ, nhìn chằm chằm nàng. Việc này làm sao bây giờ, trước kia Vĩ ca chưa từng có thời gian lâu như vậy mà không có tin tức nào. Mỹ Mỹ nhìn ánh mắt chờ mong của mọi người,trong lòng mình cũng rất gấp gáp, nhưng nàng không thể rối loạn được. Một khi nàng loạn, thì thật sự tất cả sẽ loạn theo. Nàng lập tức kiềm chế tâm bất an, cố gắng cười nói:" Xem các ngươi gấp gáp kìa, võ công Vĩ ca rất mạnh các ngươi cũng không phải không biết. Hiện giờ trên đời, người có thể động được Vĩ cả có mấy ai. Các ngươi nói đúng không?"

Nói thì nói như vạ, nhưng Vĩ ca ở ngoài sáng, sát thủ ở trong tối, chỉ sợ Vĩ ca khó lòng phòng bị." Lưu Phỉ Phỉ rất lo lắng, đem suy nghĩ trong lòng của mọi người nói ra hết. Đích thật, mặt đối mặt, cứng đối cứng, Vĩ ca các nàng cũng không sợ ai, mà sợ là sợ đối phương âm hiểm nha.

Ngọc Khanh sợ nhất chính là điểm này, nghe Phỉ Phỉ vừa nói, nàng ngồi càng không yên, "Không bằng, không bằng chúng ta chia nhau đi ra ngoài tìm đi?"

"Muốn đi tìm, chúng ta phải cùng một chỗ." Mỹ Mỹ kiên quyết nói: "Khi chúng ta tách ra, bị sát thủ chế trụ đến uy hiếp Vĩ ca, vậy Vĩ ca khó giải quyết rồi. Vì thế chúng ta phải cùng ở một chỗ, cho dù mấy sát thủ cũng khó tiếp cận chúng ta."

Trong khoảng thời gian này, hằng đêm tu luyệ Ngự Nữ thần công với Vĩ ca, võ công mấy vị mỹ phu nhân không còn như xưa.

"Đúng đó, chúng ta ở cùng một chỗ." Phỉ Phỉ nói, cố ý liếc qua Dung Khiết Văn, rồi lại cười nói: "Nếu không nữ sát thủ giống như Khiết Văn tỷ tỷ thì…"

"Phỉ Phỉ muội, ngươi nói gì đó." Khiết Văn nổi nóng, cắt đứt lời của nàng. Biết nàng lại muốn nhắc lại việc mình bắt cóc Ngọc Khanh uy hiếp Vĩ ca, không khỏ giậm chân tức giận

"hi hi, cũng vĩ may mắn diệu kế của Khiết Văn tỷ tỷ, nếu không chúng ta sao chống nổi dũng mãnh của Vĩ ca nha." Phỉ Phỉ mặc kề nàng vội hay không, cứ nói tiếp tục.

"Ngươi… ngươi còn nói." Khiết Văn tiến tới muốn bắt Phỉ Phỉ.

Vừa nghĩ đến dũng mãnh trên giường của Vĩ ca, mấy vị nữ nhân không khỏi xuân tâm rung động, vài tia ửng đỏ hiện lên.

"Được rồi, hai ngươi không cần náo loạn nữa. Chúng ta đi ra ngoài tìm Vĩ ca đi." Mỹ Mỹ dẫn các nàng ra ngoài. Tuy nói các nàng náo loạn, nhưng mấy tỷ muội các nàng đều có cảm tình tốt với nhau.

Mỹ Mỹ phân phó Thiên Hoa nhà tỷ muội ở nhà chờ đợi, khi có tin tức của Vĩ ca, lập tức dùng phương thức đặc biệt của Châu Giang bang thông báo cho các nàng. Thiên Hoa tỷ muội nghe nói Âu Dương Quốc Vĩ mất tích, cũng rất lo lắng, muốn cùng đi tìm kiếm, nhưng phu nhân đã lên tiếng, cũng chỉ còn ở nhà, chờ đợi.

Mỹ Mỹ an bài thoả đáng, mọi người mang theo binh khí mình thường dụng, liền đi ra ngoài.

Rồi nói lại chuyện nữ sát thủ và Âu Dương Quốc Vĩ bên này. Trong lúc nghỉ ngơi lấy lại sức sau khi hoan ái, nữ sát thủ đem hết thảy kể lại cho Âu Dương Quốc Vĩ. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Nguyên lai, nữ sát tên thật là Mộ Dung San San, là từ một võ lâm thế gia ở Giang Nam. Mà gia tộc đó lấy việc bồi dưỡng nữ sát thủ mà có một ít tiếng tăm trong chốn võ lâm. Toàn bộ nữ sát thủ đều mĩ diễm vô phương, nhưng đều có võ công cao cường, thủ đoạn giết người hung tàn, hơn nữa trong lúc làm sát thủ phải còn xử nữ. Một khi phải lập, lập tức rời khỏi tổ chức, nhưng sinh ý trước đó đã làm cả đời phải tuyệt đối giữ bí mật. Một khi bị tiết lộ, lập tức sẽ có hoạ sát thân. Cái tổ chức sát thủ này tiếp nhận nhiệm vũ vẫn chưa bao giờ thất thủ, có danh dự cực cao trên giang hồ.

Trước đó không lâu, Mộ Dung thế gia nhận được yêu cầu của Chư Cát thế gia, muốn bọn họ xuống phía nam đến Tuệ thành đi giết minh chủ Âu Dương Quốc Vĩ của Võ Lâm minh, thù lao là ba mươi vạn lượng bạc. Nguyên nhân là 'Phi thiên ngô công' Chư Cát Bất Vi trong nhà của bọn chúng bị Âu Dương Quốc Vĩ giết chết, còn Phi Hổ bang của Chư Cát Bất Vi toàn bộ huỷ đi. Chư Cát thế gia tại võ lâm thế gia ở Trung Nguyên hùng phác một phương, tổ truyền của nó là 'Quỷ đầu đao pháp' không có địch thủ ở Trung Nguyên.

Nghe nói Âu Dương Quốc Vĩ chỉ một chiêu phế đi Chư Cát Bất Vi, huống hồ danh hào của Âu Dương Quốc Vĩ sớm đã lan truyền trong chốn võ lâm. Sau khi tiếp nhận đơn đặt hàng, Mộ Dung thế gia rất coi trọng, đem một trong vương bài sát thủ của gia tộc, Mộ Dung San San, suất lĩnh 'thập bát nữ sát' toàn bộ phái đến Tuệ thành, còn nghiêm lện không tiếc tất cả đại giết phải giết cho được Âu Dương Quốc Vĩ. Mộ Dung San San từ lúc xuất đạo cho tới nay vẫn chưa có thấy thủ, cũng không để Âu Dương Quốc Vĩ vào mắt, nghĩ rằng cho dù võ công của hắn có cao cường tới đâu, cũng không thể nào toàn thân trở ra dưới hợp lực của mình với 'thập bát nữ sát'.

Ai ngờ, lần đầu giao thủ, đối phương chỉ giơ tay nhấc chân đã giết ba vị nữ sát. Hoàn hảo là mình tính toán được nhanh, bằng không đêm đó làm không tốt sẽ toàn quân bị diệt. Trải trận đánh này, nàng không khỏi đánh giá lại một lần nữa tu vi võ học của Âu Dương Quốc Vĩ. Mộ Dung San San bởi vậy thay đổi chiến thuật, trước tiên đem mười bốn người còn lại của 'thập bát nữ sát' chia làm hai người làm một tổ, rồi chia thành tốp nhỏ, dung nhập vào trong cuộc sống ở Tuệ thành, bí mật tìm hiểu hành tung của Âu Dương Quốc Vĩ, lúc có cơ hội sẽ đánh lén lần nữa, còn mình một người luân phiên trong các tốp đó. Việc này cũng chính là nguyên nhân tại sao Võ Lâm minh không tra được bóng dáng của các nàng. Mặt khác, nàng còn lệnh cho các tổ, nếu có thể chế trụ phu nhân của Âu Dương Quốc Vĩ, thì lập tức ra tay, đến lúc đó cũng không sợ Âu Dương Quốc Vĩ không sợ ném chuột vỡ bình. A a, Mỹ Mỹ thật có khả năng dự đoán trước a.

Ai ngờ, mấy ngày hôm trước đệ tam tổ ra tay lại lọt vào độc thủ của Âu Dương Quốc Vĩ, ép bức Mộ Dung San San bất đắc dĩ Mộ Dung San San tự mình tới, tưởng rằng sẽ có phần thắng ai ngờ lừa gạt Âu Dương Quốc Vĩ đến đây, đủ loại thủ đoạn, lại hại chính mình thất thân.

Mộ Dung San San là tiểu nữ nhi trong nhà, bình thường được phụ bối trong gia tộc rất sủng ái. Nghĩ không ra, lần hành động này của gia tộc là muốn đưa Âu Dương Quốc Vĩ vào chỗ chết, nhưng nàng lại phải bội gia tộc, cái này cũng thật là thiên ý trêu người.

Nói tới đây, Mộ Dung San San thầm thở dài một hơi.

Nguyên lai là như thế.

"Xem ra cái tên Chứ Cát Bất Vi lại đem ngươi đến bên cạnh ta. Chúng ta còn phải cảm tạ lão ý đó, ha ha…" Âu Dương Quốc Vĩ đắc ý cười.

Âu Dương Quốc Vĩ lúc Mộ Dung San San kể lại, vẫn một mực nhìn nàng, dường như bây giờ mới phát hiện vẻ đẹp của nàng. Mộ Dung San San bây giờ đều lộ ra một loại thẹn thùng và vô lực của thiếu nữ, hết sức khiến người tiếc thương. Trong mắt Âu Dương Quốc Vĩ đã trở nên tràn ngập nhu tình. Mộ Dung San San cũng phát hiện sự biến hoá ánh mắt của hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại khát vọng mãnh liệt. Nàng bây giờ thật sự muốn cả đời ở cùng một chỗ với nam nhân đoạt đi sự trong sạch của mình, không muốn rời khỏi hắn nữa. Kiếp sống sát thủ, giờ khác này trong lòng của nàng, trở nên không còn ý nghĩa gì nữa. Nàng bây giờ cần chính là ôn tình của nam nhân này.

Nói đến nữ nhân, khi thân thể còn chưa trao cho ngươi, thì cao ngạo vô cùng, thần thái của một nữ hoàng, làm cho người khác chỉ nhìn mà không có thể đụng. Nhưng nếu như nàng trong lòng vốn có ngươi, lại trao thân thể cho ngươi, vậy nàng đối với ngươi sẽ ngoan ngoãn phục tùng, sống như một cho chim nhỏ ỷ lại vào người. Nữ nhân, hơn bảy mươi phần trăm chiếm giữ nam nhân là nguồn suối thống khổ lẫn vui sương cả đời. Ta nghĩ đó sẽ không sai.

"San San, nàng làm phu nhân của ta được không?" Âu Dương Quốc Vĩ ôm chặt thân thể San San, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, vạn phần nhu tình hỏi. Âu Dương Quốc Vĩ cũng không phải là vì đoạt đi sự trong sạch của nàng, và đối với nàng có trách nhiệm, mà là phát ra từ nội tâm đã thích nàng.

San San lúc đầu nghe được Âu Dương Quốc Vĩ nói như vậy, còn có điểm không tin vào lỗ tai của mình, nhưng nhìn hắn chăm chú nhìn mình như vậy, không giống như đang nói giỡn. Nàng biết hắn nói sự thật, không khỏi đôi mắt xấu hổ, phương tâm nhộn nhạo, trong lòng kích động. Điều này cũng chính là suy nghĩ vừa rồi của nàng.

"Thế nào, được không? Ta sẽ mang cho nàng cả đời hạnh phúc." Âu Dương Quốc Vĩ nhìn nàng không lên tiếng, lại hỏi thêm một lần nữa.

Mặt San San đỏ lên, thẹn thù vạn phần liếc Âu Dương Quốc Vĩ một cái, gật đầu, rồi không làm gì khác nữa.

Âu Dương Quốc Vĩ nhẹ nhàng ôm chặc thân thể mềm mại của nàng vào lòng ngực, ái ý dươi sự yên lặng mà trao đổi, khiến cho hai contim trước đó còn có chút khoảng cách chậm rãi dung hợp cùng một chỗ, từ nay về sau chẳng phân biệt lẫn nhau.

Trong lòng cảm thụ nhu tìn nồng đậm, tay của Âu Dương Quốc Vĩ lại bắt đầu không an phận, chạy khắp trên thân thể kiều diễm của San San, miệng hắn hôn ôn nhu lên vành tai của nàng.

"Chàng… chàng lại muốn nữa ư?" San San bị hắn vừa hôn vừa sờ khiến toàn thân không còn sức lực nào, thân thể run rẩy, nghĩ tới vừa rồi dũng mãnh của hắn, không khỏi thẹn thùng hỏi.

Lúc này, mở miệng không bằng hành động, tay của Âu Dương Quốc Vĩ đã trả lời cho nàng. Khi hắn vừa hôn vừa sờ, dục hoả trong cơ thể của San San từ từ nóng lên, một loại khát vọng mãnh liệt ăn mòng lòng của nàng, khiến nàng trở nên nhiệt tình, âm thanh rên rĩ càng lúc càng lớn. Lần này và lần hoan ái vừa rồi lại có nguyên nhân bất đồng, lúc này mới chính là đồng phòng đây.

Dưới nhu cầu tràn ngập dục vọng và nhu tình của hai người, Âu Dương Quốc Vĩ và Mộ Dung San San lại một lần nữa triền miên một chỗ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.