Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 54: Đổi chỗ ở




Thân thể Tần Khinh Xảo xụi lơ xuống, trong đôi mắt tràn ngập hơi nước.

Nàng khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, cố gắng áp chế tiếng thở dốc của mình.

Người đàn ông này chính là như vậy, đơn giản, trực tiếp, bá đạo, lại làm cho người ta dục sinh dục tử.

"Chỉ sợ... anh tìm nhầm người rồi". Giọng Tần Khinh Xảo phảng phất như đang rên rỉ. "Trải qua hợp tác lần trước khiến bọn em hai mặt thụ địch, thất bại thảm hại. Tần Túng Hoành cũng bởi vậy nhảy lầu tự sát... Người Tần gia hận anh tận xương, sao sẽ... sao sẽ... hợp tác với anh nữa?"

"Vì ích lợi". Bạch Phá Cục cắn một cái trên cái cổ trắng thon dài của cô gái. "Cũng là vì ích lợi. Tần gia bây giờ mới không có ngày nào yên, cuộc sống của Bạch gia cũng không yên. Chỉ có hai nhà hợp tác, mới có thể chống lại bọn họ... nếu không, Bạch gia bị diệt, Tần gia cũng rất nhanh sẽ bị bọn họ cắn nuốt. Chúng ta vốn chính là quan hệ đồng sinh cộng tử, Bạch gia chết, Tần gia cũng sống không được. Nếu Tần gia bị bọn họ thâu tóm, cuộc sống của Bạch gia cũng đi tới điểm cuối".

" Bọn họ quá cường đại. Khuếch trương cũng quá nhanh ". Bạch Phá Cục đưa tay rút cây trâm ngà trên đầu nàng xuống, khiến mái tóc đen của nàng xõa tung. Hắn thích cô gái cuồng dã một chút, thích cô gái vốn dịu dàng cuồng dã một chút. Như vậy, sự hào hứng của hắn cũng đặc biệt dâng cao. "Anh thừa nhận, Bạch gia bây giờ đã không còn là đối thủ của hắn. Anh cần một đồng bọn, một đồng bọn có phân lượng... Tần gia là đồng bọn tự nhiên nhất cũng thích hợp nhất".

"Anh tìm nhầm người rồi". Tần Khinh Xảo nói. Lấy tay đè lại đôi tay đang nhào nặn ở ngực mình, nói: "Tần gia sẽ không hợp tác với anh. Bọn họ cũng sẽ không coi trọng lời của em".

" Tần gia không thiếu người thông minh. Bọn họ sẽ thấy rõ ràng nguy cơ trước mắt... Đợi đến khi Bạch gia bị bọn họ đánh bại, cho dù Tần gia muốn phản kháng cũng không tìm thấy được đồng đội nữa". Tay Bạch Phá Cục rút ra từ trong áo quần nàng, lấy hộp thuốc lá trong bọc ra, rút một điếu châm.

Tần Khinh Xảo sửa sang lại chút áo quần, hỏi: "Muốn uống gì không?"

" Không cần ". Bạch Phá Cục trả lời.

Tần Khinh Xảo cũng không miễn cưỡng, nói: "Ít nhất, Tần gia bây giờ sống không được tốt nhưng cũng không tính là tệ. Nếu có thể lựa chọn, bọn em tình nguyện lựa chọn hợp tác với Tần Lạc. Một bút không viết ra được hai chữ Tần".

"Xem ra nhân phẩm của hắn tốt hơn anh một chút". Bạch Phá Cục khẽ cười nói. "Nếu, anh đi Tần gia cầu hôn thì sao?"

"Cái gì?" Tần Khinh Xảo chấn động. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Tần gia có câu gọi là "Nam có Tần Túng Hoành, nữ có Tần Khinh Xảo". Tần Khinh Xảo từ nhỏ đã cực kỳ ưu tú lại đã yêu một người đàn ông không nên yêu... Kẻ địch của Tần gia Bạch Phá Cục. Khi đó, Tần gia, Bạch gia cùng với Văn Nhân gia, ba nhà mặc dù có cạnh tranh, nhưng quan hệ cũng không ngươi chết ta sống giống như bây giờ.

Mặc dù như vậy, quan hệ giữa hai người cũng không dám bại lộ. Hơn nữa, đối với người như bọn họ, yêu thì cho tới bây giờ đều sẽ không nói ra miệng. Lúc yêu liền ở cùng nhau, lúc không yêu liền chia đồ.

Biệt thự bí mật này, chính là tổ tình yêu hai người xây dựng.

Thậm chí, Tần Khinh Xảo còn biết, đàn bà của Bạch Phá Cục xa xa không chỉ một mình nàng.

Bây giờ, hắn lại nói muốn đi Tần gia cầu hôn... Nếu hai nhà đám hỏi, đúng là một biện pháp giải quyết vấn đề rất tốt.

Đương nhiên, hôn nhân là một chuyện, còn phải có hợp đồng để ước thúc mới được.

Bạch Phá Cục nhìn về phía cô gái quyến rũ trên mặt vẫn mang vẻ đỏ ửng mê người, rất nghiêm túc nói: "Nếu em không phản đối, anh liền đi Tần gia cầu hôn ".

" Phá Cục ". Trong mắt cô gái có thần thái kích động. Cho dù như thế nào, nàng đều yêu hắn. Có thể gả cho người đàn ông mình yêu, đây là tâm nguyện của bất kỳ cô gái nào. Mặc kệ cô gái kia là cô gái như thế nào.

Bạch Phá Cục ấn đầu mẩu thuốc lá trong tay vào gạt tàn thuốc trên bàn, sau đó bế ngang cô gái lên, sải bước đi vào trong phòng ngủ.

Áo quần trên người cũng không kịp cỡi ra, Bạch Phá Cục liền ngang ngược đâm vào.

Động tình thở dốc cùng chấn động kịch liệt, hai người dùng hết khí lực toàn thân liều chết triền miên.

Mây tan mưa tạnh. Thân thể hai người còn dính chặt lấy nhau, ôm nhau hưởng thụ dư vận sau khi hoạt động.

"Vậy chứng tỏ em đồng ý rồi sao?" Bạch Phá Cục hỏi.

Ánh mắt Tần Khinh Xảo u oán, nói: "Nếu anh sớm đưa ra yêu cầu như thế thì tốt rồi".

Bạch Phá Cục cảnh giác mà nhìn chằm chằm Tần Khinh Xảo, hỏi: "Bây giờ chậm rồi à? Anh tưởng rằng, chỉ cần Tần gia cùng Bạch gia còn chưa ngã xuống, cầu hôn này cũng sẽ không muộn".

" Đây là một tràng giao dịch? "

" Nếu anh không yêu thích em, bất cứ chuyện gì cũng không thể miễn cưỡng anh". Bạch Phá Cục cường ngạnh nói.

"Yêu thích". Tần Khinh Xảo nhẹ giọng gọi ra hai chữ này. "Có thể từ trong miệng người điên nghe được hai chữ này... Thật đúng là làm cho người ta cảm thấy bất ngờ".

Bạch Phá Cục nhíu mày, nói: "Anh còn đang chờ đáp án của em. Nếu em đồng ý, ngày mai anh liền đi Tần gia cầu hôn... anh nghĩ, người thông minh ở Tần gia không ít, bọn họ sẽ đồng ý hôn sự của chúng ta".

Tần Khinh Xảo từ trong lòng Bạch Phá Cục đứng lên, thân thể trần truồng đi tới trước tủ quần áo, giật áo tắm màu trắng choàng ở trên người.

Buộc lại dây lưng ngang hông, cả người lại càng càng lộ vẻ linh lung hấp dẫn.

Nàng đứng ở đầu giường nhìn Bạch Phá Cục, nói: "Em đã nói, anh tới chậm rồi".

"Lý do?" Bạch Phá Cục cũng từ trên giường bò dậy, nhìn chằm chằm tình nhân của mình hỏi.

"Bởi vì ở trước khi anh tới, em đã đồng ý người khác". Tần Khinh Xảo nói. "Em nghĩ, hắn rất chờ mong tự mình giải thích hết thảy với anh".

"Em phản bội anh?" Bạch Phá Cục lạnh giọng quát lên. Hắn nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào người.

"Chưa nói tới phản bội". Tần Khinh Xảo lắc đầu. "Chỉ là... lựa chọn người đàn ông thích hợp hơn".

Vang lên tiếng chuông cửa, Tần Khinh Xảo đi tới ấn nhẹ nút.

Trong lúc nàng xoay người, một khẩu súng màu đen dí trên đỉnh đầu nàng.

"Cô không sợ tôi giết cô?"

"Anh không thể giết tôi". Tần Khinh Xảo nói.

"Chỉ vì cô là người đàn bà của tôi?" Bạch Phá Cục mỉa mai nói.

"Tôi không có tự phụ như vậy". Tần Khinh Xảo mỉm cười. "Bởi vì mạng chúng ta bây giờ là một thể. Tôi chết, anh cũng sống không được".

"Có ý gì?" Đôi mày dày của Bạch Phá Cục nhíu chặt lại.

"Anh trúng độc rồi". Tần Khinh Xảo nói. "Tình nhân cổ ".

" Làm sao có thể?" Bạch Phá Cục không tin. "Tôi biết nguyên lý của Miêu cổ, thậm chí tôi ngay cả một ly nước của cô cũng chưa từng uống mà".

Lúc vừa vào nhà, Tần Khinh Xảo hỏi Bạch Phá Cục muốn uống gì, Bạch Phá Cục nói mình không khát.

Hắn không uống, là vì hắn không tin người đàn bà của mình.

Hắn không tin bất luận kẻ nào.

Hắn từng lừa gạt tất cả mọi người, cho nên, hắn cũng tin tưởng, tất cả mọi người đều có thể lừa gạt mình.

"Phải". Tần Khinh Xảo gật đầu. "Nhưng anh chạm qua thân thể của tôi... Thân thể của tôi chính là vật dẫn".

Sắc mặt Bạch Phá Cục trở nên tái nhợt, tức giận quát: "Có phải là Tần Lạc không?"

"Là ai nghĩ tôi vậy?" Một giọng đàn ông vang lên ở bên ngoài.

Sau đó, đã thấy Tần Lạc một thân trường bào màu đen đứng ở cửa phòng, dùng đầu ngón tay nhịp vào ván cửa, híp mắt cười, hỏi: "Tôi có thể vào không?"

Bọn họ vừa rồi quá mức kích tình, căn bản không hề đóng cửa. Cho nên, sau khi Tần Lạc vào nhà liền liếc qua thấy ngay tình cảnh trong phòng.

" Tần Lạc ". Bạch Phá Cục mặt đầy sát khí mà nhìn chằm chằm Tần Lạc.

"Anh hình như rất tức giận?" Tần Lạc nở nụ cười mà nhìn chằm chằm Bạch Phá Cục, nói: "Anh có gì mà tức giận? Anh có tư cách gì mà tức giận? Anh em các người làm chuyện xấu đến tận cùng, ý đồ hại tôi hết lần này tới lần khác... người nên tức giận là tôi mới đúng? Tôi thật vất vả thuyết phục mình dối lương tâm làm chuyện xấu một lần, anh liền dùng loại thái độ này đối với tôi?"

"... Cậu muốn làm gì?" Bạch Phá Cục cũng tỉnh táo lại. Hắn biết, mình bây giờ hoàn toàn đang ở hạ phong. Nếu lời Tần Khinh Xảo nói mình trúng Tình nhân cổ là sự thật, như vậy, mình đã thua rồi.

Thua sạch!

"Tôi muốn làm gì liền làm cái đó". Tần Lạc không khách khí nói. "Anh quản được tôi?"

"..."

Thấy Bạch Phá Cục vẫn dí súng ở trên đầu Tần Khinh Xảo, Tần Lạc khoát tay áo, nói: "Để xuống đi để xuống đi. Hai người các ngươi bây giờ là đồng mệnh uyên ương... nếu nàng chết, anh cũng sống không được".

Bạch Phá Cục ngạo nghễ cười lạnh, nói: "Tình nhân cổ? Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin cậu sao?"

"Tôi chỉ sợ còn chưa biểu diễn trước anh đã tin rồi. Nếu vậy, có người sẽ mất đi cơ hội biểu diễn một lần rồi". Tần Lạc vừa cười vừa nói.

Hắn ra hiệu, Hồng Phu sau lưng thổi một cây sáo trúng màu đỏ tím trong tay.

"A..."

Súng trong tay Bạch Phá Cục rơi xuống đất, hai tay ôm đầu kêu thảm thiết.

Đồng dạng rú thảm còn có Tần Khinh Xảo, nàng cũng là bộ dạng đau đến không muốn sống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.