Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 47: Lửa giận khó hiểu




Khi Lạc Sân lái xe quay về, Dương Phụ đang ngồi hút thuốc dưới tán cây trong sân.

Lúc nãy bị Tần Lạc coi thường khiến tâm trạng Dương Phụ bực bội uất nghẹn. Gã không muốn Lạc Sân gặp mặt Tần Lạc. Chuyện đã phát triển tới bước này, vào thời khắc mấu chốt, hai bên Tần Lạc và Lạc Sân lại đạt thành hiệp ước hợp tác thì sao?

Phải biết rằng gã Tần Lạc này bây giờ cái gì có thể không có ngoại trừ tiền. Nếu như hắn thật sự vì lão già Phó Phong Tuyết bỏ ra rất nhiều tiền, nói không chừng có thể làm nên chuyện.

Thời đại này có quyền rất quan trọng, có tiền cũng quan trọng không kém.

Nếu như Tần Lạc thực sự bỏ ra một khoản tiền khổng lồ, nói không chừng Lạc Sân sẽ mang con ra nước ngoài sống.

Nhưng Lạc Sân đã nói ra mong muốn làm Tần Lạc mất mặt. Bà ta muốn nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét Tần Lạc phải tới cầu xin mình thì Dương Phụ lập tức đồng ý.

Đây cũng chính là điều gã muốn nhìn thấy.

Mặc dù gã không thể có mặt ở hiện trường nhưng khi ngẫm nghĩ tới tình cảnh đó cũng khiến người ta có cảm giác thật đã.

Két

Lạc Sân đỗ xe lại, mở cửa xe ra ngoài rồi vội vàng đi nhanh về phía phòng mình.

Dương Phụ đang muốn nói chuyện với Lạc Sân không ngờ bà làm ngơ như không nhìn thấy gã.

Gã thầm nóng nảy, la lên: "Lạc Sân".

Lạc Sân bình tĩnh đứng lại, hỏi với giọng ngạc nhiên: "Có chuyện gì sao?"

Dương Phụ đi tới sau lưng Lạc Sân nói: "Sao vậy, đã quay về sao không lên tiếng?"

"Có cần thiết phải như vậy không?"

"Đương nhiên" Dương Phụ nói vẻ cứng rắn: "Bà không nên quên, bây giờ chúng ta đang có quan hệ hợp tác đồng minh. Làm vậy có phải quá thất lễ không? Tôi nhắc nhở bà hai con châu chấu nằm cùng một chiến tuyến bà không chạy được mà tôi cũng không chạy được".

"Chạy trốn?" Lạc Sân cười nhạt hỏi: "Chạy trốn đi đâu?"

"Ai biết được?" Dương Phụ cười nói: "Có lẽ bên Tần Lạc cũng là một lựa chọn không tồi".

Lạc Sân quay người hỏi: "Cậu đang nghi ngờ tôi?"

Dương Phụ sửng sốt khi nhìn thấy dấu vết bàn tay đỏ ửng trên má của Lạc Sân những căng thẳng và nghi vấn trong lòng thầm tan biến.

Dương Phụ cố nên không để phì ra cười. Gã làm bộ ân cần hỏi: "Anh ta đánh bà? Thằng hạ lưu vô lại này quả thật chuyện gì cũng dám làm. Nếu sớm biết như vậy tôi đã đi cùng với bà. Để tôi xem?"

Vốn gã muốn nói "Muốn xem xem anh ta có dám ra tay với tôi không?" Nhưng khi nhớ tới chuyện quả thật Tần Lạc đã ra tay với mình nên nếu nói ra chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.

"Cám ơn" Lạc Sân quay người bỏ đi.

Dương Phụ nhìn theo chiếc lưng vô cùng gợi cảm của Lạc Sân nhả một hơi khói thuốc nhếch miệng cười tươi.

"Gã này" Dương Phụ cười nói: "Ngu thật đáng yêu".

"Không được sao?" Tần Lạc vội vàng hỏi.

"Xin lỗi, không được" Nhân viên công tác phụ trách đón tiếp nói, sắc mặt cau có như có người nào đó đang nợ anh ta tiền thì phải.

Thế nhưng Tần Lạc hoàn toàn không cảm thấy có gì không thích hợp. Khi hắn đi vào tòa nhà này, hắn phát hiện ra hình như ai ở trong tòa nhà này đều có bộ mặt như vậy đó giống như nếu không nghiêm mặt, bọn họ sẽ không đủ tư cách làm nhân viên kiểm tra kỷ luật.

"Tại sao?" Tần Lạc hỏi.

"Không có tại sao. Không được là không được" Lâm Hóa nói.

Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi muốn gặp trưởng phòng Lý của các vị".

Nếu như không phải người đàn ông đứng trước mặt mình là Tần Lạc, chỉ sợ Lâm Hóa, chủ nhiệm phòng tiếp đón đã sớm nổi giận rồi.

Chỉ một lát trước đó anh ta bảo mình muốn gặp mặt Phó Phong Tuyết, một lát sau lại nói muốn gặp mặt trưởng phòng Lý Chính. Chẳng lẽ những người kia chờ anh ta tới triệu kiến sao?

"Lý trưởng phòng bận nhiều việc, sợ rằng không có thời gian" Lâm Hóa uyển chuyển từ chối nhưng dáng vẻ rất xấu hổ. Không thể làm khác, quân nhân khi sinh ra đã sớm hình thành tính cách này. Hơn nữa bọn họ là một hệ thống độc lập, bình thường cũng chỉ quan hệ phần lớn với quân nhân. Nếu như ai đó cả người chỉ tươi cười, người khác nhất định sẽ nghĩ là ngu ngốc.

"Làm phiền nhắn cho ông ấy giúp tôi" Tần Lạc nói.

Bất đắc dĩ Lâm Hóa quay người đi về phía phòng làm việc của Lý Chính.

Một lát sau anh ta đi ra ngoài nói: "Lý trưởng phòng có đôi chút thời gian. Tôi sẽ dẫn anh vào".

Nói xong Lâm Hóa đi trước dẫn đường, thậm chí còn không giơ tay làm động tác mời.

Tần Lạc không quan tâm. Hắn đi theo Lâm Hóa vào phòng làm việc của Lý Chính.

Lý Chính vẫn mang một bộ mặt tươi cười giống như lần gặp mặt đầu tiên với Tần Lạc, giống như ông ta đang có chuyện gì rất vui vẻ vậy.

Từ sắc mặt của ông ta, có thể thấy ông ta là một ngoại lệ của trụ sở điều tra này.

"Tần thầy thuốc, tôi biết anh tới đây vì chuyện đó" Lý Chính chủ động nói chuyện với Tần Lạc hơn nữa còn đi thẳng ngay vào chủ đề chính. "Thế nhưng câu trả lời của tôi và của chủ nhiệm Lâm Hóa với anh là giống nhau. Tôi không có quyền cho phép anh vào thăm Phó lão".

"Tóm lại hãy cho tôi một lý do" Tần Lạc cười nói. "Chẳng lẽ lúc này Phó lão là tội phạm sao?"

Lý Chính không phủ nhận, ông ta nói: "Có thể nói là như vậy. Đương nhiên tình hình cụ thể vẫn còn đang điều tra".

"Vần đang điều tra mà các vị đã nhận định Phó lão có tội sao?" Nụ cười trên gương mặt Tần Lạc biến mất, sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm.

"Chúng tôi đã nắm giữ được một số chứng cứ nhất định" Lý Chính nói. "Nếu không, không một ai dám mời Phó lão vào trong này ở trong giai đoạn nhận định. Hơn nữa nếu như Phó lão tình nguyện phối hợp, tình huống và kết quả cũng sẽ khác".

"Tôi biết rồi" Tần Lạc nói. "Tôi biết các vị có trình tự phá án của mình. Tôi không thể cạn thiệp và cũng không có quyền can thiệp. Thế nhưng nếu có một ai có ý đồ làm tổn thương và vu cáo người thân của tôi tôi sẽ không ngồi yên".

Sắc mặt Lý Chính vẫn nhẹ nhàng, thoải mái, ông ta cười nói: "Đây cũng là chuyện chúng tôi không cho phép xảy ra. Chức trách của chúng tôi chính là ngăn chặn những chuyện như vậy xảy ra".

Tần Lạc cũng rất nhiệt tình bắt tay Lý Chính nói: "Vậy cám ơn Lý trưởng phòng".

"Khách khí" Lý Chính nói.

Tần Lạc vừa ra khỏi tòa nhà. Đại Đầu và Ly đi tới đón.

"Thế nào, có gặp được Long Chủ không?" Ly nôn nóng hỏi. Nàng và Đại Đầu bị cản lại, chỉ có Tần Lạc được vào. Cơ quan này đương nhiên là một trong những cơ cấu có quyền lực nhất đất nước. Ngay cả những quân nhân vào sinh gia tử cũng phải chấp nhận bị điều tra, phán quyết của cơ quan này. Từ đó có thể thấy vị trí đặc thù của nó trong nước.

"Không" Tần Lạc lắc đầu.

"Vậy phải làm gì bảy giờ?" giọng nói Ly khá gay gắt. "Bọn họ dựa vào cái gì mà không cho chúng ta gặp mặt? Phó lão không phải phạm nhân". Nguồn: http://truyenfull.vn

"Bọn họ nói Phó lão là phạm nhân" Tần Lạc nói.

Sắc mặt Ly và Đại Đầu cứng đơ, cả hai cùng hỏi: "Thật vậy sao?"

"Ít nhất thì chính bọn họ đã nói thế" Tần Lạc khẽ thở dài. Xem ra Lạc Sân và những kẻ kia làm việc cực kỳ tàn nhẫn. Một khi ra tay, không để lại con đường sống.

Binh

Mặt bàn gỗ lim bị Long Vương chụp vỡ.

Sắc mặt ông hung tợn tóc dựng đứng, giống như con sư tử bị ép vào tình trạng chiến đấu.

"Khinh người quá đáng" Giọng nói ông bực tức, gay gắt, giọng không nặng nề nhưng vô cùng uy nghiêm. Mặc dù Tần Lạc và ông có quan hệ rất thân thiết cũng cảm thấy rất căng thẳng, giống như bất kỳ lúc nào Long Vương cũng nhào tới xé người khác ra thành từng mảnh nhỏ.

"Long Vương, chúng ta phải làm gì đó" Một người đàn ông cao to, khoảng chừng hai mét đứng trước mặt Long Vương, ồm ồm nói: "Chúng tôi không tin Long Chủ lại làm loại chuyện đó".

"Đúng vậy. Chúng ta phải lên tiếng. Không thể để Long Chủ bị đối xử bất công" Một người đàn ông đầu trọc trên mặt có một vét sẹo dài lên tiếng.

"Tôi muốn tới Quân Bộ kháng nghị" Giọng nói của một người phụ nữ vang lên. Một người phụ nữ xinh đẹp tao nhã. Trước kia Tần Lạc chưa từng gặp mặt người này. Lần này Phó Phong Tuyết gặp chuyện bọn họ mới tụ tập ở khu Long Tức.

Nếu như là trước kia Long Vương nhất định phản đối người bên dưới làm xằng bậy.

Dù sao bọn họ không ổn định sẽ bất lợi cho đất nước.

Thế nhưng lần này Long Vương không phản đối.

"Không sai" Long Vương nói to: "Chúng ta cần phải lên tiếng, biểu thị thái độ của chúng ta. Nếu như chúng ta không nói gì, chúng ta đã vứt bỏ huynh đệ vào sinh ra tử của mình".

Long Vương giơ tay nắm vạt áo trường bào của mình. Cánh tay kéo mạnh xé ra một mảnh to.

Ông dùng một đầu ngón tay đâm vào một ngón tay khác. Da tay rách máu tươi chảy ra.

Ông không cần bàn chỉ dùng tay cầm mảnh vải áo to, dùng ngón tay chảy máu viết ba chữ rất to trên mặt: Tôi không phục!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.