Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 31: Ý tưởng loé lên




Thấy Thái Công Dân nói nghiêm túc, Tần Lạc cũng không cười giỡn nữa. Mà cũng dùng giọng nói nghiêm túc nói: "Lãnh đạo có chuyện gì cứ việc dặn dò".

" Được rồi. Tôi đã dặn cậu một lần". Lông mày Thái Công Dân giãn ra nở nụ cười. "Tôi mới vừa nói qua, giải dược virut Hỏa Diễm là cậu nghiên cứu ra, cậu nên có được hết thảy quyền lợi của nó. Nhưng cậu cũng nên hiểu có đôi khi chúng ta là một cá thể, nhưng có đôi khi chúng ta lại là chỉnh thể..."

"Tôi hiểu ý của lãnh đạo". Tần Lạc tiếp thu, nói: "Tôi cùng bạn hợp tác của tôi đã trao đổi, quyền phân phối giải dược virut Hỏa Diễm giao cho quốc gia".

Thái Công Dân nhìn Tần Lạc vui mừng, nói: "Mặc dù có một chút ủy khuất, nhưng mà, cậu sau này sẽ tinh tường, làm như vậy sẽ mang tới lợi ích lớn cỡ nào cho cậu".

"Tôi không ủy khuất". Tần Lạc lắc đầu. "Tôi không phải là một người lòng tham không đáy. Tiền của tôi đủ nhiều rồi, kiếm đến bây giờ chỉ sợ mấy đời cũng xài không hết. Đương nhiên, mục đích của tôi cũng không chỉ là kiếm tiền, tôi muốn cứu vớt trung y... Có thể làm vì trung y, tôi cũng sẽ không cự tuyệt".

"Ừ. Cứu vớt trung y, cũng là đang gián tiếp cứu vớt dân tộc". Thái Công Dân lại chụp mũ lên đầu Tần Lạc. "Bây giờ, các quốc gia trên thế giới đều mơ tưởng giải dược virut Hỏa Diễm. Điều này với Trung Quốc mà nói là phi thường có lợi, cũng là một cơ hội rất lớn của chúng ta... Quyền phân phối giải dược giao cho quốc gia, có thể phát ra tác dụng càng quan trọng hơn, cũng có thể phát huy giá trị càng quan trọng hơn. Yên tâm, ích lợi của cậu chúng tôi nhất định sẽ bảo đảm. Chúng tôi chỉ là sẽ ở lúc phân phối giải dược mang vào một chút ích lợi quốc gia".

" Như vậy thì không còn gì tốt hơn". Tần Lạc thẳng thắn nói. Hắn là một người Trung Quốc, nếu như có thể tại lúc mình kiếm tiền làm chút chuyện cho quốc gia, hắn sẽ không cự tuyệt.

Huống chi, hắn đã sớm phân tích với mấy cô gái, virut Hỏa Diễm chính là một vũ khí sinh hóa chợt nổ tung, bây giờ, chìa khóa giải quyết vũ khí sinh hóa này đang ở trong tay Tần Lạc, quốc gia không thể nào thờ ơ.

Tình huống như thế, đã sớm ở trong dự liệu của bọn Tần Lạc.

Thái Công Dân không biết nhớ tới cái gì đó, tự nở nụ cười khổ.

"Gặp người như cậu, có đôi khi cũng khiến người ta rất khó xử". Thái Công Dân dùng giọng điệu trưởng bối cùng vãn bối nói chuyện với Tần Lạc. "Công lao cậu lập ra cái sau lớn hơn cái trước, muốn thưởng cho cậu chút gì cũng không được. Tiền hả? Cậu rất nhanh sẽ là người giàu nhất thế giới. Danh sao? Thứ này cũng bị cậu giành tới tay hết rồi. Tôi nhớ cậu nói lý tưởng của cậu là trở thành danh y một đời... tôi nghĩ, nguyện vọng này cậu đã thực hiện rồi. Bây giờ, không chỉ là người Trung Quốc cảm kích cậu. Dân chúng toàn bộ thế giới đều cảm ơn cậu. Tần Lạc, cái tên này nhất định sẽ lưu lại ở trên lịch sử y học".

"Tôi còn có thể cho cậu cái gì chứ?" Thái Công Dân nhìn Tần Lạc nói. "Nếu có thể, tôi dời mông tặng vị trí này cho cậu cũng được..."

"Vị trí này vẫn là anh ngồi đi". Tần Lạc nói. "Anh phù hợp hơn tôi".

" Tần Lạc, cậu nói đi". Bưng chén trà nhìn Tần Lạc. "Cậu nói cậu muốn cái gì?"

"Tôi muốn báo thù". Tần Lạc nói.

"Báo thù?" Thái Công Dân sửng sốt một chút, nhìn Tần Lạc lộ vẻ ngưng trọng, nói: "Cậu nói thử cho tôi nghe".

Hắn biết, Tần Lạc gặp phải nan đề.

Bởi vì, nếu như là cừu hận bình thường, với thực lực bây giờ của hắn tuyệt đối có thể tự mình giải quyết...

Tiểu học Hoa Ngữ. Một trường học rất nổi tiếng ở Yến Kinh.

Còn nửa tiếng nữa là giờ tan học của trẻ con, nhưng mà, các phụ huynh nóng lòng đã sớm chạy tới đợi, chuẩn bị đón bảo bối nhỏ của mình về nhà bất kỳ lúc nào.

Xe của Lâm Thanh Nguyên đỗ ở đối diện đường cái, cũng giống những phụ huynh khác, vừa lo lắng vừa vui sướng mà nhìn chăm chú vào cửa sắt trường học.

Mặc dù Bối Bối cũng không phải là cháu gái ruột của lão, mà chỉ là em họ của Tần Lạc, nhưng lão lại thương yêu nàng giống cháu gái ruột. Chỉ cần lão tan việc sớm, chuyện đưa đón Bối Bối liền do lão xử lý toàn bộ.

Lão cũng hy vọng Tần Lạc cùng Lâm Hoán Khê sớm ngày có thể sinh một trai một gái, như vậy lão cũng có thể chiếu cố giúp. Cũng thúc giục hoặc trực tiếp hoặc hàm súc đã nhiều lần, nhưng mà hai người kia hoàn toàn không nôn nóng. Bọn chúng không nôn nóng, lão già như lão sốt ruột có ích gì?

Đây là sinh con, cũng không phải là đi chợ mua rau cải trắng.

Reng reng reng... T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Tiếng chuông trong trẻo vang lên, bây giờ đã tới giờ nhà trẻ tan học.

Không ít phụ huynh đứng sát cửa sắt nhà trẻ, lão cũng từ trong xe bước xuống, đi nhanh tới nhà trẻ. Tài xế lái xe cho lão thấy viện trưởng bộ dạng như vậy, cũng chỉ nở nụ cười. Đàn ông dù có quyền thế thế nào, lão cũng chỉ là một người cha, một người ông. Ở lúc đối mặt cốt nhục chí thân của mình, quyền thế kia, uy nghiêm kia liền biến mất hầu như không còn. Biểu hiện ra ngoài chính là cưng chiều cùng thương tiếc đầy mặt.

Lâm Thanh Nguyên ở trong viện nổi tiếng cường ngạnh nghiêm túc, ai có thể biết, lão cũng có một mặt hòa ái như vậy?

Loảng xoảng loảng xoảng...

Cửa sắt trường học mở ra, các giáo viên dẫn các bạn học sinh tiểu học đi ra. Các phụ huynh xông tới, rối rít nhận lãnh cháu mình.

"Bối Bối". Lâm Thanh Nguyên gọi về phía Bối Bối đầu đầy bím tóc mặc đồng phục học sinh trường học Hoa Ngữ. Bối Bối thấy Lâm Thanh Nguyên, cũng sải bước chạy tới bên này.

"Ông. Sao lại là ông tới đón cháu?" Bối Bối cười ngọt ngào, hỏi.

"Sao? Không thích ông tới đón cháu à?" Lâm Thanh Nguyên làm bộ không cao hứng nói. "Vậy sau này ông không tới nữa".

"Thích. Cháu thích nhất ông tới đón cháu". Bối Bối vội sửa miệng. "Cháu còn tưởng là dì tới đón cháu chứ. Không ngờ là ông".

Lâm Thanh Nguyên bật cười ha hả, một câu lời ngon tiếng ngọt của bé gái đã lừa được lão. "Tốt lắm. Nếu Bối Bối thích nhất ông tới đón cháu, sau này ông liền mỗi ngày tới đón cháu có được không?"

"Dạ". Bối Bối cao hứng gật đầu, suy nghĩ một chút, lại nói: "Nhưng mà, như vậy ông sẽ mệt... nên để ba với hai mẹ cũng thay phiên tới đón Bối Bối".

"Cháu tiểu hoạt đầu này". Lâm Thanh Nguyên véo mũi Bối Bối.

Lão dắt tay Bối Bối đi qua đối diện đường cái, nói: "Đi thôi. Chúng ta về nhà".

"Về nhà thôi". Bối Bối sôi nổi nói.

Tài xế đã sớm phụ mở cửa xe ra, Lâm Thanh Nguyên cùng Bối Bối chui vào trong xe.

Sau đó, xe từ từ khởi động.

Ở phía sau bọn họ không xa, một chiếc xe tải màu đen cũng lăn bánh theo. Nếu có người cẩn thận chú ý tới, sẽ phát hiện xe của bọn họ dừng ở cửa trường học, nhưng không đón bất kỳ đứa nhỏ nào...

Lâm Hoán Khê mấy ngày nay bận tối mày tối mặt.

Nàng vốn là chính là người phụ trách công hội trung y, mặc dù bây giờ đại bộ phận công viện đều giao cho Vương Dưỡng Tâm cùng mấy vị khác xử lý. Nhưng mà, chuyện giải dược virut Hỏa Diễm này thôi cũng đủ làm cho nàng nhức đầu rồi.

Nếu như là bình thường, dược liệu tồn kho của công hội trung y cùng dược liệu phương hợp tác cung cấp cũng đủ cho bọn họ sử dụng. Nhưng mà, vì chế tạo Cố Bản Thảo cần rất số lượng lớn, dược thảo trong tay bọn họ còn chưa đủ nhét răng những máy móc khởi động toàn lực kia.

Nàng phụ trách công việc mua cùng cung cấp nguyên vật liệu, đây là một cuộc sống đau khổ, cũng là việc cực hạng nhất. Nàng bôn ba bốn phía cùng người hiệp đàm, nhưng mà dược liệu có thể nắm giữ vẫn quá ít.

Không có biện pháp, bởi vì nhu cầu của bọn họ là một con số thiên văn.

Hơn nữa, đây không phải chỉ mua một loại dược liệu, mà là mua hai mươi mấy loại dược liệu. Lượng công việc lại càng khổng lồ.

Cũng may dược thảo viên bọn Lý Mãnh thành lập ở Vân Điền có thể cung cấp một bộ phận, nếu không, máy móc bây giờ sẽ phải đình công.

Vừa rồi nàng đã gặp mặt một ông chủ công ty thuốc Đông y, đối phương đồng ý dùng giá cao hơn thị trường 20% bán một bộ phận dược liệu trong tay bọn họ cho công hội trung y.

Hợp đồng ký kết, đã là lúc tan việc. Cự tuyệt lời mời của ông chủ Phương, nàng lái xe chạy về nhà.

Đại lộ Ngọc Lan bình thường đi đang sữa chửa, tất cả xe đều phải quẹo theo đường biển.

Đường bên kia tương đối hẹp, hơn nữa hai bên đều là cửa hàng, dòng người lưu động, chen chúc chật như nêm cối.

Bmw màu Champagne của Lâm Hoán Khê kẹt ở trong dòng xe cộ, chạy rì rì về phía trước giống con rùa.

Đi một chút lại ngừng, đi một phút phải chờ thêm mấy phút.

Đúng lúc này, một ăn xin cầm chổi lông gà trong tay lao ra, ra sức lau chùi cửa sổ đầu xe BMW của nàng.

Sau đó, hai mắt nàng sáng long lanh mà nhìn về phía Lâm Hoán Khê trong buồng lái, vẻ mặt chờ mong mà duỗi bàn tay nhỏ bé của mình về phía nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.