Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 24: Tự làm tự chịu




Mặc dù Tần Lạc không cần phối hợp với các Đoàn đại biểu khác để nghiên vọng ra giải dược, thậm chí lần này người Trung Quốc có thể độc chiếm khoản lợi nhuận khổng lồ này nhưng việc tìm ra giải dược đã giúp bọn họ trừ đi cảm giác lo lắng đề phòng tánh mạng bị mất đi, cho nên cho dù có tổn thất một ít tiền tài cũng không phải là không thể chấp nhận được.

Hơn nữa, tại doanh địa, trong khoảng thời gian này Tần Lạc vẫn tận chức tận trách, đều ngày đêm vì công việc, mọi người cũng đều nhìn thấy. Hơn nữa lần trước khi trùng doanh hắn đã làm cho mọi người không ai dám khinh thường nam nhân da vàng mắt một mí Phương Đông này. Thậm chí ngay cả đoàn đại biểu Mỹ và Pháp trước đây đối địch với hắn thì nay cũng thành lập mối quan hệ tư nhân phi thường tốt.

Chỉ cần là nam nhân có tài hoa thì vô luận tại bất cứ đâu, bất cứ lúc nào đều được người ta hoan nghênh. Tần Lạc như thế. Hạ Huy cũng như thế.

Trải qua các khâu thí nghiệm. Tần Lạc đã thành công giữ cho vài người bệnh sống sót. Hơn nữa sau khi trải qua kiểm tra, trên cơ thể những người này không còn lưu lại bất kỳ tác dụng phụ nào. Đương nhiên để có thể có kết luận cuối cùng thì vẫn phải tiếp tục theo dõi. Đây là một quá trình trường kỳ. Nếu như nghiêm khắc một chút thì có thề kéo dài đến hai năm hay mười năm.

Nhưng tình huống nguy cấp như vậy loài người không thể chờ đợi thời gian dài như vậy.

Thủ tướng nước sở tại cũng không phải không lén thương lượng với Tần Lạc, muốn hắn xuất ra một ít giải dược chữa cho những người trong Trạm 307 nhưng yêu cầu này bị Tần Lạc cự tuyệt.

Thứ nhất, trước khi sản xuất ra giải dược virus ngọn lửa hắn có cảm giác tánh mạng lâm nguy vậy. Việc liên tục không ngừng có người bị lây virus ngọn lửa được đưa vào Trạm 307 cách ly khiến hắn có cảm giác cấp bách. Mặc dù nghe ra có chút tàn nhẫn.

Thứ hai, hắn cũng không dư thừa giải dược. Lần này có thể thuận lợi vậy tìm được giải dược chủ yếu là do mở ra Kim hạp dược phương và mẫu virus ngọn lửa do Ốc Đốn đưa cho. Trước đây Tần Lạc vẫn chưa thể xử lý được tác dụng phụ của phương thuốc nhưng từ dược phương kia hắn có được linh cảm. Hắn thử nghiên cứu độc tính bên trong hơn nữa còn lấy độc công độc, cuối cùng đã thành công.

Tần Lạc thành công cũng không phải may mắn mà có đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ngoài ra còn có suất khí, mấy thứ này thiếu một thứ cũng không được.

Thành phần giải dược cần vài loại dược liệu rất trân quý, tại Nhật Bản căn bản là không mua được, số Tần Lạc mang từ Trung Quốc đến cũng chỉ đủ sản xuất một ít giải dược, nói tóm lại là phải về Trung Quốc điều phối mới được.

Thứ ba, quan hệ của mọi người còn chưa tốt đến trình độ này.

Virus ngọn lửa đã được giải quyết nên các Đoàn đại biểu hiển nhiên nên tạm thời giải tán. Cho nên, bữa cơm hôm nay có thể nói là bữa cơm chia tay. Ngày mai, không ít đoàn đại biểu sẽ về nước.

Bởi vì lúc này cả Nhật Bản đang chìm trong nguy cơ nên ngay cả Thủ tướng Nhật Bản cũng không dám ở phía sau tổ chức tiệc rượu chúc mừng. Nếu như bị giới truyền thông chụp ảnh thì sợ rằng Thủ tướng cũng phải xuống đài.

Cho nên, bữa cơm mặc dù khá thịnh soạn nhưng lại không có rượu trắng hay hồng gì đó, chỉ có bia là không có hạn chế, ngoài ra còn có nước hoa quả.

Tại yến hội, người tìm ra giải dược virus ngọn lửa là Tần Lạc chính là tiêu điểm trong đám người. Vô luận đi tới chỗ nào, cũng sẽ có người cùng chúc mừng hắn và nâng chén chúc mừng hắn. Tất cả mọi người đều biết, người giàu nhất thế giới tương lai đang đứng ở trước mặt bọn họ.

Đương nhiên, có lẽ còn có đám đối tác cùng hắn nghiên cứu sản xuất giải dược virus ngọn lửa kia nữa.

"Tần đội trưởng. Tôi kính cậu một chén". Trưởng đoàn đại biểu Anh quốc Cổ Đinh mang theo phiên dịch đi tới vừa cười vừa nói: "Cậu rất giỏi".

"Cám ơn". Tần Lạc nói xong thì chạm cốc bia với hắn. So với rượu thì hắn thích uống trà và nước hoa quả hơn nhưng hôm nay hắn cũng muốn uống một ít rượu. Khẩn trương thời gian dài như vậy hắn cũng muốn thả lỏng một chút. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Đúng như mọi người nói, cái này chính là tai nạn của các loài người", Cổ Đinh tiếp tục tán dương nói: "Cậu là anh hùng của chúng ta, cũng là anh hùng của toàn bộ loài người. Vô luận đứng ở bất cứ lập trường nào, tôi đều phải nói với cậu một tiếng cám ơn".

Tần Lạc híp mắt nở nụ cười nói: " Cổ Đinh tiên sinh, lấy tình hữu nghị của chúng ta, có cái gì mà không thể nói thẳng chứ".

"Tần đội trưởng, tôi có chuyện muốn thương lượng cùng cậu", Cổ Đinh hạ giọng nói: " Tôi nhận được điện thoại. Chính phủ tôi muốn đàm phán quyền ưu tiên chọn mua giải dược virus ngọn lửa. Tôi biết, chuyện này hoàn toàn do cậu phụ trách. Cậu hoàn toàn có thể làm chủ".

Tần Lạc gật đầu nói: "Quả thật tôi có thể làm chủ nhưng tạm thời cũng chưa thể đáp ứng ông được vì giải dược vừa mới nghiên cứu ra, mà loại giải dược này hoàn toàn là Trung dược nên cần phải sử dụng đại lượng dược liệu quý hiếm. Đối tác của tôi đang đi thu mua cái loại dược liệu này. Nếu như nguyên liệu đầy đủ thì tôi hiển nhiên có thể cung cấp cho các ông nhưng nếu nguyên liệu không đủ thì tôi trước tiên phải thỏa mãn nhu cầu trong nước đã, đây là chuyện tất nhiên. Nói cách khác, nếu không làm vậy tôi sẽ không thể đối mắt với quốc gia và nhân dân được".

"Tôi hiểu. Tôi có thể hiểu mà", Cổ Đinh liên tục gật đầu nói: "Nhưng cậu có thể ưu tiên cung cấp cho chúng tôi một bộ phận, vô luận nhiều ít bao nhiêu cũng được, quan trọng là một bộ phận đầu tiên. Có được không? Tần, cậu xem đây như vì tình hữu nghị của chúng ta đi. Tôi đã khoe khoang với bọn họ nói tôi là bằng hữu của cậu, nếu như chuyện này làm không xong, mặt mũi tôi sẽ mất hết".

Tần Lạc do dự trong chốc lát rồi gật đầu nói: " Tôi sẽ cho ông số điện thoại, ông đàm phán với họ nhé".

"Tốt". Cổ Đinh kích động gật đầu nói: "Tần, cám ơn cậu. Chúng ta vĩnh viễn là bằng hữu".

"Vĩnh viễn". Tần Lạc vừa cười vừa nói.

Tần Lạc và Cổ Đinh nói chuyện với nhau hiển nhiên không thể gạt được ánh mắt những người khác. Trưởng đoàn đại biểu Thụy Điển Hoắc Phu Mạn đi lại đây nói: " Tần tiên sinh, hôm nay là một ngày đẹp trời, tôi biết lúc này không nên nói chuyện đó nhưng tâm tình của tôi lại hy vọng cậu có thể giải thích"

Tần Lạc vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: " Hoắc Phu Mạn tiên sinh, tôi rất cảm kích vì trong khoảng thời gian này ông ủng hộ tôi rất nhiều. Tôi biết ông muốn cái gì".

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: " Như vậy đi. Ông báo cáo chuyện này với Phỉ Lợi Phổ vương tử, sau đó bảo hắn liên lạc với một vị tiểu thư họ Lệ. Được không?"

Tần Lạc an bài như vậy là có hai phương điện lo lắng, một là vì giúp Hoắc Phu Mạn và Phỉ Lợi Phổ bắt tay với nhau.

Thứ hai, hắn cũng quả thật chuẩn bị đem nhóm giải dược đầu tiên đưa vào Thụy Điển. Lệ Khuynh Thành là một trong những người phụ trách chuyện này, Phỉ Lợi Phổ và Lệ Khuynh Thành quan hệ không tệ nên nếu gọi cho Lệ Khuynh Thành thì chuyện này cũng rất dễ dàng thành công.

Mặc dù không biết Lệ Khuynh Thành là ai nhưng nghe Tần Lạc nói sẽ cho hắn tự liên lạc với Phỉ Lợi Phổ vương tử thì Hoắc Phu Mạn đã đủ kích động rồi. Hắn rõ ràng đây là Tần Lạc biểu đạt thiện ý với mình?

"Cám ơn". Hoắc Phu Mạn cảm kích nói: "Tần, cậu đúng là bạn tốt của tôi".

Tần Lạc nở nụ cười, hôm nay người này là người thứ n nói mình là "bạn tốt" của bọn hắn. Đúng là có lợi ích ràng buộc, quan hệ bằng hữu cũng phá lệ nhiều hơn hẳn.

"Tần tiên sinh, cậu có biết chuyện này không?" Hoắc Phu Mạn ra vẻ thần bí nói, hình như là có đại sự đặc biệt hơn người sắp phát sinh.

"Biết gì?" Tần Lạc nói.

"Tôi có tin tức đáng tin cậy". Hoắc Phu Mạn đắc ý nói: "Ủy ban Nobel đã đưa cậu vào danh sách ứng cử viên cho giải Nobel y học năm nay, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cậu nhất định sẽ lấy được giải thưởng bởi vì tôi không nhận ra ai có công lao cứu vớt loài người như cậu nữa".

"Có đúng không?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi.

Nói thật, nghe được tin tức này mà bảo hắn hoàn toàn không động tâm thì không có khả năng.

Giải thường Nobel đối với người Trung Quốc không xa lạ gì nhưng hình như chưa có duyên với người Trung Quốc. Vì vậy, một số Hoa kiều đạt được giải thường Nobel đều được người Trung Quốc thổi phồng lên. Nhưng lúc nào người Trung Quốc mới có thề chính thức đạt được giải Nobel đây?

Đứng trên sân khấu, tuyên bố với toàn bộ thế giới rằng người Trung Quốc chúng ta cũng có thể làm được những gì mà người khác có thể làm được.

Chỉ là hắn không có biện pháp xác định lời Hoắc Phu Mạn có đúng hay không bởi vì bây giờ chưa phải lúc bình tuyển giải Nobel, hơn nữa giải dược virus ngọn lửa vừa mới được nghiên cứu ra, chuyện này sao lại nhanh như vậy chứ?

Thấy Tần Lạc không tin lời mình nói. Hoắc Phu Mạn sốt ruột nói: " Tần, chuyện này thiên chân vạn xác. Tôi có bằng hữu trong Hội đồng, hắn có thể tiếp cận rất nhanh các loại tin tức mà tôi không thể chứng minh. Qua một thời gian nữa cậu sẽ rõ thôi".

"Hy vọng là như thế Tần Lạc vừa cười vừa nói.

Hai người nói chuyện không được bao lâu thì Hứa Đồng Lâm mang theo một đám người đi tới. Bây giờ Tần Lạc chính là một cái bánh thơm mát, ai cũng muốn lại cắn một hai miếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.