Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 2: Hủy hôn ước




Người bình thường sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi cuộc sống của người giàu có. Khi bọn họ đi chợ mua thức ăn trợ lý cũng mang theo mấy bộ quần áo. Ví dụ như khi mua cà chua phải mặc quần áo màu đỏ. Khi mua dưa chuột thì phải mặc quần áo màu xanh. Khi mua trứng gà phải mặc váy ngắn. Khi mua thịt bò phải mặc áo dài. Người, món ăn hợp nhất, quan trọng nhất chính là phối họp.

Bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt có chuyên gia phụ trách trang phục. Khi quần áo của nàng dính nước mưa, đơn giản cởi ra thay một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài rối bù, gương mặt trắng tự nhiên, một vẻ đẹp khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Lúc này Tần Lạc cũng có đủ tư cách trở thành người giàu có nhưng hắn có cuộc sống của một hành khất có mạng Hoàng Đế. Cho tới tận lúc này hắn vẫn chưa bước vào giai đoạn sau, Jesus và Đại Đầu tuyệt đối không có khả năng mang theo va ly quần áo theo mình.

Vì vậy Quả Vương mượn cho Tần Lạc áo tăng bào của các hòa thượng trong Thiên Diệp Tự, đề nghị hắn thay quần áo. Khi mặc vào người, trông hắn thực sự có phong cách của người xuất gia.

Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi trước cửa sổ nghe tiếng mưa rơi, nhìn hơi nước sôi trào. Xa xa mờ ảo như núi, gần sáng như tẩy rửa.

Hương trà thơm xung quanh cả căn phòng thơm mùi hoa cỏ.

Đặt vào trong hoàn cảnh ấm áp dễ chịu. Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt có một cảm giác không nói nên lời.

Hình thức ở chung của bọn họ khá kỳ quái. Bình thường những cặp yêu nhau sau khi thổ lộ tình yêu, chỉ sợ có rất nhiều điều muốn nói với đối phương, cho dù có nói tới ba ngày ba đêm cũng không dừng lại.

Nhưng Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt cần rất ít ngôn ngữ để liên lạc với nhau, Tần Lạc cảm nhận được hắn hiểu Văn Nhân Mục Nguyệt. Trong khi đó Văn Nhân Mục Nguyệt không gì không hiểu. Nói nhiều hơn có khi lại lãng phí thời gian, cực kỳ tầm thường.

Chính vì vậy việc hai người cùng làm là yên tĩnh ngồi một chỗ. Ngẫu nhiên ánh mắt chạm nhau rồi lại tự động chuyển hướng, thường thức cảnh vật xung quanh. Hình như mỗi cảnh vật trước mắt đều trở nên xinh đẹp, động lòng người hơn trước.

"Lục diệp âm nùng, biến trì đường thủy, thiên sấn lương đa. Hải lưu sơ trán, yêu diễm phún hương la" Tần Lạc nhìn cảnh mưa gió bên ngoài gõ ngón tay đánh nhịp, miệng khẽ ngâm nga.

Lão yến trĩ lộng ngữ, hữu cao liễu minh thiền tương hòa. Sậu vũ quá, trân châu loạn tảm, đả biến hà."

"Nhân sinh hữu kỷ? Niệm lương thần mỹ cảnh, nhất mộng sơ quá."

"Cùng thông tiền định, hà dụng khổ trương la. Mệnh hữu yêu tản ngoạn thưởng, đối phương tôn thiển chước đê ca."

"Thả mính đính, nhâm tha lưỡng luân nhật nguyệt, lai vãng như lăng."

Đây chính là bài thơ "Sậu vũ đả hà" của Nguyên Hảo vấn đời nhà Kim. Lúc này ngâm rất hợp với cảnh.

Hơn nữa không chỉ là hợp với tính cách mà quan trọng hơn là hợp với trái tim.

Chẳng phải nó khắc họa rất chân thực hoàn cảnh của Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt lúc này sao?

Cho tới lúc này hai người bọn họ vẫn bị đủ các loại khuôn sáo hạn chế, bị các loại tư tưởng gia phong ngăn cản. Mỗi khi tới gần lại tách ra ngày qua ngày cực kỳ đau khổ.

Lần này đây Tần Lạc đi ngàn dặm tới Nhật Bản hành y. Văn Nhân Mục Nguyệt từ bỏ sự rụt rè đi theo. Gặp gỡ tại Thiên Diệp Tự, dải lụa đỏ không chữ, khóc lóc như một đứa trẻ. Cơn mưa gió rốt cuộc đã kích động bọn họ phá vỡ mặt nạ ngụy trang, thẳng thắn bộc lộ tâm trạng mình.

Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trời cao rực sáng, toàn thân thư thái như ăn nhân sâm vậy.

Văn Nhân Mục Nguyệt là người đọc nhiều sử sách, hiển nhiên nàng hiểu những điển cố, cũng hiểu rõ ý tứ của Tần Lạc.

Trong lòng nàng không phải thường nghĩ vậy sao?

Ánh mắt nàng chăm chú nhìn cành cây gãy có buộc dải lụa đỏ. Ánh mắt nghi ngờ lại nhìn Tần Lạc.

Nàng tuyệt đối không tin dải lụa mới bay đi Tần Lạc đã lập tức xuất hiện cạnh mình.

Vậy đó không phải là cuộc sống. Đó là phim ảnh.

Tần Lạc mỉm cười cầm dải lụa trên bàn trà. nói: "Anh nói chính nó bay tới chân anh, nhất định em sẽ không tin".

"Không tin" Văn Nhân Mục Nguyệt thản nhiên nói.

Không phải dải lụa đỏ tự bay tới chân Tần Lạc mà có người nhặt đưa cho hắn.

Xung quanh Văn Nhân Mục Nguyệt có nhiều vệ sĩ. Dãi lụa đỏ của Đại tiểu thư bị gió thôi bay. Đừng nói là bay lên trời cho dù có bay tới sao Hỏa bọn họ cũng nhất định nghĩ cách lấy về.

"Quả Vương báo tin cho anh sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi. Nàng là người phụ nữ thông minh. Nếu như lúc này nàng vẫn chưa hiểu rõ thì nàng rõ ràng không phải Văn Nhân Mục Nguyệt.

"Anh bấm ngón tay tính toán biết em ở Nhật Bản" Tần Lạc châm chọc. Có một vài việc cho dù biết cũng không cần phải nói. Mặc dù hành vi bóng gió thông báo chỉ là vì hắn và Văn Nhân Mục Nguyệt nhưng cuối cùng vẫn là tự động tiết lộ hành tung của Văn Nhân Mục Nguyệt. Tần Lạc là người nghĩa khí, hắn không cần thiết phải bán đứng Quả Vương.

Ngày thứ hai khi Văn Nhân Mục Nguyệt tới Nhật Bản Tần Lạc đã biết tin.

Điều này không vì Tần Lạc có rất nhiều cơ sở ngầm mà bởi vì Quả Vương gọi điện, bóng gió thông báo với hắn.

Mặc dù Quả Vương không hiểu rõ tình cảm và tâm tư của Văn Nhân Mục Nguyệt như Mã Duyệt nhưng có thể trở thành Quả Vương, cũng không phải kẻ ngốc. Lãnh đạo xấu hổ không làm được thì những cấp dưới như bọn họ đương nhiên phải thực hiện.

Vì vậy Quả Vương liền lén gọi điện thoại cho Tần Lạc, hơn nữa còn báo tin Văn Nhân Mục Nguyệt đã tới Nhật Bản. Thế nhưng mấy lần điện thoại trước Tần Lạc quá bận rộn hắn không có thời gian lập tức tới gặp mặt Văn Nhân Mục Nguyệt.

Lần gọi điện thoại này cuối cùng Tần Lạc đồng ý, vốn trên đường Tần Lạc tới Tokyo thì nhận được điện thoại của Quả Vương thông báo Văn Nhân Mục Nguyệt muốn tới Thiên Diệp Tự, vì vậy Tần Lạc đi thẳng tới Thiên Diệp Tự.

Vì vậy Quả Vương đi tìm dải lụa về cho Tần Lạc. Tần Lạc mang tới đưa cho Văn Nhân Mục Nguyệt.

Trên thế gian này đại đa số điều lãng mạn do con người làm ra nhưng điều này cũng không thể thay đôi bản chất của lãng mạn.

Trái tim mạnh khỏe, chính là tình thiên.

Nếu trái tim vui đó chính là lãng mạn.

Đương nhiên Văn Nhân Mục Nguyệt hiểu rõ tâm trạng Tần Lạc. Hắn không nói ra là vì không muốn Quả Vương mang tội. Dù sao đi nữa cũng không có ai chứng minh hắn có thể "bấm đốt ngón tay".

"Anh bấm ngón tay tính em tới Nhật Bản khi nào?? Văn Nhân Mục Nguyệt cầm chén trà nhấp một ngụm, nhẹ nhàng hỏi.

"Mấy ngày trước" Tần Lạc cười gượng. Hắn biết nàng bắt đầu khởi binh hỏi tội.

"Tại sao lại là Thiên Diệp Tự?" Văn Nhân Mục Nguyệt thờ ơ dùng ngón tay vuốt ve chén trà nhỏ, hỏi mà không nhìn Tần Lạc.

Nhưng Tần Lạc biết câu hỏi này khó trả lời hơn câu hỏi trước nhiều.

Thật ra câu này của nàng có ý ngầm: Vì sao mấy hôm trước anh không tới gặp, tại sao không tới tháp sắt Tokyo, Thiên Không thành, Núi Anh Hoa gặp nàng mà chờ mấy ngày sau mới tới Thiên Diệp Tự?

Một suy nghĩ chợt lóe. Tần Lạc nghiêm túc nói: "Anh trúng độc". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Cái gì?" Văn Nhân Mục Nguyệt kinh hãi nàng ngẩng đầu nhìn Tần Lạc.

"Em hẳn biết mục đích tới Nhật Bản của anh?" Tần Lạc hỏi.

"Không phải là tìm phương pháp trị vi rút ngọn lửa sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi lại. Gia tộc Văn Nhân không chỉ có tập đoàn ở Trung Quốc mà còn có ảnh hưởng về chính tri kinh tế ở những quốc gia khác. Đối với người bình thường thì vi rút ngọn lửa là một bí mật. Ngay cả những người đồng trang lứa cũng khó mà biết nhưng với Văn Nhân Mục Nguyệt mà nói không phải là tin tức khó có được.

Người nắm giữ thông tin có thể nắm giữ thị trường. Đây chính là nguyên tắc mà mỗi thương nhân đều tuân thủ một cách nghiêm khắc.

"Không" Tần Lạc lắc đầu. "Vận may của anh quá tệ. Ngay ngày đầu tiên tới đảo Honshu đã bị bệnh nhân lây nhiễm làm bị thương. Hơn nữa còn bị người ta khởi tố chỉ vì muốn bệnh nhân bình tĩnh đánh ông ta một cái nhưng cuối cùng ông ta mất mạng, anh trở thành tội phạm giết người".

"Không một ai biết phương thức lây bệnh của vi rút ngọn lửa. Thậm chí anh còn không biết chắc nó có lây cho anh thông qua móng tay hay không. Dù anh biết em tới Nhật Bản anh nào dám tới gặp em? Nếu anh cũng là người nhiễm bệnh, vậy không phải sẽ làm lây bệnh cho em sao?"

"Mấy ngày nay anh liên tục quan sát vết thương ở cánh tay. Nhìn thấy nó từ từ hồi phục đóng vảy. Hơn nữa anh vẫn còn sống yên ổn. Em xem không phải anh đã tới đây gặp em sao?

"Nếu như nhiễm bệnh, anh hẳn phải tới gặp em" Văn Nhân Mục Nguyệt nghiêm túc nói. Nếu như anh ấy thực sự nhiễm bệnh, anh ấy không tới gặp mình, vậy không phải lần gặp mặt trước thành vĩnh biệt sao?

Tần Lạc cực kỳ cảm động nhưng hắn lại cười hì hì nói: "Nói như vậy không phải chúng ta trở thành đôi uyên ương đồng sinh cộng khổ sao?"

"Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ" Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời mà không nhìn vào mắt Tần Lạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.