Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 15: Cuộc đời lạnh lẽo




Phụ nữ phiền toái mà càng xinh đẹp lại càng phiền toái. Lời này không giả nhưng phụ nữ cũng là thiên sứ. Đương nhiên, thiên sứ phải có đủ trí tuệ.

Trong thời gian uống một chén trà, nghi hoặc trong lòng Tần Lạc đã được các cô gái mỗi người một câu giải đáp xong. Đúng vậy, virus ngọn lửa là hành vi của con người.

Trước đây Tần Lạc cũng có chút hoài nghi nhưng không có bất cứ chứng cớ gì nên coi như một khả năng mà thôi nhưng chuyện xảy ra hai ngày nay lại khiến hắn hoài nghi thật sự.

Thứ nhất, nguyên bản hắn tưởng rằng cá ngân thương là nguyên nhân lây bệnh nên động viên Chính phủ Nhật Bản ban hành lệnh cấm ăn cá ngân thương. Bọn họ tưởng rằng chỉ cần tất cả mọi người không ăn cá ngân thương thì virus ngọn lửa sẽ không lây bệnh nữa, qua đó cho bọn họ thời gian đề nghiên cửu giải dược.

Nhưng sự thật lại làm cho bọn họ thất vọng vì rất nhanh lại có bệnh nhân mới. Hơn nữa, bệnh nhân mới cũng không ăn cá ngân thương mà ăn thịt lợn, xem ra thịt lợn cũng là vật lây virus ngọn lửa.

Đây là khiêu khích!

Đây là độc thủ phía sau màn khiêu khích!

Các ngươi tưởng rằng cấm ăn cá ngân thương là có thề ngăn cản virus ngọn lửa sao? Nằm mơ đi!

Vì vậy, bọn hắn bắt đầu xuống tay đối với thịt lợn.

Thứ hai, chuyện xấu của hắn bị báo chí nói ra. Bọn họ sở dĩ làm như vậy rõ ràng là nhằm vào mình. Tại sao phải nhằm vào mình bởi vì hắn rất có khả năng sẽ nghiên cứu ra giải dược.

Một tên ngu xuẩn này, hắn không chỉ bại lộ ra bóng dáng kẻ phát tán virus ngọn lửa mà còn bại lộ thân phận hắn vì kẻ này hiểu rất rõ hoàn cảnh của Tần Lạc và có chút sợ hãi hắn. Nếu không, bọn hắn cũng không cần làm cho mình phiền não như vậy.

Thứ ba, không cần cái thứ ba. Có hai điều này là đủ rồi.

"Dự đoán của mọi người tôi cũng đã nghi ngờ qua khổ nỗi là không tìm được chứng cớ thôi". Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Thật sự là ba người hợp lại thành... thối da tượng, còn hơn một người như... chư cát toả sáng".

"Bọn ta đều là chư cát toả sáng, anh mới là thối da tượng". Vương Cửu Cửu hì hì cười phản bác nói.

"Đúng vậy. Các cô thông minh tuyệt đỉnh, so với tôi lợi hại hơn nhiều". Tần Lạc vội vàng nhận thua ngay: "Tôi tới đây nhiều ngày như vậy rồi mà không suy nghĩ ra. Các cô vừa tới đã tìm được đáp án rồi."

"Chủ yếu là đối thủ rất ngu xuẩn. Không nên nhằm vào chúng ta." Lệ Khuynh Thành cười lạnh nói: "Nếu bọn hắn trêu chọc chúng ta thì dù sao cũng đang nhàn rỗi, chúng ta tới Đông Kinh chơi đùa cùng bọn hắn một chút".

"Bảo Quả Vương đi gặp Đệ Nhất gia báo hỏi thăm tin tức". Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Nguyên lai cô sớm đã có hành động.

"Tôi làm tiểu binh thôi". Vương Cửu Cửu nói: "Cần làm gì cứ việc phân phó nha".

Lâm Hoán Khuê đứng lên nói: " Tôi đi gọi điện thoại".

Bốn nữ nhân nói xong liền rời đi. Chi còn mỗi Tần Lạc ngồi một mình ở trong hoa viên uống trà, ăn điểm tâm nhưng cảm giác rất không có tư vị?

Các cô vì mình mà tụ tập ở chỗ này nhưng bây giờ lại không để mình vào mắt.

"Ôi". Tần Lạc trong lòng thở dài nghĩ: "Phải nghĩ biện pháp đánh vỡ cục diện này mới được". Đúng vậy, cái này thuộc về một loại cục diện bế tắc.

Mọi người tuy mặt ngoài bình tĩnh hòa thuận với nhau nhưng về vấn đề "Tần Lạc" thì tất cả mọi người đều trầm mặc không nói. Bất quá, chuyện này cũng không quá cấp bách.

Bốn con vịt đã vào nồi, chẳng lẽ còn để bay mất sao?

Chuyện gấp nhất Tần Lạc cần làm là phải phá giải được virus ngọn lửa, thứ hai là tìm được kẻ phía sau màn.

Đương nhiên, hai việc này thứ tự trước sau cũng có thể tuỳ cơ điều chuyển bởi vì chỉ cần tìm được kẻ phía sau màn thì cũng có thể tìm được thuốc giải virus ngọn lửa.

Ôn tuyền có thể tắm cho da nõn nà mà cũng có thể tắm để tẩy đi mùi mồ hôi.

Tại Đông Kinh, trong một chỗ phong cảnh như bức tranh, một nam nhân đang nằm trong ôn tuyền. Hắn mắt hắn khép hờ, phía sau trì lưng trên bờ ao có đặt mấy chén rượu hồng và đồ điểm tâm, thoạt nhìn khá dễ chịu.

Sương mù tràn ngập, nước ao thi thoảng lại nổi bọt trào lên, cảnh này phảng phất như nhân gian tiên cảnh. Đáng tiếc, cuộc sống an tĩnh này cũng không duy trì được lâu lắm, một lát sau có tiếng giày da bước vào.

"Mục Mã Nhân tiên sinh". Kẻ mới đến ngồi xổm xuống bên cạnh hắn nhỏ giọng nói.

"Tiểu hồ tử, cứ nói chuyện bình thường. Ở đây không có người khác". Mục Mã Nhân mở mắt đưa tay xoa mặt nói.

Tiểu hồ tử vội vàng đem chén rượu hồng đưa tới nhưng Mục Mã Nhân không cầm mà nói: " Những thứ tao ăn, tao không hy vọng có người khác đụng tới". Nói xong hắn tự lấy một cái bánh quy nhét vào trong miệng nhai.

"Mục Mã Nhân tiên sinh thật sự là cẩn thận". Tiểu hồ tử vừa cười vừa nói.

"Có tin tức gì không?" Mục Mã Nhân hỏi.

"Tiên sinh, bước thứ hai trong kế hoạch đã được tiến hành. Chính phủ Malayxia đã công bố dịch virus ngọn lửa, ông xem có cần phát tán ra mấy quốc gia nữa không? Nếu làm như vậy chúng ta có thể thúc đẩy sự sợ hãi lên đến đỉnh điểm".

"Không cần. Thái quá bất cập". Mục Mã Nhân nói: "Có truyền thông hỗ trợ rồi, so với chúng ta tự ra tay còn tốt hơn. Hơn nữa, phát tán nhiều nơi lại dễ dàng làm cho người ta hoài nghi, hai nơi là đủ rồi. Ba ngày sau, chúng ta cho bọn hắn ba ngày. Ba ngày sau, bên Châu Âu sẽ phát ra tin tức, tuyên bố virus ngọn lửa đã được hoá giải. Như vậy, giải dược có thể nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường và chúng ta cũng hoàn thành nhiệm vụ

"Đúng vậy". Tiểu hồ tử kích động sắc mặt ửng hồng nói: "Ông xem có thể chậm phân phối thuốc giải cho Nhật Bản vài ngày không?"

"Tao biết mày rất hận quốc gia này nhưng chuyện như vậy không phải tao có thể quyết định được". Mục Mã Nhân không lưu tình chút nào nói.

"Xin lỗi. Mục Mã Nhân tiên sinh". Tiểu hồ tử vội vàng xin lỗi nói: "Còn có một việc khác muốn báo cáo với ông".

"Nói đi".

"Là về Tần Lạc". Tiều hồ tử vẻ mặt trở nên phong phú nói: "Danh tiếng của hắn đã hoàn toàn bị phá hủy. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn làm việc không đàng hoàng. Trong lúc nhân loại lâm nguy hắn lại đưa mỹ nữ đi du lịch, cái này không phải là không để ý tới tính mạng của toàn bộ loài người sao?"

Hắn cầm trong tay một cái văn kiện nói: " Đây là tư liệu tôi thu thập. Ngoại trừ dân Trung Quốc vẫn có chút ủng hộ hắn, toàn bộ thế giới đều đang công kích và nhục mạ hắn. Tôi nghĩ, hắn bây giờ không có tinh lực đi giải quyết virus ngọn lửa nữa mà nghĩ làm thế nào để vãn hồi thanh danh của mình".

"Hắn sẽ không vãn hồi". Mục Mã Nhân nói.

"Cái gì?" Tiểu hồ tử vẻ mặt khó hiểu nói.

"Hắn sẽ không vãn hồi gì cả". Mục Mã Nhân nói: "Trái lại, nếu có phóng viên phỏng vấn hắn, hắn sẽ thản nhiên thừa nhận đây đều là sự thật".

"Điều này sao có thể?" Tiểu hồ tử kinh hô nói: "Hắn điên rồi sao?"

"Hắn không phải kẻ ngu mà lại rất kiêu ngạo" Mục Mã Nhân nhẹ nhàng thở dài nói: "Kiêu ngạo sẽ không cần giải thích bất cứ cái gì. Kiêu ngạo nên sẽ không cần ẩn dấu bất cứ tâm tư tình cảm gì. Đứng ở lập trường con người, tao cũng rất thích kết giao với bằng hữu như thế. Thế giới này nhiều chuyện như vậy, chuyện gì đều phải hao phí tâm tư đi giải thích, như vậy không phải là tự tìm phiền toái sao?"

"Mục Mã Nhân tiên sinh, nhưng nói như vậy, hắn không phải là trở thành công địch của toàn bộ dân chúng sao?"

"Đúng vậy. Nhưng như vậy thì sao nào?" Mục Mã Nhân lật xem văn kiện trong tay nói: "Thử nhất, hắn không cần. Trước khi báo chí nói ra. người hận hắn chẳng lẽ ít sao? Thứ hai, như mày vừa mới nói qua, dân Trung Quốc còn đang ủng hộ hắn. như vậy hắn đã đạt được mục tiêu. Thứ ba, nếu như tao đoán không sai thì hắn đã biết sự tồn tại của chúng ta. Nếu như hắn giải quyết được virus ngọn lửa hoặc là hắn giải quyết chúng ta thì cũng không có sao?"

"Dân chúng đều là những kẻ hay quên. Bây giờ bọn họ mắng ngươi đến heo chó cũng không bằng nhưng chỉ cần ngươi giải quyết vấn đề sinh tử cho bọn họ thì bọn họ lại điên cuồng ca ngợi và khích lệ ngươi, nói ngươi là cứu thế chủ của nhân loại, cho nên cần gì phải quan tâm đến được mất nhất thời?"

"Mục Mã Nhân tiên sinh, ông nói hắn đã biết sự tồn tại của chúng ta rồi?"

"Cho dù hắn không biết thì đám nữ nhân của hắn cũng có thể biết rồi". Mục Mã Nhân nói: "Đám phụ nữ này cũng rất thông minh". Nguồn: http://truyenfull.vn

"Tình trạng của chúng ta có vẻ rất nguy hiểm?"

"Biết rồi thì thế nào?" Mục Mã Nhân đồng dạng kiêu ngạo nói: "Thứ nhất, hắn biết sự tồn tại của chúng ta nhưng lại không biết chúng ta là ai. Thứ hai, bọn họ biết virus ngọn lửa do con người gây ra nhưng bọn hắn cũng không có biện pháp giải quỵết. Thứ ba, chẳng lẽ mày không cảm thấy, trò chơi như vậy mới càng thêm khẩn trương và kích thích sao?"

Hắn gập tờ văn kiện lại, ngẩng mặt nhìn mây trên bầu trời nói: " Trò chơi, càng náo động mới đặc sắc".

"Người điên". Tiều hồ tử lại thầm nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.