Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 8 - Chương 3437: Khách quý lâm môn




Dịch giả: Không Phải Là Tình Yêu

Bởi vì khởi hành muộn nên kiệu phu đi đường rất nhanh, Mạc Vấn ở trong kiệu định thần vận chuyển chu thiên hòa đan luyện khí. Tình thế vô cùng gấp gáp, hiện giờ hắn phải tranh thủ từng giây từng phút. Làm việc đều có nặng nhẹ, nếu lúc này còn tuân thủ môn quy nghiêm ngặt mà đi bộ tới thì sợ rằng tổ sư Thượng Thanh cũng mắng hắn là đồ ngu muội không biết biến báo.

Kiệu phu đi rất nhanh, nửa canh giờ sau đã chạy tới phía nam của Hộ Quốc Tự. Mạc Vấn vén mành xuống kiệu, chỉ thấy đây là con đường theo chiều đông tây, hai bên đường có quan binh đứng gác, trên đường cũng không có người đi đường.

"Huynh đệ, đêm qua ngủ ngon không? Sao sắc mặt u ám như vậy?" Trương Động Chi bước tới đón chào.

"Đi ngủ hơi muộn, đây là làm gì?" Mạc Vấn đưa tay chỉ vào con đường trống không.

"Đây là con đường mà Chu Tướng quân chuẩn bị riêng cho đệ, dẫn thẳng tới pháp đài." Trương Động Chi kéo Mạc Vấn đi về phía đông, "Hôm nay có Hoàng thượng đích thân tới, văn võ bá quan, mấy vạn dân chúng quan sát, đệ nhất định phải thắng hòa thượng kia."

"Nhất định nỗ lực hết sức." Mạc Vấn cất bước đi về phía trước.

Rất nhanh Mạc Vấn đã đi hết con đường dài ba dặm, từ đó có thể thấy được pháp đài to lớn. Pháp đài cách mặt đất năm thước này là do phá hủy phòng xá xung quanh mà xây dựng lên. Mỗi cạnh võ đài dài hai dặm, ba mặt đông, tây, bắc có chỗ ngồi cao thấp để xem cuộc chiến. Phía bắc là chỗ ngồi của Hoàng thượng, phía đông là chỗ ngồi của tăng nhân bản tự, phía tây là chỗ ngồi của văn võ quan viên, phía nam là chỗ của dân chúng và tín đồ. Lúc này Hoàng thượng chưa đến, hai phía đông, tây đã không còn chỗ ngồi, mà phía Nam lại càng chen chúc kinh khủng, dưới sân có không ít người đứng, còn có nhiều người trèo lên cây và nhà.

Trương Động Chi dẫn Mạc Vấn tiến về chỗ ngồi phía tây, khi tới gần thì nháy mắt ra hiệu với Mạc Vấn một cái rồi quay người đi.

"Vô Lượng Thiên Tôn, ân đức của tướng quân, Thiên Khu Tử mãi mãi khắc sâu trong lòng." Mạc Vấn tới trước mặt Chu tướng quân đang ngồi ung dung, chắp tay nói lời cảm tạ.

Chu tướng quân nghe thấy thì nhíu mày nhìn Mạc Vấn một cái, khẽ gật đầu, cũng không trả lời, ngược lại bên cạnh ông ta có một gã béo đứng dậy chắp tay hành lễ với Mạc Vấn, "Đạo trưởng, ngài còn nhớ ta chứ?"

"Bần đạo bái kiến Vương tướng quân." Mạc Vấn chắp tay đáp lễ, hắn nhận ra người này, chính là người mà ngày trước ở Man hoang hắn đã xin bỏ qua cho Miêu tộc.

"Đạo trưởng chính là cao nhân thế ngoại, người khác không biết nhưng ta lại biết, mời ngồi, mời ngồi." Gã béo nhiệt tình ấn Mạc Vấn vào chỗ bên cạnh, "Ngày đó từ biệt, ta tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại đạo trưởng, thực không ngờ Tây tịch (gia sư) Vương gia có công hộ giá mà mọi người hay nói đến lại chính là ngài, tốt quá, tốt quá, lần này đấu pháp ngài nhất định phải đại hiển thần uy, đánh cho tên tặc ngốc kia chết khiếp mới được."

Gã này người béo giọng cao, tướng lĩnh gần đó đều nghe thấy, nhưng mọi người lại không kinh ngạc mà còn cười vang một trận. Mạc Vấn nghe thế cũng không giật mình, trước đây ở Man hoang, hắn đã biết gã béo này không hợp với Quốc sư.

Ngay lúc Mạc Vấn không biết đáp lại lời nói vô lễ của Vương tướng quân như thế nào thì Chu tướng quân ngồi bên cạnh quay đầu mở miệng, "Vương lão đệ biết tiểu đạo sĩ này sao?"

"Đương nhiên rồi, chúng ta chính là người quen cũ. Vị đạo trưởng này không phải là nhân vật bình thường, pháp thuật cao cường tạm chưa nói tới, chỉ nói đến tài luyện ra thần đan có thể làm cho người chết sống lại, xương trắng mọc ra thịt. Lúc trước đạo trưởng đã từng tặng ta một viên thần đan, hôm trước ta bị ám sát ở Thanh Hoa Lầu nhờ viên đan này mới giữ được tính mạng." Vương tướng quân đưa cổ tay ra, chỉ vào vết sẹo mờ trên đó.

Chu tướng quân nghe thế thì ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn, trong ánh mắt đã mất đi sự khinh thường. Mặc dù ông ta luôn dẫn binh ở ngoài, nhưng tin tức trong đô thành vẫn lan truyền trong quân, chuyện Xa Kỵ tướng quân bị ám sát đương nhiên ông ta cũng biết.

"Ân nhân cứu mạng ở bên cạnh mà ta không biết, quả nhiên là có lỗi. Đợi tỷ thí kết thúc, đạo trưởng nhất định phải ở lại phủ của ta vài ngày." Vương tướng quân lớn tiếng nói.

"Vô Lượng Thiên Tôn, chỉ là việc nhỏ, Vương tướng quân quá lời rồi." Mạc Vấn lại chắp tay. Gã béo này ân cần chẳng qua là vì muốn có đan dược, nhưng người này cũng là đại tướng trong quân đội, cao giọng tuyên dương như thế chẳng khác nào dương danh cho hắn. Tới lúc này, quan viên và tướng lĩnh ngồi ở phía tây đã không còn ai nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt.

Mặc dù gã mập dương danh cho hắn nhưng cũng làm mất thời gian của hắn, vừa mở miệng lập tức lải nhải. Mạc Vấn ngại lễ nghĩa nên chỉ có thể đáp lời, mà mở miệng thì không thể nào hành khí, trong lòng rất lo lắng. Chu quý nhân ngồi bên tay trái Chu tướng quân biết rõ tình cảnh của Mạc Vấn, nhưng ở đây có quá nhiều người, nàng không thể tùy tiện nói chuyện để giải vây cho Mạc Vấn.

"Vô Lượng Thiên Tôn, chư vị tướng quân chính là người trung dũng, trăm trận chiến khó tránh khỏi bị thương. Bần đạo có mang theo người ba viên kim đan bổ nguyên, có thể làm cho nguyên khí tràn đầy, và ba viên kim đan trị thương có thể cầm máu sinh da, xin hai vị tướng quân nhận lấy." Mạc Vấn lấy từ trong ngực ra hai bình sứ tinh tế, đặt trên bàn gỗ giữa Chu tướng quân và Vương tướng quân.

Hai vị đại tướng quân đội nghe xong cũng không trả lời, chỉ có lão Ngũ ở bên đau lòng khẽ nói, "Lão gia, trong đó có bảy, tám viên đấy."

Lắm miệng nói nhiều cũng không nhất định là xấu. Lão Ngũ vừa nói xong, Chu tướng quân và Vương tướng quân đều mỉm cười gật đầu.

"Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo xin đi trước chuẩn bị." Mạc Vấn đứng lên, chắp tay với hai người.

"Đạo trưởng cứ tự nhiên." Chu tướng quân đứng dậy.

"Chốc nữa lên sân không cần khách khí, cứ đánh bầm mặt hắn đi, xem hắn còn có thể giám quân khắp nơi không." Vương béo đứng dậy nói.

Sau khi thoát thân, Mạc Vấn cất bước tới phía tây nam, nơi này đặc biệt chuẩn bị một chỗ ngồi cho hắn, phía trước chỗ ngồi là bậc thang lên đài.

"Lão gia, sao cậu lại cho bọn họ hết?" Lão Ngũ đau lòng hỏi.

Mạc Vấn không trả lời, mà nhắm mắt lại chuyên tâm hành khí. Lúc trước hắn tặng thuốc có hai dụng ý, một là thừa cơ thoát thân, hai là muốn giao hảo với tướng lĩnh của quân đội. Nếu như đánh bại được Quốc sư, ngày sau dẫn binh lên phía bắc còn phải dựa vào những tướng lĩnh này."

"Lão gia, có muốn uống thuốc giải không?" Lão Ngũ hỏi lại, chờ một lát không thấy Mạc Vấn đáp thì không dám lắm chuyện nữa.

Giờ Thìn đã đến, thái giám hô lên một câu "Hoàng Thượng giá lâm", ngoại trừ người xuất gia đứng thẳng hành lễ thì những người khác đều quỳ xuống, miệng hô vạn tuế.

Hoàng thượng ngồi xuống, mọi người bình thân, thái giám tuyên đọc thánh chỉ, câu đầu tiên "Thiên hạ thái bình" làm Mạc Vấn rất chán ghét. Hiện giờ phương bắc còn đang dưới ách nô dịch của người Hồ, làm sao có thiên hạ thái bình. Thánh chỉ phân cái thiên hạ thái bình đó ra làm ba công lao, vừa là vì dân chúng trung thiện, kính trọng với trời, vừa là các quan lại đều đi thuận với Thiên đạo, ba là Phật quang phổ chiếu, Phật tổ phù hộ. Sau đó là màn giới thiệu về song phương trong màn đấu pháp lần này, ngôn từ giới thiệu Quốc sư rất hoa mỹ, đa dạng, còn giới thiệu Mạc Vấn thì cường điệu hắn có công bảo vệ huyết mạch tiên hoàng, nhưng không có một chữ đề cập đến lai lịch sư môn.

Nghe xong thánh dụ, Mạc Vấn cảm thấy lạnh lòng, đương kim Hoàng thượng tôn sùng Phật giáo như thế, sợ là có thắng được Quốc sư cũng không cách nào chuyển biến. Nhưng cho dù thế nào thì hôm nay đều phải thắng. Pháp hội hôm nay chia làm hai phần là đấu pháp và biện pháp, về biện pháp thì đương nhiên là hắn không chiếm ưu thế, cho nên đấu pháp phải toàn thắng Quốc sư mới được.

"Đương kim Quốc sư, trụ trì Hộ Quốc Tự, Quảng Phổ thiền sư, mời vào vị trí chủ." Giọng của thái giám rất có lực vang lên.

Thái giám vừa dứt lời, nhạc Phật vang lên, hòa thượng Quảng Phổ mặc một chiếc áo khoác vô thượng, cầm thiền trượng trong tay, chậm rãi lên đài. Người này dù sao cũng là cao tăng đã vượt qua Thiên kiếp của Phật môn, dời bước đi lại, không nhanh không chậm, thong dong có độ.

Hòa thượng Quảng Phổ đứng lại ở phía đông của pháp đài, sử dụng linh khí phát ra một tiếng A Di Đà Phật, nghiêm túc, trang nghiêm, lất át âm thanh nói chuyện riêng ở dưới đài, trong đám đông lập tức truyền đến âm thanh hoan hô và vỗ tay.

"Đông Hải Vương Tây Tịch, Thượng Thanh đạo nhân Thiên Khu Tử, mời vào vị trí khách." Thái giám gào khản cả giọng.

Mạc Vấn nghe tiếng đứng dậy, lão Ngũ vội vàng đưa túi vải lên, "Lão gia, lão cầm vũ khí, cậu cũng cầm lên."

Mạc Vấn biết lão Ngũ đưa lên chính là hiếu bổng, nhưng hắn không cầm lấy. Hiếu bổng này để đối phó với tăng nhân bình thường thì còn được, còn dùng để đối phó với cao thủ đã vượt Thiên kiếp thì tác dụng không lớn, hơn nữa là hắn cũng không am hiểu sử dụng vũ khí."

Mạc Vấn chậm rãi đi lên pháp đài, không có nhạc của Đạo gia. Đối mặt với mấy vạn ánh mắt xung quanh, đột nhiên hắn cảm thấy mình rất cô độc, lần này quả thực là một mình xâm nhập, không có viện quân, cũng không có đường lui.

Đến lúc lên pháp đài, hắn mới chú ý thấy trên pháp đài có hai đồ án rộng khoảng ba trượng vuông, phía tây vẽ một hình Thái Cực màu đen trắng. Hòa thượng Quảng Phổ đứng trên một khu vực vẽ hình tròn rộng ba trượng vuông, giữa hình tròn vẽ một chữ Vạn rất lớn.

Mạc Vấn chậm rãi đi đến giữa hình Thái Cực, chắp tay xướng, "Vô Lượng Thiên Tôn."

Lời này cũng do hắn dùng linh khí xuất ra nhưng lại chẳng đổi được bất kỳ lời đáp lại nào của đám đông.

"Mời Quốc sư và Thiên Khu Tử hiển lộ tất cả dị năng của Phật - Đạo, chỉ cần phân cao thấp, không cần quyết đấu sinh tử." Thái giám lại hô lớn.

Lời vừa nói xong, Mạc Vấn quay người chắp tay hành lễ với hòa thượng Quảng Phổ. Hòa thượng Quảng Phổ kia cũng chắp tay trước ngực hành lễ.

Sau khi hành lễ, Mạc Vấn hít sâu một hơi, ngưng thần phòng bị, hòa thượng Quảng Phổ cũng như thế, lão mặc dù vô lễ nhưng cũng không khinh địch.

Mạc Vấn thấy hòa thượng Quảng Phổ không chủ động ra tay thì không cảm thấy ngoài dự liệu. Người này thân là Quốc sư, nơi này lại chùa của lão, nếu như chủ động ra tay thì lại đánh mất phong độ của cao tăng Phật môn.

Nghĩ tới đây, Mạc Vấn lập tức dẫn long xuất hải, hành khí chu thiên, chỉ phân chút tâm thần để trông chừng dị động của lão Quảng Phổ kia.

Sự thật chứng minh Mạc Vấn tính toán cực kỳ chính xác, hòa thượng Quảng Phổ không có ý định chủ động ra tay. Lão ta là chủ nhà, chủ động ra tay trước là đánh mất phong độ. Ngoài ra, còn một điểm trọng yếu khác, Mạc Vấn chính là người khiêu chiến, nếu cứ không ra tay thì người mất thể diện là Mạc Vấn chứ không phải lão.

Hai người đứng yên bất động, không ai vội vàng, nhưng làm cho Hoàng thượng và người dưới đài muốn xem náo nhiệt trở lên sốt ruột. Cái gọi là xem pháp hội đều là giả dối, mọi người đến là để xem đấu pháp, đứng yên bất động thế thì xem cái gì?

Ít phút trước, mọi người còn tưởng hai người đang tính mưu rồi mới hành động, nhưng đợi mãi vẫn không thấy ai có động tác gì thì bắt đầu có người không nhịn được mà hô lớn thúc giục. Mạc Vấn mắt điếc tai ngơ, cấp tốc hành khí, tới lúc này, hắn đã có thể cảm nhận rõ ràng đã gần tới Tử khí.

Một khi có người kêu lên lập tức sẽ có người phụ họa. Chốc lát sau, dưới pháp đài đã vang lên tiếng thúc giục ầm ầm. Hòa thượng Quảng Phổ nghe tiếng cuối cùng cũng có động tác. Thiền trượng trong tay lão hơi chĩa xuống đất, thân hình bay lên lơ lửng đứng yên trên không trung cách mặt đất ba trượng thì dừng lại.

Cử động này lập tức đổi lấy tiếng kinh hô của đám đông. Lăng không là một trong những loại pháp thuật thần kỳ mà người đời tôn sùng nhất. Cử động của hòa thượng Quảng Phổ còn là một công ba việc, vừa lộ ra thần dị, lại duy trì phong độ cao tăng, cùng lúc đó còn bức Mạc Vấn phải ra tay.

Mạc Vấn thấy thế thì lập tức suy nghĩ đối sách, sau đó đưa tay vào trong ngực lấy ra hộp đen, trong chớp mắt đã vẽ ra bốn tờ Hoàng phù chia ra bốn phía chung quanh. Bốn tấm phù này tên là Huyễn phù, có thể dựa vào đó mà ẩn đi thân hình. Trước kia ở Man hoang, hắn đã từng có ý định dùng loại bùa này ẩn đi Miêu trại, nhưng vì ngọn núi quá cao mà không thể dùng. Loại phù này chính là thuật che mất tiêu chuẩn, trong mắt người có nghề thì không là gì, nhưng lúc này sử dụng, chỉ quay người một cái đã biến mất không còn tăm tích. Mọi người không nhìn thấy hắn thì lập tức hô lên, pháp thuật ẩn thân cũng chính là thứ mà người đời muốn cầu nhưng không thể.

Sau khi thi xuất Huyễn phù, Mạc Vấn lại thừa cơ luyện khí, sử dụng phù chú cần hao tốn linh khí, nếu cứ luân phiên dùng phú chú thì sẽ kéo dài thời gian tiến vào Tử khí, trước khi độ kiếp chỉ có thể dùng cách này.

Chốc lát sau, Quảng Phổ thiền sư đáp xuống pháp đài, Mạc Vấn cũng vung tay thu về Huyễn phù. Hai người lại đứng đối diện nhau, lâm vào giằng co.

Sau hai khắc (30 phút), Mạc Vấn có động tác trước, hắn quay người đi về phía tây pháp đài. Mọi người thấy thể đều ngơ ngác, cho là hắn muốn bỏ cuộc rời sân.

Nhưng Mạc Vấn không xuống đài, mà đứng ở mép pháp đài giơ tay về phía lão Ngũ, "Đưa thuốc giải cho ta..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.