Bách Luyện Thành Tiên

Chương 53: Vũng nước đục trong Khuê Âm Sơn Mạch




 
Lúc Trần Phàm mang theo Chu Văn đi ra ghế lô, vết máu trong hành lang đã được rửa sạch, trong hành lang đã được phun nước thơm, mùi máu tươi nhạt đi rất nhiều.
 
Ngay đầu hành lang, Sở Qua đang rít thuốc lá.
 
Nhìn thấy Trần Phàm mang theo Chu Văn đi tới, Sở Qua lập tức ném xuống tàn thuốc, cũng không dập tắt, tiến lên phía trước nói:
 
- Sư phụ, Văn ca, bọn hắn đều ở bên trong, mặt khác Nhất Đao ca muốn em trưng cầu ý kiến của thầy, xem có thể để cho thù hạ của lão Hố đến bệnh viện trước hay không, dù sao bọn hắn cũng là người của Hồng Trúcbang.
 
Nói xong lời cuối cùng, Sở Qua tựa hồ cảm thấy làm như vậy rất có lỗi với Trần Phàm, lại cắn răng nói:
 
- Đương nhiên, nếu sư phụ lão nhân gia còn chưa hết giận, dù có muốn đánh gãy chân bọn hắn, em cũng không có ý kiến.
 
- Không cần, để cho bọn hắn đi bệnh viện đi. để lão Hổ lưu lại.
 
Trần Phàm nghĩ nghĩ nói.
 
Sở Qua gật gật đầu, lập tức phân phó một sã bảo tiêu đứng sau lưng, mà Trần Phàm mang theo Chu Văn đẩy cửa ghế lô, đi vào.
 
Trong phòng. Phạm Chí Vĩ. Lâm Vũ, lão Hổ, Độc Nhất Đao đều đang ở.
 
Nhìn thấy Trần Phàm mang theo Chu Văn đi vào ghế lô, Phạm Chí Vĩ vốn đang nói gì đó với Lâm Vũ lập tức dừng cuộc nói chuyện, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
 
Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, hắn và Chu Văn lại có một ngày dùng phương thức này để gặp mặt.
 
- Phạm Chí Vĩ, tao đã từng cho mày một lần cơ hội, nhưng mày không biết nắm bắt.
 
Trần Phàm thấy sắc mặt Phạm Chí Vĩ thật khó coi nhìn Chu Văn, lạnh lùng nói:
 
- Hiện tại tao có thể cho mày thêm một lần cơ hội.
 
- Cái gì?
 
Phạm Chí Vĩ nói theo bản năng.
 
Trần Phàm gằn từng chừ:
 
- Hiện tại, mày đi theo Chu Văn đến trước mộ phần của cô bé kia phục lạy nhận sai, chuyện này tao sẽ xem như chưa từng phát sinh qua.
 
Đi theo Chu Văn đến mộ phần cô bé kia phục lạy nhận sai?
 
Lời của Trần Phàm vừa thốt ra, sắc mặt Phạm Chí Vĩ trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy.
 
Đối với hắn mà nói, cô gái đã chết kia chính là ác mộng trong lòng hắn, từng rất nhiều lần, nửa đêm hắn bị ác mộng làm bừng tinh, đều là bởi vì cô bé kia.
 
Có thể nói, cô bé kia để lại trong lòng hắn một bóng ma không thể ma diệt, hiện giờ, Trần Phàm muốn hắn đi tới trước mộ cô bé để phục lạy nhận sai?
 
- Đội trường, cậu đừng sợ, hắn không dám làm gì chúng ta đâu.
 
Nhìn thấy sắc mặt Phạm Chí Vĩ tái nhợt trầm mặc, Lâm Vũ ở một bên cười lạnh nói:
 
- Cha của tôi sẽ lập tức tới nơi này, chỉ cần cha của tôi đến đây, hắn sẽ chết còn thảm hơn loài chó.
 
Hiển nhiên, theo Lâm Vũ xem ra, sở dĩ hiện tại Trần Phàm không động thủ đối với hắn, là bởi vì kiêng kỵ Hà Lão Lục - Tuy rằng Trần Phàm có quan hệ không tệ với Sở Qua, nhưng Hà Lão Lục ở Hồng Trúc bang là một nguyên lão tuyệt đối, một lời trăm ứng. Nếu Hà Lão Lục xuống tay đối với Trần Phàm, Sở Qua cũng không giữ được.
 
Ở một bên, Độc Nhất Đao nghe được lời của Lâm Vũ, trong con ngươi hiện lên một ánh mắt bi ai.
 
Dù là bản thân lão Hổ là thủ hạ trung tâm của Hà Lão Lục, cũng hiểu được mặc dù là Hà Lão Lục có tới, kết cục của Lâm Vũ cũng rất khó nói, hơn nữa...thông qua thái độ của Độc Nhất Đao đối với Trần Phàm, lão Hổ mơ hồ đoán được điều gì.
 
Mà Phạm Chí Vĩ thì cho rằng Lâm Vũ nói rất có lý, nỗi sợ hãi trong lòng dần dần lui tán, nghiến răng nghiến lợi nói:
 
- Để cho tao đi phục lạy nhận sai? Đây là tụi mày nằm mộng...
 
- Bá
 
Ngay sau đó, không đợi Phạm Chí Vĩ nói cho hết lời, Trần Phàm chụp lấy cổ áo Phạm Chí Vĩ, giống như xách lên một con gà con, một tay lôi Phạm Chí Vĩ khỏi ghế sô pha.
 
- Mày làm gì?
 
Phạm Chí Vĩ sợ tới mức kêu lên hoảng sợ.
 
Lâm Vũ cũng khẩn trương đứng lên:
 
- Thả hắn, nếu không tao tuyệt đối không tha cho mày.
 
- Răng rắc.
 
- Răng rắc.
 
Không một tiếng trả lời, gương mặt Trần Phàm không chút thay đổi đạp gãy cổ chân Phạm Chí Vĩ.
 
- A
 
Đau đón kịch liệt làm Phạm Chí Vĩ phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
 
- Nếu như có thề, phái một người đưa bạn của tôi cùng hắn đi tới nghĩa trang ở phía bắc.
 
Không để ý tới tiếng kêu rên của Phạm Chí Vĩ. Trần Phàm nhìn Độc Nhất Đao nói.
 
Độc Nhất Đao gật gật đầu, sau đó dùng vô tuyến điện dặn dò bảo tiêu bên ngoài, sau đó một gã bào tiêu đẩy cửa đi vào, nhấc lên Phạm Chí Vĩ.
 
- Chu Văn, tôi còn một ít chuyện phải xử lý, không thể đi cùng cậu.
 
Trần Phàm vỗ nhẹ bà vai Chu Văn, hắn biết chỉ cần qua đêm nay, gút mắt trong lòng Chu Văn sẽ được cởi bỏ, từ đó về sau sẽ không còn sống trong quá khử, sống mãi trong chuyện đau thương kia.
 
Trước đó, Trần Phàm ở trong ghế lô nói cho hắn biết có thể tùy ý xử trí Phạm Chí Vĩ. Chu Văn vì không biết rõ thân phận thật sự của Trần Phàm nên có chút không tin.
 
Hiện giờ nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, một loại cảm giác kích động ưàn ngập trong lòng chu Văn.
 
- Lâm Vũ, cứu tôi.
 
Phạm Chí Vĩ bị bào tiêu của Sở Qua xách trên không trung, cố sắng giãy dụa, lại không có được chút tác dụng nào, chỉ có thể kêu thảm cầu cứu với Lâm Vũ.
 
Trần Phàm xuống tay với Phạm Chí Vĩ, đôi mày cũng không hề can lại chút nào, thù đoạn tàn nhẫn đến cực điếm, làm Lâm Vũ sợ tới mức không nhẹ, thế cho nên Lâm Vũ thành thành thật thật ngồi im trên ghế sô pha.
 
Lúc này, thấy Phạm Chí Vĩ cầu cứu, hắn thế nào còn dám hỗ trợ?
 
- Cái gì cũng không cần nói nữa, đi thôi.
 
Không để ý đến Phạm Chí Vĩ đang kêu rên, Trần Phàm lại vỗ vỗ bả vai Chu Văn.
 
Chu Văn gật gật đầu, xoay người rời đi ghế lô.
 
Hai phút sau, Chu Văn cùng bảo tiêu cũa Sở Qua rời khỏi tiệm thịt nướng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
Chân trước của bọn họ mới vừa đi, mặt sau liền có hơn mười chiếc xe có rèm che chạy tới, mở được chính là ba chiếc Buick, trung ương là một chiếc Bentley cùng một chiếc Audi A 8.
 
Bởi vì thủ hạ của lão Hổ đã rời đi, khoảng đường trước tiệm thịt nướng đã trống trải, hơn mười chiếc xe vẫn có thể đỗ lại.
 
Bên trong chiếc Bentley, Hà Lão Lục sắc mặt âm trầm hút thuốc lá, mà Liễu Hoa Quế biểu tình oán độc, cảm giác chỉ hận không thể lập tức bắt người đang đối phó con bà ta, đánh cho chết.
 
Ân?
 
Đột nhiên...
 
Hà Lão Lục thấy được chiếc Maserati của Sở Qua.
 
Chẳng lẽ người của Thanh bang bắt cóc tiểu Vũ cùng Sở Qua?
 
Ngay sau đó, Hà Lão Lục phũ định suy đoán này, bởi vì hắn thấy được bào tiêu của Sở Qua.
 
Nếu không phải, thì là tiểu Vũ kêu cửu với Sở Qua?
 
Trong lòng Hà Lão Lục theo bán năng hiện lên ý nghĩ này, nhưng cũng không dám khẳng định, bởi vì hắn nhìn ra được. Sở Qua tâm cao khí ngạo luôn luôn khinh thường Lâm Vũ, theo đạo lý mà nói, Sở Qua là tuyệt đối sẽ không giúp Lâm Vũ.
 
- Dừng xe.
 
Hà Lào Lục dụi tắt tàn thuốc, lạnh lùng quát một tiếng.
 
Lời của Hà Lão Lục vừa hạ xuống, chiếc Bentley đã vừng vàng dừng trên đường, lái xe không đợi Hà Lão Lục phân phó, chủ động đi xuống mở cửa xe cho hắn.
 
- Bà ở lại trong xe đi.
 
Hà Lão Lục quay đầu nói với Liễu Hoa Quế.
 
Liễu Hoa Quế trừng mắt, lắc đầu nói:
 
- Không được, tôi muốn tận mắt nhìn thấy tiểu Vũ không có việc gì, nếu tiểu Vũ không có việc gì còn hoàn hảo, nếu có, tôi muốn làm cho người khi dễ nó không chết tử tế được.
 
Làm như nhìn ra Liễu Hoa Quế quyết tâm muốn đi theo, Hà Lão Lục trầm ngâm một chút, không phản đối.
 
- Hà lão đại.
 
Hà Lão Lục mới vừa xuống xe, lập tức có một bảo tiêu của Sở Qua đón chào.
 
- Con tôi thế nào?
 
Hà Lão Lục trầm giọng hỏi:
 
- Còn nữa, sao các anh lại ở chỗ này?
 
- Nhất Đao ca muốn tôi chuyền cáo ngài, con trai ngài đang ở trong gian phòng ở cửa thang lầu tại lầu hai, còn nói ngài tốt nhất đừng dẫn người đi lên, một mình đi lên là được rồi.
 
Bảo tiêu của Sở Qua không đáp lời hắn lại nói.
 
Hà Lão Lục biến sắc:
 
- Vì sao?
 
- Tôi cũng không biết.
 
Bảo tiêu của Sở Qua lắc lắc đầu.
 
Cùng lúc đó hơn mười cứa xe đồng thời mở ra, năm sáu chục thủ hạ tinh anh của Hà Lão Lục đi xuống xe, những người này dáng người khôi ngô, gương mặt hung hãng, trong đó có mười mấy người bên hông gồ lên, rõ là có giấu súng ống.
 
- Hừ, bản thân tôi muốn nhìn xem là thánh thần phương nào, chẳng những lấy con của Hà Lão Lục này uy hiếp, còn để cho Độc Nhất Đao phải kiêng kỵ". Sau thoáng trầm ngâm ngắn ngùi; Hà Lão Lục cười lạnh một tiếng:
 
- Đuối hết những người khác đi, bao quanh tiệm thịt nướng này, đừng nói là người sống, dù là ruồi bọ cũng không cho phép bay vào.
 
Dứt lời, Hà Lão Lục không nói lời vô ích, mang theo Liễu Hoa Quế cùng hơn mười thủ hạ đeo súng hùng hổ vọt vào trong tiệm thịt nướng Mục ốc.
 
Lúc này đại sảnh lầu một tiệm thịt nướng trống rỗng, đừng nói là khách nhân, ngay người phục vụ cũng khôngthấy bóng dáng.
 
Rất nhanh, đoàn người Hà Lão Lục khí thế mênh mông cuồn cuộn đi tới ghế lô đầu tiên ngay cửa thang lầu hai.
 
Ngay cứa ghế lô, lão Hổ nhìn thấy Hà Lão Lục, vội vàng cúi đầu:
 
- Lục...Lục gia.
 
- Phanh.
 
Đối mặt lão Hổ cúi đầu, Hà Lão Lục không nói hai lời, lập tức đá ra một cước, trực tiếp đá ngã lão Hổ xuống đất.
 
- Phế vật vô dụng.
 
Hà Lão Lục mắng một tiếng.
 
Cùng lúc đó, trong lòng lo lắng cho Lâm Vũ. Liễu Hoa Quế trực tiếp đẩy mạnh cửa ghế lô.
 
Trong phòng. Trần Phàm đang ngậm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng hút, Sở Qua ngồi bên cạnh hắn trầm mặc không nóim Độc Nhất Đao đứng ngay phía sau Sở Qua, còn Lâm Vũ cuộn tròn trên góc ghế sô pha.
 
Ngây người nhìn thấy cửa ghế lô bị mở ra, ngoại trừ Trần Phàm, ba người Sở Qua đều đưa ánh mắt nhìn ra phía cửa.
 
- Tiều Vũ.
 
Vừa đẩy cứa ra đồng thời Liễu Hoa Quế cất tiếng bén nhọn kêu lên, tìm tòi thân ảnh Lâm Vũ.
 
- Mẹ.
 
Chửng kiến là Liễu Hoa Quế, Lâm Vũ chợt ngần ngơ, sau đó giống như nhìn thấy Chúa cứu thế, trên người nhất thời rót vào cỗ lực lượng vô hình, trực tiếp nhảy dựng khỏi ghế sô pha, bước nhanh chạy về hướng Liều Hoa Quế.
 
- Ba.
 
Ngay sau đó, Trần Phàm dụi tắt thuốc lá, đột nhiên đứng dậy, vung tay lên, một cái tát đánh bay Lâm Vũ ra ngoài.
 
- Phanh.
 
Lâm Vũ giống như một con diều bị đứt dây, trực tiếp bay ra ngoài, theo sau hung hăng đánh vào trên vách tường sau ghế lô, phát ra một tiếng trầm đục.
 
Đau đớn kịch liệt làm Lâm Vũ cuộn tròn thân mình một chỗ, không ngừng run rẩy, cùng lúc đó hắn trợn tròn tròng mắt, trên mặt tràn ngập vẻ khôngthể tin.
 
Nguyên bản hắn cho rằng Trần Phàm không xuống tay đối với hẳn, là bởi vì cha của hắn Hà Lão Lục.
 
Mà hiện giờ, mẹ hắn đến đây, Hà Lão Lục cũng tới, Trần Phàm lại, dùng một cái tát đánh bay hắn ra ngoài?
 
Nếu không phải quai hàm đang truyền đến đau nhức. Lâm Vũ thậm chí không thể tin được tất cả chuyện này là thật sự.
 
Hắn không tin. Trần Phàm dám ở ngay trước mặt Hà Lão Lục đánh hắn.
 
Không chỉ là Lâm Vũ, Liễu Hoa Quế đang chạy về hướng Lâm Vũ cùng Hà Lão Lục vừa mới bước vào ghế lô cũng bị một màn bất thình lình chấn trụ.
 
- Mày...mày...mày dám đánh tiểu Vũ của ta?
 
Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngũi, Liễu Hoa Quế xoay người, chụp lấy cánh tay Hà Lão Lục, khóc hô:
 
- Lục...Lục ca, tên động loại đáng chết này dám đánh tiểu Vũ ngay trước mặt chúng ta, tôi muốn hắn chết, muốn hắn chết a.
 
- Độc Nhất Đao, tôi hi vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích.
 
Nhìn thấy Sở Qua cùng Độc Nhất Đao đều đang ngồi trên ghế, không hề tỏ vè, trong con ngươi Hà Lão Lục hiện lên một tia quang mang kỳ dị, trực giác nói cho hắn biết, chuyện này sợ rằng không đơn giản, hắn không lập tức động thù, mà là theo thói quen sờ lên hình xăm trên đinh đầu, âm lãnh hỏi.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.