Bách Luyện Thành Tiên

Chương 47: Thiên Huyễn Biến




Đang lúc hoàng hôn, trời chiều dần dần hạ xuống, bầu trời phương tây bị nhuộm thành một mảnh đỏ bừng, như bị lửa thiêu, mỹ lệ.
 
Bởi vì là thứ sáu, lại là thời gian ăn cơm chiều, dưới ký túc xá đại học Đông Hải tùy ý có thể thấy được nam sinh đang chờ bạn gái. Mỗi khi có nữ sinh từ trên đi xuống, nam sinh sẽ không hẹn cùng đưa ánh mắt nhìn lên.
 
ở phần lớn thời gian, có nữ sinh đi xuống, đều có nam sinh chủ động nghênh đón, cũng có chút nam sinh nhìn thấy bạn gái mình xuống lầu cũng không đón chào, lại đứng yên tại chỗ chờ đợi, tựa hồ muốn dùng phương thức này để khoe khoang với những nam sinh chung quanh, dùng điều này để thỏa mãn lòng hư vinh.
 
Đối với những nam sinh đang khổ sở chờ đợi bạn gái mà nói, nhìn thấy một màn như vậy sẽ vô cùng khó chịu, nhất là khi nhìn thấy gương mặt cùng dáng người của nữ sinh kia không bằng bạn gái của mình thì trong lòng sẽ thầm mắng: Mụ nội nó, tìm phải một nữ nhân như vậy còn đắc ý cái rắm a.
 
Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy gương mặt cùng tư sắc của nữ sinh vượt hơn bạn gái cùa mình thì lại trào ra tâm lý không ăn được nho thì nói nho xanh, thầm mắt ơn trời không có mắt, để cho một đóa hoa tươi cắm lên bãi phân trâu.
 
Trần Phàm không thể nghi ngờ là một đống phân trâu thối nhất trong số đó.
 
Đây là lần đầu tiên hắn chờ Tô San dưới ký túc xá, đương nhiên bồi hắn còn có Tiêu Phong, Ngu Huyền, Chu Văn ba người, nhưng Tiêu Phong lấy lý do không muốn làm bóng đèn, nên đem cỗ xe BMW màu đỏ thắm dừng cách Trần Phàm chừng hai mươi thước.
 
Kể từ đó, Trần Phàm ngồi trong CC hút thuốc lại trở thành tiêu điểm của mọi người.
 
Mà khi nhìn thấy Tô San trong bộ váy trắng mang theo Trương Thiên Thiên trong bộ váy đen gợi cảm chủ động đi xuống chỗ Trần Phàm thì các nam sinh đang âm thầm chú ý Trần Phàm, cả đám ghen tỵ hận không thể oanh giết Trần Phàm thành tro.
 
Trần Phàm cũng không phải là loại công tử ca cố ý khoe khoang, nếu không lấy năng lực của hắn, tuyệt đối có thể trở thành một trong những người có tiền nhất xã hội thượng lưu Đông Hải, nói vậy, tuyệt đối sẽ càng thêm ngưu bức cùng đủ lực rung động hơn là lái chiếc CC đến ký túc xá nữ sinh đón Tô San.
 
Hắn tới đón Tô San, hoàn toàn bởi vì Tô San nóng đầu óc mà chủ động yêu cầu.
 
Tô San không để ý tạo thành ảnh hưởng trong trường học, công khai quan hệ với Trần Phàm, điều này nhiều ít làm Trần Phàm có chút xúc động, vì thế đối với yêu cầu nho nhỏ này của Tô San, Trần Phàm tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
 
Trần Phàm không thích khoe khoang, đồng dạng hắn cũng không giống những nam sinh có tâm trí không đủ kiên định luôn để ý tới cách nhìn của những người chung quanh, đối với ánh mắt ghen tỵ của những nam sinh chung quanh, cùng ánh mắt hâm mộ của những nữ sinh từ trên lầu nhìn xuống, hắn cũng không để ý.
 
Nhưng khi hắn nhìn thấy Tô San mang theo Trương Thiên Thiên đi xuống lầu, trong con ngươi bình tĩnh hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị, sau đó dụi tắt thuốc lá, đẩy cửa xe ra đi xuống.
 
- Trần Phàm, chúc mừng các anh lấy đuợc quán quân.
 
Nguyên bản Trương Thiên Thiên đi theo sau lưng Tô San, thấy Trần Phàm đi xuống xe, nhanh bước chân vượt qua Tô San, trên gương mặt trái xoan lộ ra vẻ tươi cười mê người.
 
Lúc nói chuyện đồng thời Trương Thiên Thiên không biết là cố ý hay vô tình, bỗng nhiên hất nhẹ mái tóc dài phiêu dật, mái tóc theo gió phiêu động, đôi bông tai kim cương che giấu dưới mái tóc dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng, làm lực hấp dẫn của nàng thẳng tắp bay lên.
 
Hành động này của nàng lập tức làm cho những nam sinh đang trộm nhìn ba người càng trừng thẳng ánh mắt.
 
Nhìn thấy hành động khêu gợi dụ người của Trương Thiên Thiên, Trần Phàm không thể không thừa nhận, trên người Trương Thiên Thiên quả thật có một lực hấp dẫn độc đáo, lực hấp dẫn này đối với một ít nam nhân mà nói thực sự là độc dược trí mạng.
 
Trần Phàm không thuộc về loại nam nhân kia.
 
Hoặc có lẽ do nguyên nhân ấn tượng đầu tiên quá kém, có lẽ do Trương Thiên Thiên rất ưa thích đùa giỡn khôn vặt, Trần Phàm vẫn không có hảo cảm với nàng, lần trước ở Hàng Châu đồng ý cho Trương Thiên Thiên cùng ngồi, chính là vì không muốn để cho Tô San xấu hổ mà thôi.
 
- Cảm ơn.
 
Hiện giờ nhìn thấy Trương Thiên Thiên lại chủ động chào hỏi, hắn chỉ không lạnh không nhạt trả lời một câu, sau đó đưa ánh mắt nhìn phía Tô San trong bộ váy trắng đứng bên trái Trương Thiên Thiên, nói:
 
- Tô San, chúng ta đi được chưa?
 
Nhận thấy được thái độ không lạnh không nhạt của Trần Phàm đối với Trương Thiên Thiên, Tô San không khỏi cảm thấy được có chút xấu hổ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Cho tới nay, nàng có thể mơ hồ nhận thấy được Trần Phàm có chút phản cảm Trương Thiên Thiên, vì thế từ sau khi công bố quan hệ với Trần Phàm, nàng cũng tận lực không mang theo Trương Thiên Thiên xuất hiện trước mặt Trần Phàm.
 
Nguyên bản hôm nay nàng cũng không nghĩ tới để Trương Thiên Thiên cùng đi, nhưng Trương Thiên Thiên lại chủ động muốn cùng đi với nàng ra ngoài, nàng cũng ngượng ngùng cự tuyệt.
 
Lúc Tô San còn đang xấu hổ, trong con ngươi mê người thông minh lanh lợi của Trương Thiên Thiên lại hiện lên một tia u oán, nhưng lực khống chế của nàng rất tốt, chỉ chợt lóe lên.
 
- Ân, tôi cùng Thiên Thiên tỷ ngồi phía sau.
 
Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Tô
 
San mở miệng, khi nói chuyện đưa tay mở cửa sau xe.
 
Sau khi Tô San cùng Trương Thiên Thiên lên xe, không khí bên trong xe có vẻ cực kỳ quỷ dị, đôi mày thanh tú của Tô San hơi cau lại, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, mà Trương Thiên Thiên muốn nói lại thôi, vài lần muốn nói chuyện nhưng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Trần Phàm, lại đem lời nuốt trở vào trong bụng.
 
- San San, cô thường xuyên cùng Trần Phàm chơi cs ở nhà sao?
 
Có lẽ cảm thấy được không khí quá mức quỷ dị, Trương Thiên Thiên chủ động đánh vỡ trầm mặc.
 
Nguyên bản Tô San bởi vì có giác quan thứ sáu đặc hữu của nữ nhân nên nhận thấy được ánh mắt Trương Thiên Thiên nhìn về phía Trần Phàm có vấn đề, một mực suy nghĩ ẩn ý bên trong, lúc này nghe được Trương Thiên Thiên hỏi như vậy, mỉm cười nói:
 
- Không có. Lần này trước trận thi đấu cs, tôi hoàn toàn không biết hắn biết chơi cs.
 
- A?
 
Trương Thiên Thiên cố ý làm ra bộ dáng giật mình, sau đó nhìn về phía Trần Phàm:
 
- Không thể nào? Trần Phàm, kỹ thuật của anh làm thế nào luyện ra được?
 
- Luyện trên internet.
 
Trần Phàm thuận miệng trả lời một câu.
 
Trương Thiên Thiên lại hất mái tóc dài, không tin nói:
 
- Không có khả năng. Lúc chiều tôi đã ở lễ đường, nhưng tôi nghe sinh viên bên cạnh nói, kỹ thuật của anh còn tốt hơn người chơi chuyên nghiệp, thậm chí còn đứng đầu...
 
Lúc này lại làm Trần Phàm cảm thấy ngoài ý muốn.
 
Lúc chiều, bởi vì lúc ấy người trong lễ đường quá nhiều, mà lực chú ý của hắn đặt trên người Chu Văn, cũng không phát hiện được Trương Thiên Thiên.
 
- Hắn giỏi nhất là giả vờ.
 
Thấy Trương Thiên Thiên nhắc tới trận đấu lúc chiều, đôi mày Tô San chậm rãi giãn ra, lộ ra nét mặt hưng phấn:
 
- Có đôi khi giả vờ rất giống, theo tôi thấy, hắn đi diễn lấy Ảnh Đế cũng không thành vấn đề.
 
Nghe đuợc Tô San đánh giá, Trần Phàm dở khóc dở cười.
 
Mà lời nói của Tô San cũng làm cho không khí quỷ dị bên trong xe thay đổi, sau đó Trương Thiên Thiên cùng Tô San nhiệt tình hàn huyên, đề tài cơ hồ quay quanh Trần Phàm, nhưng Trương Thiên Thiên cũng không tiếp tục như trước kia bố trí chiếc mũ cho Tô San chui vào, chỉ tùy ý trò chuyện.
 
Lúc bảy giờ rưỡi, Trần Phàm lái xe theo chiếc BMW màu đỏ của Tiêu Phong đi tới một tiệm thịt nướng tên Mục Ốc trong nội thành.
 
Mới vừa dừng xe, Trần Phàm nhận thấy được điện thoại trong túi chấn động, lấy ra nhìn xem, thấy do Sở Qua gọi tới.
 
Từ sau khi phong ba tại Hàng Châu kết thúc, bởi vì mùi thuốc súng giữa Thanh bang và Hồng Trúc bang vẫn nồng nặc, Hoàng Phủ Hồng Trúc liền tăng thêm bảo tiêu cho Sở Qua, hơn nữa hạn chế Sở Qua ra ngoài.
 
ở duới tình hình này, trong hai tuần qua Sở Qua chỉ gặp mặt Trần Phàm một lần vào lúc cuối tuần, lúc ấy Sở Qua đề nghị Trần Phàm dẫn hắn đến Vân Sơn đua xe, thuận tiện dạy hắn kỹ thuật đua, kết quả bị Trần Phàm cự tuyệt, Trần Phàm nói cho Sở Qua nếu muốn học, có thể học cách đấu, không dạy đua xe.
 
Lúc ấy nghe đuợc Trần Phàm muốn dạy mình công phu cách đấu, Sở Qua vô cùng hưng phấn, lập tức không nhắc tới chuyện đua xe nữa, khiêm tốn lãnh giáo Trần Phàm, cuối cùng lấy được kết quả là: Trong một tuần qua, mỗi sáng sớm hắn phải chạy 10 km, hít đất hai trăm cái, đứng trung bình tấn một giờ.
 
- Sư phụ, thầy đang ở đâu vậy?
 
Điện thoại vừa chuyển, trong điện thoại truyền ra thanh âm hưng phấn của Sở Qua:
 
- Hôm nay thứ sáu, em đến tìm thầy nhé?
 
Trong đầu nhớ tới lời thỉnh cầu của Hoàng Phủ Hồng Trúc hai tuần trước, Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói: 'Tiệm thịt nướng Mục Ốc, cậu lại đây đi.
 
- Được được, nửa giờ tuyệt đối sẽ tới.
 
Đầu bên kia điện thoại, Sở Qua thấy Trần Phàm đáp ứng, hưng phấn như đánh máu gà.
 
Làm như có thể cảm nhận đuợc sự vui suớng phát ra từ sâu trong nội tâm của Sở Qua, Trần Phàm cười tắt di động.
 
Nói chung mọi người luôn thích ăn thịt nướng vào ban đêm, đây cũng là nguyên nhân hễ vừa vào đêm thì tiệm thịt nướng tại chợ đêm luôn đông đúc.
 
Bởi vì còn chưa tối hẳn, thời gian còn sớm, trong tiệm thịt nướng Mục Ốc cũng không có nhiều người, chỉ lưa thưa vài người khách.
 
Đoàn người Trần Phàm ngồi xuống, Trương Thiên Thiên cũng không vì sự lạnh nhạt của Trần Phàm mà trầm mặc không nói, ngược lại cực kỳ nhiệt tình cùng Tiêu Phong, Ngu Huyền, Chu Văn ba người nói chuyện làm quen.
 
Tiêu Phong từng lành nghề tán gái nên tính mẫn cảm rất cao, từ sau hành trình Hàng Châu hắn đã nhận ra thái độ Trương Thiên Thiên đối đãi bọn họ hoàn toàn chuyển biến, lấy sự thông minh của hắn, tự nhiên không khó đoán ra Trương Thiên Thiên sản sinh hứng thú đối với Trần Phàm, hơn nữa còn rất hứng thú.
 
về phần Trương Thiên Thiên luôn luôn hao hết tâm tư luồn cúi tạo ra nhân mạch là vì ích lợi mà phát sinh hứng thú đối với Trần Phàm, hay là vì phương diện khác, Tiêu Phong cũng không thể biết được.
 
So sánh với Tiêu Phong mà nói, Ngu Huyền điển hình là tiểu bạch trong chuyện yêu đương, Chu Văn điển hình là vua lý luận, hai người căn bản không hề nhận thấy được điểm này, mặc dù có chút nghi hoặc đối với thái độ chuyển biến của Trương Thiên Thiên, nhưng đưa tay cũng không đánh người có khuôn mặt tươi cười, bọn hắn cũng không giống như Trần Phàm không thèm lý đến Trương Thiên Thiên.
 
Ngay khi Trương Thiên Thiên cùng ba người Tiêu Phong nói chuyện phiếm, người phục vụ mang thực vật bưng lên, cùng lúc đó sắc trời dần dần tối xuống, khách nhân cũng càng ngày càng nhiều.
 
Bỗng nhiên...
 
Tiếng hát Tinh Trung Báo Quốc vang lên, Ngu Huyền nhìn mọi người làm ra thủ thế như xin lỗi, sau đó nghe điện thoại.
 
- Thật có lỗi, tôi cùng ăn cơm với mấy người bạn thân cùng phòng, chỉ sợ không đi được.
 
- Tôi ở đường XX, tiệm thịt nướng Mục Ốc, cách các cậu quá xa, lần sau đi, chờ khi chúng ta lấy được giải quán quân gặp nhau cũng không muộn.
 
Nửa phút sau, Ngu Huyền cúp điện thoại, mà Trần Phàm nghe đuợc Ngu Huyền báo ra địa điểm, trong lòng vừa động, mơ hồ nghĩ tới điều gì, nhíu mày hỏi:
 
- Ngu Huyền, điện thoại của ai?
 
- Là thành viên trong đội của tôi, nói là để ăn mừng hệ đội tiến vào chung kết, kêu tôi qua ăn cơm.
 
Ngu Huyền vừa nhai thịt nướng, vừa đáp.
 
Nghe Ngu Huyền nói như thế, ánh mắt Trần Phàm híp thành một khe hở, theo sau nhìn thời gian.
 
Thành phố Đông Hải, trên một con đường, Lâm Vũ mặc áo màu đen quần bò cầm di động líu ríu vài câu, lập tức hướng một chiếc xe việt dã phía trước đi tới.
 
Trên vị trí phó lái xe, một đại hán cổ đeo dây chuyền như xích vàng, gương mặt dũng mãnh, dáng người khôi ngô đang ngồi.
 
- Hổ ca, đã biết rõ ràng địa chỉ, ở đường XX tiệm thịt nướng Mục Ốc.
 
Khi Lâm Vũ đi tới bên xe, đại hán mở cửa sổ, chỉ thấy vẻ mặt Lâm Vũ vui sướng khi người gặp họa nói:
 
- Bây giờ chứng ta đi qua sao?
 
- Được, đêm nay có cuộc tranh tài ở sân đua xe, tôi còn có việc phải làm, tốt nhất tốc chiến tốc thắng.
 
Đại hán được Lâm Vũ xưng là Hổ ca trầm giọng nói.
 
Lâm Vũ do dự nói:
 
- Hổ ca, tiểu động loại kia đánh nhau rất lợi hại, đến lúc đó cho thù hạ huynh đệ của anh chú ý một chút.
 
- Đánh nhau lợi hại? Hắc, tiểu Vũ a, người Thanh bang có thể đánh không? vẫn bị chúng ta đuổi ra khỏi Đông Hải, một đứa sinh viên có được bao nhiêu lợi hại?
 
Hổ ca làm vẻ mặt đắc ý:
 
- Điều này cậu không cần lo lắng, nếu Lục gia đã dặn tôi giúp cậu xử lý việc này, cậu cứ thoải mái, thả lỏng tinh thần. Cậu cần lo là lo tên kia nên bị gãy chân hay gãy tay.
 
- Tốt.
 
Lâm Vũ hưng phấn gật gật đầu, không nói lời vô ích.
 
Theo sau, bảy tám chiếc xe lần luợt khởi động, chạy nhanh về hướng tiệm thịt nướng Mục Ốc.
 
Cùng lúc đó, thành phố Đông Hải, ở một tiệm thịt nướng Mục Ốc nằm ở phía nam thành phố.
 
Sở Qua trong bộ quần áo phong cách England sắc mặt khó coi đúng trước người một người trung niên, vẻ mặt tức giận mắng:
 
- Ta kháo cái con mẹ ngươi, ngươi đặt tên gì không tốt, sao lại gọi Mục Ốc a?
 
Nghe Sở Qua nói kháy, nhìn bộ dáng không ai bì nổi của Sở Qua cùng Độc Nhất Đao sẳc mặt lạnh lùng đúng sau lưng Sở Qua cách hai thước, sắc mặt người trung niên cực kỳ khó coi.
 
Hắn rõ ràng nhớ rõ, vị tiểu tổ tông trước mắt lái Maserati tới, ra vẻ như tìm người, nhưng tìm một vòng cũng không tìm được, đã xảy ra xung đột với khách nhân - lúc ấy vì Sở Qua mở cửa ghế lô của hắn, quấy rầy bọn hắn, nên nói kháy Sở Qua, kết quả bị Sở Qua dùng chai bia đập đầu.
 
Sau khi biết được chuyện này, người trung niên liền đi ra giải thích.
 
Làm ông chủ tiệm thịt nướng, hẳn tiệp xúc qua rất nhiều nhân vật muôn màu muôn vẻ, tự nhiên nhìn ra được Sở Qua không phải người bình thường, vì thế ăn nói khép nép:
 
- Tiểu huynh đệ, cậu có gì dặn dò cứ việc nói.
 
- Huynh đệ cái đầu ngươi, ngươi làm chậm trễ đại sự của lão tử, ngươi có biết không?
 
Sở Qua vừa rồi gọi điện thoại hỏi qua Trần Phàm, biết được là tiệm thịt nướng Mục Ốc phía đông thành phố, mà không phải tiệm thịt nướng này. Vì thế thiếu chút nữa Sở Qua tức giận đến muốn ngất, hắn thật vất vả mới có thể được gặp mặt Trần Phàm, lại bởi vì đi tìm lộn địa phương nên chậm trễ thời gian dài như vậy, hắn có thể không buồn bực sao?
 
Tuy rằng không biết tên của tiệm thịt nướng mình làm sao chọc giận vị tiểu tổ tông trước mắt, nhưng người trung niên vẫn biết điều lựa chọn trầm mặc.
 
- Ai, nếu không phải sư phụ dặn ta sau này ít gây chuyện, lão tử tuyệt đối đập tiệm của ngươi, mẹ nó, hại lão tử không công chạy một chuyến.
 
Mắt thấy người trung niên không nói lời nào, Sở Qua nhớ tới lời dặn của Trần Phàm lần gặp mặt trước, buồn bực mắng một câu, sau đó trực tiếp xoay người mang theo Độc Nhất Đao, trong biểu tình kinh thế hãi tục của khách nhân liền rời đi.
 
Ra khỏi tiệm thịt nướng Mục Ốc, Sở Qua đem chìa khóa ném cho Độc Nhất Đao:
 
- Nhất Đao ca, kỹ thuật lái của anh tốt hơn tôi, anh lái xe đi. Không quan tâm đèn đỏ đèn xanh, có thể lái nhanh bao nhiêu thì lái. Mặt khác, nếu có tên vương bát nào dám chặn xe, đụng cho tôi.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.