Bách Luyện Thành Tiên

Chương 46: Tới Thiên Ma Thành




Vận mệnh giống như một tên hỗn đản, thường thường sẽ ở thời gian ngươi đắc ý nhất, đá ngươi một cước xuống vực sâu thăm thẳm.
 
Chiến đội No 1 chính là như thế.
 
Lúc bọn hắn đến bề ngoài không ai bì nồi - cơ hồ đại bộ phận người xem đều ủng hộ bọn hắn, cho rằng bọn hắn sẽ giành được quán quân, bảo vệ vương miện thành công.
 
Sự thật đã cho chiến đội No 1 cùng người ủng hộ một cái tát vang dội.
 
Người ủng hộ chiến đội No 1 thật không ngờ chiến đội thất bại, hơn nữa còn thất bại thảm hại.
 
Lúc rời đi, ngay cả Phạm Chí Vĩ bên trong, toàn bộ chiến đội No 1 đều không còn dáng vóc không ai bì nổi trước đó, mà giống như chó nhà tang, mang theo cái đuôi cơ hồ dùng phương thức trốn tránh rời khỏi đại lễ đường.
 
Toàn thể thành viên chiến đội No 1 rời đi, làm trận chung kết cs đã kết thúc một giai đoạn, người xem cũng trước sau rời khỏi. Trong đó, những người xem lúc rời khỏi đều đàm luận về biến đồi bất ngờ trong trận chung kết, mà những người chơi cs lại đàm luận về kỹ thuật chơi cs biến thái làm kẻ khác giận sôi của Trần Phàm.
 
Ngay lúc khán giả ra về, Trần Phàm kéo tay Tô San hướng cửa ra vào bên trái lễ đường đi đến, Chu Văn, Tiêu Phong, Vương Vũ đều đang ở nơi này chờ đợi.
 
- Hai tên vương bát đản kia quả thực quá ghê tởm, không chịu thua không nói, không ngờ còn uy hiếp anh cùng Chu Văn.
 
vẻ mặt Tô San nghiến răng nghiến lợi, sau đó lại nghĩ tới thái độ thờ ơ vừa rồi của Trần Phàm, nhịn không được hỏi:
 
- Trần Phàm, vừa rồi sao không cho tôi giáo huấn hai tên hỗn đản kia? Nếu anh không ngăn cản tôi, tôi cam đoan đánh bọn hắn thành đầu heo.
 
Nhìn bộ dáng tức giận của Tô San, trong lòng Trần Phàm rất rõ ràng, sở dĩ Tô San kích động như thế, ngoại trừ việc Phạm Chí Vĩ và Lâm Vũ quá mức hung hăng càn quấy, cũng bởi vì trong lòng nàng nhiều ít có chút áy náy.
 
Tuy rằng Tô San cũng không biết rõ ràng chuyện mâu thuẫn giữa Chu Văn và Phạm Chí Vĩ, nhưng chỉ dựa vào lời nói ngày đó của Phạm Chí Vĩ, Tô San cũng có thể đoán được không ít. Theo nàng xem, bởi vì chính mình kéo Chu Văn chơi cs, bị Phạm Chí Vĩ xát muối lên vết thương của Chu Văn, điều này làm cho nàng thật không yên tâm.
 
- Giáo huấn là khẳng định, nhưng không phải hiện tại.
 
Trần Phàm buông tay Tô San ra, nghiêm trang nói:
 
- Mặt khác, cô cũng không cần quá mức áy náy. Không riêng gì cô, mọi người cũng không nghĩ tới chơi cs sẽ gợi ra chuyện của Chu Văn. Tất cả chuyện này chỉ là trùng họp mà thôi.
 
Trần Phàm vừa nói xong, Tô San theo bản năng dừng bước, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Trần Phàm.
 
Nhìn thấy biểu tình cổ quái của Tô San, Trần Phàm cười cười, nói:
 
- Như thế nào? Lão bà, trên mặt tôi mọc hoa rồi?
 
- Trần Phàm, tôi càng ngày càng cảm thấy được anh bị bệnh phân liệt chứng (tâm thần phân liệt).
 
Tô San nháy đôi mắt to, thần tình hiếu kỳ nói:
 
- Nhiều khi, anh cho tôi cảm giác giống như hai người khác nhau.
 
- Tôi cũng không phải là Tôn Ngộ Không biết bảy mươi hai phép thần thông, như thế nào lại thành hai người chứ?
 
Trần Phàm đã khôi phục biểu tình hi hi ha ha, hắn biết bởi vì chuyện của Chu Văn bản thân mình bại lộ không ít trước mặt Tô San, làm Tô San mơ hồ nhìn thấy một mặt khác của con người mình. Nếu đặt ở trước kia, có lẽ Trần Phàm còn có thể lo lắng, bất quá sau khi kết thúc hành trình đi Hàng Châu, Trần Phàm cũng đã thấy ra, ngoại trừ những mặt hắc ám âm u, những thứ khác hoàn toàn có thể để Tô San biết.
 
Tô San nhìn thấy Trần Phàm lại quay lại bộ dáng cợt nhả trước kia, giận dữ nói:
 
- Trần Phàm, tôi không phải đang nói giỡn với anh, tôi nói thật đó. Nhiều khi anh cho tôi cảm giác đang đùa giỡn với nhân thế, không có chút chú tâm, cũng không có mục tiêu nhân sinh, thuộc loại người chờ ngủ chờ ăn chờ chết. Nhưng nhiều khi, nhất là loại trường hợp như vừa rồi, anh cũng biểu hiện vô cùng trấn định, hơn nữa hết sức quyết đoán.
 
Mục tiêu nhân sinh...
 
Nghe được bốn chữ này, Trần Phàm cười khổ, không trả lời.
 
Đối với hắn mà nói, khi nam nhân hàm hậu kia còn sống, hắn có mục tiêu, mục tiêu của hắn là mong có một ngày siêu việt nam nhân hàm hậu kia. Sau đó nam nhân kia chết đi, hắn thay đổi mục tiêu nhân sinh, sau đó hắn dùng thời gian hai năm thực hiện mục tiêu, dùng máu tươi để sáng tạo một kỳ tích ở thế giới ngầm thế giới mà không ai có thể phục chế.
 
Danh hiệu Đồ Tể cũng vì vậy mà đến.
 
Đối với thế giới ngầm mà nói, tên Đồ Tể đại biểu cho tử vong, là ác mộng.
 
Đồ Tể xuất hiện, phải thấy máu.
 
Đây là sự hình dung chân thật nhất về hắn trong quá khứ.
 
Mà hiện giờ, sau khi đi vào Đông Hải, Trần Phàm đúng như lời Tô San nói, giống như một chiếc thuyền gỗ bị lạc giữa biển khơi, mất đi phương hướng.
 
- Trần Phàm, anh thành thật nói cho tôi biết, người nào mới chân chính là anh? Còn có, rốt cục anh đã trải qua chuyện gì? Tôi không tin một binh lính binh thường lại có thể đánh nhau lợi hại đến như vậy, hơn nữa kỹ thuật cs lại nghịch thiên đến như thế.
 
Vẻ mặt Tô San chờ mong hỏi.
 
Đối với Tô San mà nói, trước kia nàng xem Trần Phàm như một chai nước uống, là loại tùy tay có thể ném, mà hiện giờ Trần Phàm đối với nàng mà nói, giống như một chai rượu nồng thơm, làm cho nàng trong bất tri bất giác say đắm bên trong, hận không thể lập tức mở ra toàn bộ bí mật trong lòng Trần Phàm.
 
- Tôi nói, tôi là siêu nhân Saiyan nhập thân, chẳng qua lực lượng phong ấn bên trong cơ thể tôi, thời khắc mấu chốt sẽ bùng nổ mà thôi.
 
Trần Phàm cũng không lựa chọn thẳng thắn, dù sao nếu thẳng thắn đối với Tô San, sẽ liên lụy ra rất nhiều vấn đề, căn bản không thể nói xong trong nhất thời, theo hắn xem ra, dù cần thẳng thắn với Tô San, cũng phải tìm được thời cơ thỏa đáng.
 
Tô San thấy lúc này Trần Phàm giống như thay đổi thành một người khác, biết rõ tiếp tục hỏi tiếp cũng sẽ không có kết quả, vì thế thật buồn bực nhéo tay Trần Phàm:
 
- Chán ghét, người ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh, anh lại cứ như vậy.
 
Lúc này Trần Phàm cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì hai người đã tới lối ra.
 
Lối ra, Vương Vũ nhìn thấy bộ dáng liếc mắt đưa tình của Tô San đối với Trần Phàm, trong lòng thật rung động.
 
Cho dù hắn đã biết Trần Phàm là bạn trai Tô San, nhưng hắn cũng không tin, Tô San năm xưa cực kỳ kháng cự nam sinh lại biến thành như bây giờ.
 
Phải biết rằng, trong ký ức của hắn, năm đó Tô San có vẻ rất ghét nam nhân, cơ bản không bao giờ tiếp xúc.
 
Trong lòng đang rung động đồng thời Vương Vũ lại nghĩ tới biểu diễn nghịch thiên của Trần Phàm trước đó, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ: hay là đúng theo lời một số người, Tô San là bởi vì kỹ thuật cs nghịch thiên của Trần Phàm mà ái mộ hắn?
 
- Trần Phàm, vừa rồi tiểu Huyền tử gọi điện thoại, nói đội chúng ta thuận lợi tiến vào chung kết trận bóng rổ. Mà hôm nay chúng ta lại cầm quán quân, buổi tối cùng nhau ăn cơm chúc mừng chứ?
 
Mắt thấy Trần Phàm cùng Tô San đi tới, Tiêu Phong đưa ra đề nghị.
 
Nghe được lời nói của Tiêu Phong, Trần Phàm cũng không trả lời ngay, mà là nhìn thoáng qua Chu Văn, phát hiện Chu Văn đã không còn kích động như trước đó, gương mặt trên cơ bản đã khôi phục bình thường.
 
- Tôi không ý kiến, xem tiểu Văn tử.
 
Trần Phàm cười cười nói.
 
Đúng như Trần Phàm suy nghĩ, Chu Văn quả thật đã khôi phục bình tĩnh, đây cũng không phải miệng vết thương trong lòng hắn đã khép lại, mà là hắn đem sự đau khổ trong lòng ẩn nấp đi mà thôi.
 
Đã qua thời gian hai năm, hắn luôn luôn làm như thế.
 
Bởi vậy nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, hắn theo thói quen đẩy gọng kính trên sống mũi, vẻ mặt bình tĩnh nói:
 
- Chúc mừng không thành vấn đề, em gái mới là mấu chốt.
 
- Kháo, tiểu Văn tử, hay là cậu muốn làm vua thực hành? Yên tâm, hết thảy bao trên người ca. Hôm nay cho dù cậu muốn chơi ngôi sao tuyến hai, ca cũng nghĩ biện pháp cho cậu.
 
Tiêu Phong thấy Chu Văn khôi phục bình thường, tâm tình thật tốt, lập tức mở lời vui đùa.
 
- Tiêu Phong, không phát hiện a, nguyên lai anh có kỹ năng như vậy.
 
Tô San đứng bên cạnh Trần Phàm có chút xem không được, hừ lạnh nói:
 
- Bổn tiểu thư muốn cùng Nicolas Cage (diễn viên phim Đổi Mặt (với John Travolta), Thành Phố Thiên Thần (với Meg Ryan), Không Tặc của Mỹ) nói chuyện phiếm tâm sự, anh có thể thỏa mãn được hay không a?
 
- Ngô, này...này...khó khăn quá lớn, hơn nữa...hơn nữa...vẻ mặt Tiêu Phong xấu hồ nhìn về phía Trần Phàm xin giúp đỡ.
 
Trần Phàm làm như không phát hiện, hoàn toàn coi thường, lại nhìn qua Vương Vũ hỏi:
 
- Vương Vũ, tối nay cậu rảnh rỗi, cùng đi chứ?
 
- Tôi...tôi không đi.
 
Bởi vì trước đó Vương Vũ hoài nghi Trần Phàm chơi gian lận, trong lòng luôn rối rắm, hơn nữa hắn phát hiện hắn căn bản không thể dung nhập vào quan hệ bạn bè của mấy người Trần Phàm, vì thế thoáng do dự, nói:
 
- Tối nay tôi còn có việc, các cậu chơi vui vẻ.
 
Thấy Vương Vũ thoái thác, Trần Phàm cũng không miễn cưỡng, chỉ gật đầu cười.
 
Theo sau, đoàn người Trần Phàm rời đi, lúc rời đi vị thầy giáo phụ trách kiểm tra máy tính cho Trần Phàm vẫn do dự có nên nói chuyện với Trần Phàm hay không, thấy Trần Phàm đã đi, không ngừng hối hận, sau đó đem toàn bộ hứng thú đặt lên phần hình ảnh quay lại trận đấu.
 
Hắn đã quyết định sau khi trở về xem lại, sau đó sẽ đưa đến diễn đàn của người chơi cs được đánh giá cao nhất tiến hành thảo luận.
 
- Lâm Vũ, tên tiểu tử kia có thể đánh như thế, cậu có nắm chắc sao?
 
Đi trên vườn trường, trong đầu Phạm Chí Vĩ không ngừng hiện ra ánh mắt nheo lại của Trần Phàm khi nhìn về phía hắn.
 
Chẳng biết tại sao, hắn cảm giác ánh mắt kia có chút tương tự như ánh mắt dã thú, làm toàn thân hắn đều không chút thoải mái.
 
Lâm Vũ cùng Phạm Chí Vĩ cũng có cảm giác đồng dạng, bất quá bởi vì hắn đã sớm an bài, nên mạnh dạn hơn Phạm Chí Vĩ:
 
- Yên tâm đi, đội trưởng, võ công cao tới đâu cũng phải sợ thái đao, hắn có thể đánh thì cũng chỉ là một thân thể máu thịt mà thôi, tôi cũng không tin hắn không sợ đao, không sợ súng.
 
Đao? Súng?
 
Ngạc nhiên nghe được hai chữ này, sắc mặt những thành viên khác trong chiến đội No 1 không khỏi đại biến, ngay cả Phạm Chí Vĩ dù biết rõ nội tình Lâm Vũ cũng có chút sợ hãi:
 
- Lâm Vũ, không phải cậu muốn trực tiếp giết chết tên kia đi?
 
Nói đến hai chữ giết chết thì khóe mắt Phạm Chí Vĩ kịch liệt nhảy lên vài cái. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Hơn hai năm trước, bởi vì hắn truyền bá hình lõa thể của cô bé kia, hại chết cô bé, tuy rằng cuối cùng không bị pháp luật trừng phạt, nhưng cũng đã lưu lại bóng ma không nhỏ, hiện giờ tự nhiên không có lá gan đi giết người, theo hắn xem ra, nhiều nhất chỉ cần giáo huấn Trần Phàm một chút là đủ rồi.
 
- Lâm Vũ, cậu đừng xúc động, giết người là phạm pháp.
 
Phạm Chí Vĩ vừa thốt lên, một thành viên chiến đội No 1 khuyên bảo.
 
Mấy người khác mặc dù không nói chuyện, nhưng vẻ mặt lại thật lo lắng.
 
Nhìn bộ dáng lo lắng của mấy người Phạm Chí Vĩ, trong lòng Lâm Vũ theo bản năng trào ra một cảm giác tự hào kiêu ngạo, lòng hư vinh chiếm được sự thỏa mãn thật lớn.
 
- Đồ chó hoang kia chẳng những đánh tôi cùng đội trưởng, còn ở trong trò chơi ngược đãi chúng ta đến không phân đông tây nam bắc, khẩu ác khí này không thể không ra.
 
Giờ khắc này, Lâm Vũ giống như hoàng đế cao cao tại thượng nắm giữ sự sống chết của Trần Phàm, nói năng hùng hồn:
 
- Nếu hắn biết điều, tôi có lẽ sẽ phát thiện tâm, chặt gãy một chân hắn, lưu mạng chó cho hắn, nếu hắn không biết, tôi sẽ cho hắn biết chữ chết viết như thế nào.
 
Lời này của Lâm Vũ vừa ra khỏi miệng, đoàn người Phạm Chí Vĩ đều biến sắc.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.