Truy Tìm Bức Tranh Thánh

Quyển 3 - Chương 7




Lôi Đường vốn là một hoa viên thắng tích của Dương Châu có từ đời nhà Tùy. Thế nhưng về sau không được bảo quản nên dần dần theo thời gian trở thành một nơi hoang phế, cỏ mọc um tùm, dã thú làm hang ở khắp nơi.

Lúc Nhạc Tiểu Tuấn đến Lôi Đường thì mặt trời còn chưa gác núi, chàng đưa mắt nhìn quanh một vòng toàn cảnh cựu uyển Lôi Đường đã nằm trong tầm mắt, nơi đây giờ chỉ còn lại một sơn cương hoang phế, cây cỏ mọc um tùm cao nửa người, dấu tích một vườn thượng uyển năm xưa giờ chỉ còn lại trong ký ức người xưa mà thôi.

Nhạc Tiểu Tuấn tay cầm hồ rượu, tay cầm gói lạc rang lững thững bước đi giữa những đám cỏ cây, một lúc sau chàng đến một mõm sơn cương, ở đây bằng phẳng trống trải, ở giữa còn lưu lại một lương đình đổ nát với những cây cột mục nát theo thời gian.

Chàng dừng chân lại bên một khối đá bằng phẳng, cảm thấy từ nơi đây thị tuyến có thể nhìn ròng rã khắp nơi, là vị trí quan sát rất thuận lợi. Bây giờ chàng ngồi xuống, mở gói lạc rang ra, vừa nhằm từng ngụm rượu với lạc rang, nhưng ánh mắt không khỏi không để ý khắp nơi từ xa đến gần.

Chàng vốn là người không quen uống rượu, thế nhưng lần này làm vậy tựa hồ như người có nhã hứng mang rượu đến đây uống để hồi ức lại thắng cảnh xưa. Kỳ thực đó chỉ là một động tác giả, che mắt đối phương mà thôi.

Thời gian từ từ trôi qua, phút chốc ánh tà dương đã thấy chếch nghiêng khiến bóng của chàng chạy dài xuống đến tận chân sơn cương, hẳn hoàng hôn sắp đổ xuống.

Bỗng nhiên lúc ấy chàng nghe thấy có tiếng áo lướt gió, tựa hồ như có hai người đang từ xa phóng lại hướng chàng ngồi.

Tiếng áo lướt gió tuy rất nhẹ và ở rất xa, thế nhưng không thể nào qua nổi thính lực của chàng. Nhưng chàng vẫn cứ làm như không hay biết, tay nâng bình rượu lên như nóc ừng ực, đoạn bỏ xuống cất giọng ngâm nga mấy câu :

Thập niên nhất giác Dương Châu mộng,

Doanh đắc thanh lâu bạc hạnh danh...

Miệng ngâm nga nhưng tai vẫn không để lọt động tịnh của bọn người kia.

Bây giờ đã nghe thấy từ sau lưng rất gần, có tiếng bước chân xào xạc trên cỏ khô, bọn người này đúng là tiến về phía chàng, chân bước nhẹ nhưng lại rất nhanh, đủ thấy thân thủ bọn chúng không phải tầm thường.

Nhạc Tiểu Tuấn đã chạm đại địch nhiều lần, cho nên căn bản không coi bọn người này vào đâu, bởi thế tay vẫn vóc lạc rang cho vào mồm nhai ngon lành, rồi cầm bình rượu lên uống.

Thế nhưng, bình rượu chưa tới miệng, đột nhiên nghe một giọng đàn ông lạnh lùng quát :

- Ê, bằng hữu, trời sắp tối rồi, nhanh về đi.

Nhạc Tiểu Tuấn đến đầu cũng chẳng quay lại, cười đáp :

- Hoàng hôn trên tích sơn, ánh tà dương tỏa đầy trời đất, chính là lúc tràn đầy tình thơ ý hoa, phải mất nhiều thời gian mới tìm được một buổi hoàng hôn đẹp thế này, làm sao mà bỏ về được chứ?

Một giọng đàn ông khác lạnh lùng hừ một tiếng, nói :

- Thì ra một tên mọt sách.

Tên ban đầu lại nói :

- Ông bảo nhà ngươi về thì nhà ngươi phải về.

- Ồ, gió trăng không kim cổ, sông núi ai chủ khách? Trời đất đâu của riêng ai, cớ sao bằng hữu lại ăn nói thô lỗ đến thế?

Nhạc Tiểu Tuấn vừa nói vừa từ từ quay người lại, quả nhiên bọn chúng đúng là hai tên, thân đều vận thanh y đại bào, lưng thắt đai bản lớn, tuổi chừng trên dưới bốn mươi, tướng mạo xem ra hung bạo hùng hổ.

Gã đại hán bên trái đôi mắt đầy hung khí, giọng ồm ồm như báo :

- Thằng nhãi, ông bảo mày về, mày còn không nhanh cút khỏi nơi đây ư?

Nhạc Tiểu Tuấn phán đoán hai tên lâu la này nhất định là thuộc hạ của Hỏa Linh Thánh Chủ phái Không Động. Nghe hắn nói một câu như vậy, thì kiếm mi nhíu lại, từ từ đứng lên lãnh đạm nói :

- Bỗn công tử đang hứng uống rượu ở đây, thì can hệ gì đến các ngươi? Hai ngươi là nô tài nhà nào mà cậy thế cắn người, dám buông lời vô lễ trước mặt bổn công tử?

Khi chàng đứng lên bây giờ mới để lộ thanh trường kiếm mang ở thắt lưng, tua kiếm màu trắng trông rất đẹp mắt.

Tên đứng bên trái thấy thanh kiếm thì bỗng cười lên ha hả nói :

- Tiểu tử ngươi khá lắm, thì ra con mọt sách ngươi cũng bày đặt mon men chơi kiếm?

Nhạc Tiểu Tuấn trừng mắt quát :

- Nô tài to gan, dám xuất ngôn vô trạng, bổn công tử sẽ cho ngươi bò mà về.

Chàng cứ mở miệng gọi chúng là nô tài, khiến cho cả hai tên tức không chịu nổi, tên bên trái thét lên :

- Thằng nhãi ranh, ngươi thì cơ hội bò về cũng không còn.

Trong tiếng quát, hai bàn tay to bề xòe ra mười móc câu bổ nhào tới chộp vào ngực Nhạc Tiểu Tuấn.

Nhạc Tiểu Tuấn đương nhiên chưa nhìn ra đây là Thiết Trảo công, chiêu đối phương bổ tới chính là chiêu Ngạ Hổ Bổ Dương, nếu để đối phương chộp trúng thì cả ngực dính nguyên mười ngón tay cũng như móc câu mà tuyệt tự.

Chàng cười nhạt một tiếng, không để đối phương tiếp cận, liền chủ động lách người sang trái, tay phải nhanh như chớp vung ra chộp vào cổ tay hắn rồi hất nhẹ một cái khiến hắn mất đà chúi nhủi nhào người ra ngoài.

Một thế Cầm Nả Thủ của chàng chỉ dùng có bốn thành công lực, nhưng cộng thêm thế bổ nhào tới hùng mạnh của đối phương cho nên đạo lực càng tăng. Bởi vậy gã đại hán còn chưa kịp nhận ra điều gì, thì cả người đã văng tới trước có đến hơn một trượng, ngã mạnh người trên nền đá, miệng rên một tiếng rồi lồm cồm bò dậy.

Gã đại hán bên phải ngớ cả người, thế nhưng hắn nhân lúc Nhạc Tiểu Tuấn xoay người không chú ý, một tiếng cũng chẳng nói, nhảy người tới, tay phải chộp vào hậu tâm, tay trái chộp vào cánh tay Nhạc Tiểu Tuấn.

Hắn bất thần tấn công từ phía sau, thế tất muốn hạ đối phương, cho nên ra chiêu cực nhanh. Nhưng chẳng ngờ, sau gáy Nhạc Tiểu Tuấn tựa hồ như có mọc thêm đôi mắt, chỉ thấy chàng hơi chùng người xuống lạng về bên phải, xoay nửa vòng, vừa khoèo tay trảo của đối phương chộp tới, chàng phóng tay ra nhanh như chớp chộp lấy cổ tay hắn.

Gã đại hán thất kinh, tay phải chưa kịp ứng cứu, thì cả người bị Nhạc Tiểu Tuấn bằng một thế Cầm Nả Thủ hất văng ra ngoài xa.

Nhạc Tiểu Tuấn lần này phát nộ thực sự, vì hắn không hề lên tiếng lại lợi dụng cơ hội đánh lén từ phía sau, cho nên một thế Cầm Nả Thủ của chàng lần này vận đến tám thành công lực, khiến cả người hắn văng lên cao rồi rơi “bộp” xuống trên nền đá, có lẽ tấm lưng của hắn phải rắn chắc lắm mới không gãy cột sống.

Gã bên trái thất sắc, vội chạy đến hỏi :

- Lão La, có sao không?

Gã kia nhăn nhó lồm cồm đứng lên, tay còn xoa lưng, gượng cười nói :

- Không sao.

Gã bên trái nghiến răng :

- Cẩu tạp chủng, ông sẽ cho ngươi biết mùi lợi hại.

Nói rồi hắn rút soạt một tiếng, trong tay một ngọn quỷ đầu đao sáng loáng, gã họ La thấy thế cũng liền rút phắt thanh đao của mình ra la lớn :

- Hôm nay chúng ta phải bầm nó ra làm tương.

Dứt lời cả hai chẳng nói thêm tiếng nào, cả hai vây bổ lại từ hai phía tả hữu, dùng đao mà chém vào người chàng.

Nhạc Tiểu Tuấn căn bản chẳng coi bọn chúng vào đâu, chỉ cười nhạt nói :

- Bọn nô tài các ngươi định làm gì bổn công tử này hả?

Trong tiếng cười, cả người nhanh như làn khói lách tránh khỏi làn đao ảnh của bọn chúng.

Hai gã đại hán chiêu đầu đã không trúng thì càng điên tiết, đao vung lên chém càng loạn, thế nhưng mặc chúng vây tấn công đến đâu, chung qui cũng chỉ thấy bóng Nhạc Tiểu Tuấn lách né giữa làn đao, không mảy may chạm được tới tà áo của chàng.

Đương nhiên bọn lâu la vô danh tiểu tốt này làm sao biết được thân pháp chàng thì triển chính là thặng thừa khinh công Tỷ Kiếm Vô Ảnh. Năm xưa sư phụ chàng chính là để đối phó với Tống gia bách kiếm của Tống Trấn Sơn, mà khổ tâm nghiên cứu sáng chế ra pho thân pháp này. Thử hỏi danh gia kiếm pháp đệ nhất thiên hạ như Tống Trấn Sơn mà pho thân pháp này còn có thể tránh được, thì thử hỏi đao pháp của hai tên này thì thấm vào đâu?

Vì thế, lúc này đứng ngoài mà nhìn thì chẳng khác gì Nhạc Tiểu Tuấn đang đùa với bọn chúng, chọc cho chúng càng giận, đao chém càng hung thì chàng càng thích chí.

Lúc này hoàng hôn đã xuống, ánh tà dương tắt hẳn, màn đêm bắt đầu phủ trùm không gian.

Nhạc Tiểu Tuấn nhận ra một bóng xám ở đầu bìa rừng, chàng liền thầm nghĩ :

- Chẳng lẽ là người của chúng?

Nghĩ rồi chàng bèn cười nhạt nói :

- Tên đang đến kia có lẽ là chủ nhân của các ngươi, bổn công tử đã chán giỡn với các ngươi rồi.

Dứt lời, bóng chàng như ánh chớp vọt khỏi hai làn đao, ung dung như không.

Hai gã đại hán ngớ người còn chưa kịp thâu đao lại.

Vừa lúc ấy, từ bìa rừng, người kia đã phóng tiếng cười ha hả nói :

- Bọn hạ nhân có chỗ đắc tội, những mong công tử lượng thứ.

Dứt tiếng, cả người đã thấy lướt nhanh đến chắp tay thi lễ cùng Nhạc Tiểu Tuấn.

Bằng vào thân pháp của người này cũng đủ thấy thân thủ bất phàm, thân phận quyết cũng chẳng nhỏ.

Hai gã đại hán thấy người này xuất hiện thì vội thâu đao vào vỏ, đứng nghiêm túc cúi đầu thi lễ cung kính nói :

- Lạc lão đến vừa khéo, bọn thuộc hạ vâng mệnh...

Ngươi kia không để cho chúng nói dứt câu, trầm giọng quát :

- Các ngươi còn chưa chịu lui ra ư?

Cả hai dạ rân, rồi không dám nói thêm nửa tiếng, liền đứng lui ra sau.

Nhạc Tiểu Tuấn lúc này nhận ra người này thân vận lam bào, tuổi ước chừng ngoài lục tuần, tóc bạc trắng, đôi mắt như hai hỏa tinh, đủ thấy công lực uyên thâm, có lẽ thân phận cũng cực cao. Khi ấy liền ôm quyền hoàn lễ nói :

- Lão trượng khéo nói, hai vị này chỉ là ăn nói không giữ lễ, nhất định buộc tại hạ rồi khỏi đây, chứ không có chuyện gì lớn.

- Thật hồ đồ.

Lam y lão nhân quắc mắt nhìn hai tên thuộc hạ, rồi quay lại nhìn chàng, bây giờ ánh mắt bắt gặp thanh kiếm tua trắng trên thắt lưng Nhạc Tiểu Tuấn, lão bỗng chắp tay thi lễ lần nữa nói :

- Lão hủ xin thỉnh giáo tôn tính đại danh công tử?

- Không dám, tại hạ là Nhạc Tiểu Tuấn, lão trượng là...

- Hà hà... Lão hủ là Lạc Ban Đình của phái Không Động, thì ra Nhạc công tử là cao đồ phái Võ Đang, lão hủ thất kính, thất kính.

Nhạc Tiểu Tuấn thấy lão ta ngộ nhận mình là đệ tử phái Võ Đang, nguyên do vì lão thấy chàng mang thanh kiếm Hấp Kim kiếm, đã cải trang thành thanh Tùng Văn kiếm của Võ Đang.

Nhưng chàng không nói gì, chỉ ậm ừ một tiếng cho qua.

Lạc Ban Đình liếc nhìn bầu rượu còn nằm trên tảng đá, cười nói :

- Nhạc công tử có lẽ lần đầu đến Dương Châu, lên cửu uyển Lôi Đường này ngắm cảnh nhớ tích xưa?

Cứ nghe khẩu khí cũng biết lão ta muốn thăm dò mình, Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu đáp :

- Đúng như lão trượng nói, tại hạ vừa đến Dương Châu chiều hôm qua.

- Công tử thật là người tao nhã, lão hủ bội phục vô cùng, có điều lão hủ tối nay có một việc, không biết công tử có thể nể mặt lão hủ không?

Nhạc Tiểu Tuấn nói thầm trong lòng :

- Tới rồi.

Nhưng vẫn làm như không biết, nói :

- Lạc lão trượng thật là khách khí, có gì xin cứ chỉ giáo.

- Vậy thì lão hủ xin cảm tạ trước, Vốn là bổn phái đêm nay có chuyện ở cửu uyển Lôi Đường này, bổn phái với quí phái là giang hồ đồng đạo, công tử nếu như không có gì quan trọng, có thể dời gót đi nơi khác cho.

Nhạc Tiểu Tuấn à lên một tiếng, mỉm cười nói :

- Lão trượng đã nói như vậy, tại hạ đương nhiên phải đi. Chỉ có điều là tại hạ cũng vì nhận lời phó thác của một người mà đến đây theo cuộc hẹn...

Lạc Ban Đình à lên một tiếng, ánh mắt kinh ngạc đưa nhìn chàng dò xét, rồi ướm hỏi :

- Không biết Nhạc công tử nhận lời phó thác của ai mà đến đây nhỉ?

Nhạc Tiểu Tuấn cười khẳng khái đáp thẳng :

- Huy phu nhân, ái nữ của bà ta bị bắt cóc, bà muôn phần lo lắng, cho nên mới nhờ tại hạ thay mặt đến đây.

Đối phương đã nói rõ, Lạc Ban Đình cũng không cần giấu diếm, nói :

- Thời gian ước hẹn là đầu canh, công tử đến quá sớm đấy.

- À, vì là tại hạ lần đầu đến Dương Châu, cho nên cũng nhân tiện đến sớm ngắm cảnh, một công đôi việc mà.

- Công tử có mang kiếm đến chứ?

Nhạc Tiểu Tuấn ngớ người hỏi lại :

- Lão trượng làm sao lại quên? Chính vừa rồi lão trượng đã từng nói thời gian ước hẹn là đầu canh cơ mà?

Lạc Ban Đình bị vặn một câu thì cứng họng, trong lòng tuy phát nộ nhưng vẫn cố giữ tỉnh cười nói :

- Công tử nói không sai, lão hủ nhất thời thất ngôn.

- Tại hạ có một chuyện định muốn thỉnh giáo lão trượng, không biết lão trượng có giúp chăng?

- Công tử khách khí, chỉ cần lão hủ biết thì nhất định sẽ đáp.

- Vậy thì tại hạ xin cảm tạ trước.

Nói rồi chàng chấp tay thi lễ, đoạn nói tiếp :

- Tại hạ có một vị nghĩa muội, tối hôm qua cũng đến Dương Châu, chẳng ngờ đột nhiên mất tích, không biết có đụng chạm gì đến người của quí phái không?

- Ồ, điều này thì lão hủ không rõ.

Đáp rồi lại dò hỏi :

- Chẳng hay quí muội phương danh là gì?

- Cô ta là Trúc Thu Lan, ái nữ của Mai Hoa bà bà Trúc Tâm cơ.

Lạc Ban Đình nghe rồi thần sắc tựa hồ như biến đổi gượng cười đáp :

- Nhạc công tử yên tâm, bổn phái nếu như không phải chuyện đặc biệt thì quyết không khi nào bắt người, chuyện này để lão hủ trở lại điều tra rồi sẽ phúc đáp công tử sau.

- Vậy thì làm phiền lão trượng một phen.

- Lão hủ vừa rồi đi tuần sát mà đến đây, giờ công tử cứ ngồi tự nhiên, thứ cho lão hủ không tiếp được.

- Không biết chuyện thất tích của nghĩa muội tại hạ, lão trượng có thể đáp vào đầu canh?

- Hảo.

Lạc Ban Đình đáp một tiếng, chấp tay xá xá mấy cái, đoạn quay người phóng đi, hai tên đại hán kia cũng lục tục theo chân lão.

Nhạc Tiểu Tuấn mỉm cười, rồi ngồi xuống tảng đá cầm bình rượu tự cười một mình.

Lúc này trời đã tối hẳn, bỗng chàng lại nghe có tiếng áo lướt gió, đưa mắt nhìn chợt thấy bóng người mảnh mai phóng lên. Đến gần mới nhận ra chính là Tiểu Thúy, trong tay xách chiếc lẳng tre đựng thức ăn.

Nhạc Tiểu Tuấn đứng lên nghênh đón.

Tiểu Thúy đã nhận ra chàng, liền chạy tới hỏi ngay :

- Nhạc tướng công đến đây lâu chưa? Có gặp người nào không?

- Có, một lão già họ Lạc.

- Lão có nói gì không?

- Không, thời gian ước hẹn là đầu canh, cho nên lão chưa nói gì.

- Lão họ Lạc thân phận thế nào?

- Điều này tại hạ không hỏi, thế nhưng thân phận lão Lạc nhất định không nhỏ.

Tiểu Thúy “à” lên một tiếng, rồi như chợt nhớ, lại nói tiếp :

- Đúng rồi, lão phu nhân có dặn, lấy kiếm đổi người là điều kiện chúng đưa ra, chúng ta cũng có một điều kiện phụ thêm là: khi bọn chúng thả tiểu thư ra, thì yêu cầu trao luôn cả Vương Tứ.

Vừa nói cô ta vừa đặt chiếc lẳng cơm xuống trên phiến đá, lại nói tiếp :

- Phu nhân bảo tôi mang đến. Nhạc công tử hẳn là chưa ăn tối.

Trên phiến đá bày ra bốn năm món ăn và cơm, còn có một đùi gà quay thơm phức.

- Đa tạ phu nhân.

Tiểu Thúy thôi thúc :

- Nhạc công tử chớ nên khách khí, xin dùng nhanh kẻo thức ăn nguội mất.

Nhạc Tiểu Tuấn bây giờ quả thấy đói, liền cầm chén đũa lên, rồi chẳng khách sáo đánh một bụng.

Tiểu Thúy thu dọn mọi thứ vào lẳng đặt cạnh phiến đá, cười nói :

- Nhạc tướng công dùng trà.

Vừa nói vừa rót ra một chén trà.

Nhạc Tiểu Tuấn bưng chén trà lên nhấp một ngụm, quả nhiên là trà tuyệt hảo, chép miệng nói :

- Phu nhân thật chu đáo, chế đến loại trà Hàng Châu Long Tỉnh...

Vua nói đến đó, bất chợt ánh mắt liếc nhanh về phía bìa rừng, thấp giọng nói :

- Có người đến.

Tiểu Thúy nhíu mày nói :

- Hiện tại đâu đã đến đầu canh?

- Có lẽ bọn chúng biết tại hạ đã đến đây, nên trao đổi sớm.

Nói mấy câu thì đã thấy một đoàn người lục tục kéo đến chứ không phải chỉ có một hai người. Đi đầu là Lạc Ban Đình, tiếp đến là một thiếu nữ áo hồng, người này chính là Chúc Xảo Xảo.

Khi bọn Nhạc Tiểu Tuấn bị vây trong thạch động, chàng ở trong nhìn ra thì thấy cô ta, nhưng cô ta thì không nhìn thấy chàng.

Chúc Xảo Xảo lại chính là thiên kim ái nữ của Hỏa Linh Thánh Mẫu.

Sau đó là hai thanh y thiếu nữ và cuối cùng chính là hai gã hán tử vừa rồi vây đánh Nhạc Tiểu Tuấn.

Nhạc Tiểu Tuấn thấy đối phương đến gần, liền đứng lên chắp tay thi lễ hỏi ngay :

- Chẳng phải Lạc lão trượng nói thời gian ước hẹn là đầu canh ư?

Lạc Ban Đình cười đáp :

- Vốn thời gian ước định là đầu canh, thế nhưng Nhạc công tử đã đến, lẽ nào lại để công tử chờ lâu? Cho nên song phương có thể giao dịch sớm hơn.

Hỏa Ma Chúc Xảo Xảo ánh mắt sắc lạnh quét ngang mặt Nhạc Tiểu Tuấn hỏi :

- Hắn là Nhạc Tiểu Tuấn đại diện cho Huy phu nhân đến đây?

Lạc Ban Đình gật đầu đáp :

- Vâng.

Nhạc Tiểu Tuấn tiếp lời ngay :

-Tại hạ chính là Nhạc Tiểu Tuấn, thay mặt Huy phu nhân đến đây đón Huy tiểu thư.

Chúc Xảo Xảo nhướng đôi mày liễu hỏi :

- Hấp Kim kiếm đâu?

- Trên người tại hạ, xin hỏi Huy cô nương đâu?

- Ngươi đem kiếm ra ta xem.

Giọng trịch thượng ngang ngược, nhưng Nhạc Tiểu Tuấn lờ đi, đáp :

- Được.

Vừa nói vừa vỗ vào thanh kiếm ở thắt lưng.

Lạc Ban Đình liền chen vào hỏi vặn lại :

- Nhạc công tử đúng là đại diện cho Huy phu nhân đến đây?

- Không sai.

Lạc Ban Đình lạnh giọng :

- Huy phu nhân có lẽ không muốn đổi lại thiên kim ái nữ của mình chắc?

Nhạc Tiểu Tuấn nhíu mày nói :

- Lạc lão trượng nói vậy là có ý gì?

Chúc Xảo Xảo như đã hiểu ra vấn đề, nghiêng đầu hỏi :

- Hữu hộ pháp, chẳng lẽ thanh kiếm trên người hắn không phải là thanh Hấp Kim kiếm?

Thì ra Lạc Ban Đình là Hữu hộ pháp của phái Không Động, rõ ràng thân phận không nhỏ tí nào.

Lạc Ban Đình đáp :

- Thanh kiếm trên người Nhạc công tử chỉ là thanh Tùng Văn kiếm của phái Võ Đang. Điều này hà có thể lừa qua mắt được lão hủ sao?

Chúc Xảo Xảo nghe vậy thì phát nộ, thét lên :

- Ái da, họ Nhạc kia, ngươi dám dùng thanh Tùng Văn kiếm của phái Võ Đang thay thanh Hấp Kim kiếm đánh lừa bổn cô nương, rõ ràng là các ngươi không có thành tâm dùng kiếm đổi người rồi.

Nhạc Tiểu Tuấn thản nhiên cười nói :

- Ai bảo đây không phải là Hấp Kim kiếm?

“Xoẹt” một tiếng, thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, dương lên, nói lớn :

- Các ngươi nhìn cho rõ, đây có phải là Hấp Kim kiếm hay không?

Thanh trường kiếm xuất vỏ, mọi người đều nhìn thấy một màu đen tuyền không chút hàn quang của thép.

Chúc Xảo Xảo bán tin bán nghi nghiêng đầu hỏi :

- Lão Lạc, ngươi xem thế nào?

- Trong truyền thuyết, thanh Hấp Kim kiếm thân đen như chì, không phát hàn quang, thế nhưng chúng ta không thử thì làm sao biết được có đúng là Hấp Kim kiếm hay không?

Nhạc Tiểu Tuấn nhướng mày nói :

- Các ngươi muốn thử mới tin?

Chúc Xảo Xảo nghếch mặt nói :

- Đương nhiên là thế.

Nhạc Tiểu Tuấn xoay tay cho thanh kiếm trở lại vào vỏ nói :

- Muốn thử cũng được, thế nhưng tại hạ có một câu muốn nói.

Lạc Ban Đình nói :

- Nhạc công tử có gì muốn hỏi?

- Chúng ta lấy kiếm đổi người, kiếm thì các ngươi đã thấy, còn người đâu?

Chúc Xảo Xảo nói :

- Chỉ cần giao thanh Hấp Kim kiếm ra, thì chúng ta lập tức thả ngươi.

Nhạc Tiểu Tuấn cười nhạt nói :

- Lấy kiếm đổi người là điều kiện của các ngươi, đã nói là điều kiện thì một đổi một cần phải công bằng, chúng ta trao kiếm thì các người thả người, thế mới gọi là trao đổi chứ. Hiện tại bảo ta trao kiếm trước, các ngươi mới thả người sau, liệu ta có thể tin được các ngươi hãy không chứ?

Chúc Xảo Xảo chống tay lên hông sấn lên nửa bước nói lớn :

- Họ Nhạc kia, ngươi nói gì?

- Không Động phái các ngươi là một đại môn phái trong võ lâm vốn uy tín cũng không nhỏ. Thế nhưng các ngươi chỉ vì muốn chiếm đoạt thanh Hấp Kim kiếm mà không từ thủ đoạn bỉ ổi hạ lưu giang hồ, bắt cóc ngươi buộc đổi kiếm, thử hỏi đáng để người ta tin ư? Thật chẳng ngờ phái Không Động danh môn chính phái lại giở thủ đoạn chẳng khác gì cường đạo...

- Câm miệng.

Chúc Xảo Xảo giận tím mặt, nghiến răng nói :

- Ho Nhạc ngươi biết hậu quả của việc vu khống bổn phái chứ?

Tiểu Thúy thấy song phương sắp xung đột, sợ hỏng chuyện cứu tiểu thư vội chen vào ngăn cản :

- Nhạc tướng công, tiểu thư đang ở trong tay bọn họ, hay là nhẫn nhịn một bước.

Nhạc Tiểu Tuấn bỗng thần sắc nghiêm túc nói :

- Tiểu Thúy cô nương không cần phải lo lắng, chuyện vu khống phái Không Động là do Nhạc Tiểu Tuấn này, tất cả hậu quả tại hạ xin gánh trách nhiệm.

Chúc Xảo Xảo nhếch môi cười nhạt nói :

- Ngươi định thế nào? Tội vu khống phái Không Động đáng chết, hiện tại nếu ngươi ngoan ngoãn trao Hấp Kim kiếm ra, bổn cô nương niệm tình ngươi tuổi trẻ nóng tính mà tha tội chết.

Nhạc Tiểu Tuấn bỗng cười vang lên ha hả nói :

- Cô nương nhìn nhầm người rồi.

- Hừ, bằng vào ngươi thì làm gì được ta chứ?

- Bổn ý tại hạ là lấy kiếm đổi người, trước hết cần thấy tiểu thư mới có thể trao kiếm, nhưng giờ thì nhìn thấy Chúc cô nương thì cũng giống nhau.

Chúc Xảo Xảo nhìn châm vào mặt chàng nói :

- Ngươi nói rõ hơn một chút xem, nhìn thấy bổn cô nương là ngươi nguyện ý trao kiếm rồi chứ?

- Chính thế. Nhìn thấy cô nương, tại hạ nghĩ ngay đến việc dùng người đổi người...

Tiếng cuối cùng vừa dứt, người chàng nhanh như làn chớp xẹt tới bên người Chúc Xảo Xảo, tay chộp trúng vào cổ tay của cô ta.

Chúc Xảo Xảo lúc ấy đang hiếu kỳ muốn nghe rõ ý của chàng, cho nên đứng đã gần, lại chăm chú lắng nghe, căn bản không chút đề phòng.

Đến khi phát hiện ra bị tấn công thì trở tay không còn kịp, cánh tay bị điểm vào huyệt Toàn Cơ, nửa người bên trái chẳng còn cựa quậy gì được nữa, tức giận ré lên :

- Cường đồ, ngươi chán sống...

Muốn vùng vẫy nhưng không thể chìu theo ý của mình được nữa.

Lạc Ban Đình lúc ấy đứng bên cạnh, lão kinh nghiệm giang hồ có thừa, nghe ra giọng nói của Nhạc Tiểu Tuấn có điều khác thường. Nhưng chẳng ngờ chàng lại ra tay nhanh như vậy, vội thét lớn một tiếng, tiếp liền xuất chưởng đánh tới người chàng.

Nhạc Tiểu Tuấn chộp trúng tay Chúc Xảo Xảo liền kéo cả người cô ta đến trước mặt mình làm lá chắn, khiến Lạc Ban Đình giật mình thất kinh, vội thâu chưởng lại. Nếu lão thâu chưởng không kịp thì Chúc Xảo Xảo lãnh trọn một chưởng của lão không chết cũng bị trọng thương.

Lão tức giận thở phì phì nói hằn học :

- Họ Nhạc kia, chộp tay khống chế một vị tiểu cô nương thì đáng mặt anh hùng lắm sao? Tài giỏi thì cứ thả cô ta ra, cùng lão hủ thử vài chiêu.

Bây giờ hai thiếu nữ áo xanh và hai gã đại hán cũng đồng thời rút binh khí vây kín Nhạc Tiểu Tuấn và Tiểu Thúy vào giữa.

Nhạc Tiểu Tuấn chẳng để mắt đến bọn chúng, cười lớn nói :

- Đường là một đại môn phái như Không Động lại đi bắt cóc Huy tiểu thư rồi buộc người ta dùng kiếm đổi người, há là hành động anh hùng chăng? Phái Không Động còn làm được, tại hạ há lại không thể làm được ư?

Lạc Ban Đình tức giận nghiến răng ken két nói :

- Họ Nhạc kia, ngươi dám đối đầu với phái Không Động thì hối hận không kịp đấy.

Nhạc Tiểu Tuấn mỉm cười đáp :

- Lão trượng không cần phải hù dọa, tại hạ nếu sợ phái Không Động thì chẳng khi nào dám nhận lời Huy phu nhân đến đây.

Chúc Xảo Xảo tay bị chộp cứng, nửa người tê nhức từ khi lọt lòng mẹ đến giờ cô ta chưa từng bị, bất giác mặt phấn trắng bệch như tờ giấy, nghiến răng rít lên :

- Nhạc Tiểu Tuấn, chỉ cần ngươi buông tay ra, bổn cô nương bầm ngươi ra như tương cho ra hận này.

Nhạc Tiểu Tuấn cười cười nói :

- Cô nương giờ mới biết lót vào tay người khác thì hổ nhục thế nào, căm hận thế nào rồi chứ? Sao không nghĩ lại Huy tiểu thư bị các ngươi bắt cóc từ mấy ngày nay, trong lòng hổ nhục căm hận đến đâu?

- Hừ. Huy Huệ Quân là gì của ngươi mà ngươi ra sức trâu ngựa chứ?

Nhạc Tiểu Tuấn bị vặn một câu cũng không khỏi đỏ mặt, may mà đối phương đứng chận trước mặt mình nên đỡ thẹn, cười nói :

- Tại hạ và Huy tiểu thư chỉ có quen biết nhau mà thôi, thế nhưng cho dù là không quen biết, thì hành vi của phái Không Động và thái độ kiêu căng của cô nương đủ khiến tại hạ nhìn chướng mắt rồi.

Chúc Xảo Xảo trở lại bình tĩnh ngước đầu lên nói :

- Bỗn cô nương lọt vào tay ngươi, muốn đâm muốn chém gì tùy ngươi. Nhưng nhớ một điều là đừng bao giờ để ta thoát khỏi tay ngươi.

- Hà hà... Cô nương không cần phải khích, bởi vì cô nương là bảo bối của Hỏa Linh Thánh Mẫu, chỉ cần dùng cô nương đổi lấy Huy tiểu thư thì xem như công bằng nhất, song phương không ai thiệt.

Nói đến đó quay nhìn Lạc Ban Đình tiếp :

- Lạc lão trượng, nhờ lão đi trước dẫn đường, tại hạ muốn đích thân đến gặp Hỏa Linh Thánh Mẫu trao đổi người.

Lạc Ban Đình thân phận Hữu hộ pháp phái Không Động, nhất thân công lực đương lên cao, nhưng lúc này Chúc Xảo Xảo đang nằm trong tay đối phương, ném chuột sợ vỡ bình, đành gật đầu nói :

- Được, lão hủ dẫn đường ngươi.

Nói rồi quay người bước đi trước.

Nhạc Tiểu Tuấn quay đầu lại nói :

- Tiểu Thúy cô nương, hay là cô nương cứ quay về trước báo cho Huy phu nhân yên tâm, tại hạ theo bọn họ trao đổi người.

Tiểu Thúy lắc đầu nói :

- Tiểu tỳ phụng mệnh phu nhân đến đây, chưa thấy người đương nhiên không thể về, tiểu tỳ theo chân Nhạc công tử.

Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu cười, rồi nói với Chúc Xảo Xảo :

- Chúc cô nương, tạm thời chịu phiền đi.

Chàng y nhiên nắm cổ tay Chúc Xảo Xảo bước đi theo chân Lạc Ban Đình.

Tiểu Thúy tiếp liền theo sau lưng chàng, đương nhiên cô ta cố tình đi sau để đề phòng bốn tên kia thừa cơ ra tay tập hậu Nhạc Tiểu Tuấn.

Một đoàn tám người theo chân nhau xuống sơn cương.

Chúc Xảo Xảo từ nhỏ đến giờ được Hỏa Linh Thánh Mẫu nuông chiều thành tính, kiêu ngạo tự phụ, cho nên trong Không Động ai ai cũng phải khiếp nể cô ta. Đến người ngoài phái cũng ít ai dám chọc giận nàng, cho nên mới có ngoại hiệu là Hỏa Ma Nữ. Thực ra thì cô ta tuổi chỉ mới mười tám, xưa này chưa từng tiếp cận với nam nhân.

Lần này bị Nhạc Tiểu Tuấn chộp cứng cổ tay thẹn đến muốn khóc, chỉ hận một điều là không thể lấy ra một ngọn Hỏa Long tiêu, phóng thẳng vào ngực chàng, hoặc là rút thanh Nộ Linh kiếm bầm chàng trăm nhát mới hả giận.

Nhưng đến lúc này, cô ta kề sát bên vai chàng bước đi, Nhạc Tiểu Tuấn tay nắm không cứng lắm, cho nên cô ta không thấy chút đau đớn, ngược lại có một cảm giác khó hiểu len len trỗi lên trong lòng, khiến cô ta bất giác liếc nhìn mặt chàng.

Chừng như lúc này cô ta mới cảm nhận được chàng là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, khóe môi tựa hồ như lúc nào cũng hiện ra một nụ cười phóng khoáng.

Dưới ánh trăng mờ nhạt đầu tháng, khuôn mặt chàng toát ra một vẻ khí khái tao nhã, thực là một hình ảnh tuyệt vời để chọn tình lang. Chỉ nghĩ đến đó, bất chợt khiến Chúc Xảo Xảo ửng đỏ mặt, thầm rủa trong lòng :

- Ta không thèm.

Thời gian chừng một tuần trà trôi qua, cả đoàn người bây giờ đi ngang qua một quảng trường trống, Nhạc Tiểu Tuấn cảm thấy nơi này rất quen, đến khi qua hết quảng trường, thì thấy phía trước một ngôi cổ miếu hùng vĩ trang nghiêm, chàng mới biết chính là Tiên Nữ miếu.

Lạc Ban Đình vẫn chưa dừng chân lại, theo một cánh cửa hông đi vào trong, rồi theo một hành lang hai bên có vách tường cao tựa hồ như một con hẻm trong thành, đi không xa thì nhìn thấy hai cánh cổng đen xì chận ngang trước mặt.

Lạc Ban Đình bước chân đến trước cửa, nắm lấy hai chiếc vòng đồng lắc mạnh hai cái. Liền thấy của hé mở, từ bên trong một gã đại hán thò đầu ra nhìn, kịp thấy Lạc Ban Đình, gã cung kính cúi người nói :

- Hữu hộ pháp...

Lạc Ban Đình phất tay áo quát :

- Lui ra.

Lão chờ khi Nhạc Tiểu Tuấn vào hẳn bên trong đại môn, mới chắp tay nói :

- Công tử cho tạm thời chờ ở đây, lão phu vào trong bẩm báo.

Nói rồi lão quay người đi nhanh vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.