Truy Tìm Bức Tranh Thánh

Quyển 2 - Chương 14




Bây giờ như đã được sắp đặt cụ thể, Lang Sơn Nhất Bái vừa thấy Tống Trấn Sơn đứng lên cắt ngang lời Chúc Thiên Tùng thì vội bước tới xua tay nói :

- Tống lão gia, nếu có ý kiến gì thì xin đợi đến lúc Chúc tổng hộ pháp đọc xong rồi phát biểu, đến lúc đó mọi người mới cùng nghe rõ ràng được, bây giờ xin tạm thời ngồi xuống cho.

Lúc Tống Trấn Sơn và Sách Nghị Phu nói với nhau, thì Chúc Thiên Tùng đã tiếp tục đọc tiếp tên từng người :

- Đại biểu Thiếu Lâm phái Vô Trụ thiền sư và Đồng Thế Xương, đại biểu Võ Đương phái Ngọc Huyền Tử và Sử Truyền Đỉnh, Hoa Sơn Chưởng môn nhân Thương Cảnh Vân, đại biểu Hành Sơn phái Trúc Tam Sơn, đại biểu Chung Nam phái Lục Phi Hồng, Bát Quái môn Chưởng môn nhân Trịnh Huyền Phong, và Cam Huyền Thông, đại biểu Lục Hợp môn Mạnh Đạt Nhân, Hoài Dương phái Hoài Dương tam hiệp Huy Khâm Nghiêu, Tế Triết Phu và Dịch Thanh Lan...

Chúc Thiên Tùng đọc rất nhanh, một hồi đọc hết danh sách của những người đang ngồi ở hàng ghế giành cho quy tân.

Đến lúc này, thì không riêng gì Tống Trấn Sơn, mà tất cả người của Bát đại môn phái và Hoài Dương Tam Hiệp đều đứng bật dậy.

Tống Trấn Sơn mày nhíu lại cất tiếng âm trầm nói :

- Chúc chủ tọa không cần đọc tiếp nữa, Tống mỗ hiện tại trước mặt anh hùng thiên hạ trịnh trọng tuyên bố phủ nhận đã ký tên trong danh sách những người khởi phát sáng lập cái gọi là Thiên Địa giáo này. Cũng trịnh trọng phủ nhận việc công cử Giáo chủ và Phó giáo chủ, xin Tổng hộ pháp xóa tên cho...

Hoa Sơn phái Chưởng môn nhân Thương Cảnh Vân cũng lớn tiếng nói :

- Tống đại lão gia nói rất đúng, bổn nhân tin tưởng rằng trước đại hội này, người của các đại môn phái không ai tham gia vào chuyện khởi phát sáng lập giáo, càng không có chuyện công cử Giáo chủ. Tổng chủ tọa cần phải minh bạch làm rõ chuyện này mới đáng gọi là danh chính ngôn thuận.

Tiếp đó người của Thiếu Lâm, Võ Đương, Hành Sơn, Chung Nam, Lục Hợp, Bát Quái và Hoài Dương, đều là những người vai vế cực cao trong Bát đại môn phái thì ai nấy không khỏi giật mình kinh động. Nhưng lúc này thấy bọn họ đứng lên phủ nhận thì hơi yên dạ, cũng lập tức đứng lên nhao nhao theo.

Hỏa Linh Thánh Mẫu đến lúc này mới thấy từ từ đứng lên, hai mắt như hỏa tinh quét toàn trường một vòng, xua tay nói lớn :

- Chư vị chớ làm náo động, bổn tòa đương nhiên có lời phúc đáp công khai chính đáng trong chuyện này, để chư vị tận mắt công nhận mọi chuyện đều danh chính ngôn thuận...

Nói rồi bà không kịp để Tống Trấn Sơn lên tiếng, giọng hàm uy lực gọi lớn :

- Lạc Ban Đình!

Lạc Ban Đình dạ ran một tiếng, khúm núm bước nhanh đến trước trường án cúi người cung kính nói :

- Có thuộc hạ!

Hỏa Linh Thánh Mẫu cất giọng the thé hỏi :

- Trong Bát đại môn phái có những người nào được mời mà không đến?

Thì ra, bà ta hỏi Lạc Ban Đình vì lão phụ trách Tổng nghênh tân, nhưng mọi người còn chưa biết bà ta tự dưng hỏi chuyện này làm gì?

Lạc Ban Đình cung kính đáp :

- Hội bẩm Phó giáo chủ, trong Bát đại môn phái chỉ còn phái Nga My là chưa thấy đến.

Hỏa Linh Thánh Mẫu phất tay áo, Lạc Ban Đình tự động lui ra, Hỏa Linh Thánh Mẫu lại gọi lớn :

- Sách Nghị Phu!

- Có thuộc hạ!

Sách Nghị Phu đáp lớn đồng thời nhanh chân cung kính bước đến trước trường án.

Hỏa Linh Thanh Mẫu thần thái lạnh lùng đầy uy quyền hỏi lớn :

- Bổn giáo khai đại hội công bố sáng lập giáo, phát thiếp mời đến Chưởng môn Nga My Liên Sinh đại sư, lão ta chẳng những không phái người đại diện đến tham gia, rõ ràng là khinh thị bổn giáo. Ngươi nói đi, trên giang hồ, người dám mạo phạm khinh thị bổn giáo chịu tội gì?

Sách Nghị Phu cúi đầu đáp lớn :

- Khinh thị và kháng cự bổn giáo, chết!

Hỏa Linh Thánh Mẫu lại hỏi :

- Nếu như là một môn phái thì sao?

Sách Nghị Phu đáp :

- Diệt môn!

Hỏa Linh Thánh Mẫu sắc mặt trở nên đanh lạnh, buông rõ từng tiếng :

- Hảo! Sách Nghị Phu, chuyện này ta giao cho ngươi toàn quyền hành sự!

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Sách Nghị Phu đáp lớn rồi lui ra ngoài.

Một chiêu này khiến toàn trường rung động, đương nhiên đối phương chọn cách hạ độc thủ khai trường huyết kiếp đối với Nga My là để phủ đầu tất cả các đại môn phái và quần hùng các phương.

Hỏa Linh Thánh Mẫu bây giờ mới đưa mắt nhìn Tống Trấn Sơn nói :

- Tống Trấn Sơn, ngươi nói là không hề ký tên vào danh sách lập giáo cũng không hề công cử Giáo chủ, Phó giáo chủ, đúng không?

Từ ba mươi năm nay, chưa từng người nào dám kêu đích danh tên Tống Trấn Sơn, mà lại ngay trước mặt quần hùng đông đảo thế này. Vậy mà hôm nay bà ta lại dám đối diện gọi đích danh Tống Trấn Sơn, hiển nhiên có ý đề cao thân phận của mình, và những người còn lại đều chỉ là thuộc hạ!

Tống Trấn Sơn giữ trấn tĩnh đứng bất động, giọng như sấm đáp :

- Không sai, quý giáo nên làm cho rõ chuyện này!

Hỏa Linh Thánh Mẫu cười nhạt nói :

- Giấy trắng mực đen còn rành rành ra đó, chẳng lẽ có người nào giả mạo bút tích của ngươi chăng?

Nói đến đó, bà quay đầu nhìn Chúc Thiên Tùng ra lệnh :

- Tống hộ pháp, đem cẩm nang ghi danh sách trình đến cho Tống Trấn Sơn tận mắt chứng kiến xem có đúng là bút tích của lão ta hay không?

Chúc Thiên Tùng nhìn Hỏa Linh Thánh Mẫu thoáng chút ngần ngại nói :

- Phó giáo chủ...

Hỏa Linh Thánh Mẫu hừ một tiếng cắt ngang :

- Ngươi sợ lão ta hủy bỏ cẩm nang chăng? Ngươi yên tâm, Tống Trấn Sơn xưa nay thanh danh rất lớn, lại là người danh môn chính phái, đương nhiên không khi nào làm chuyên bỉ ổi hèn mạt như vậy bao giờ, ngươi cứ đưa đến đi!

Chúc Thiên Tùng dạ một tiếng, rồi vẫy tay gọi Lang Sơn Nhất bái Sách Nghị Phu đến, ra lệnh :

- Ngươi đem cẩm nang danh sách đến cho Tống đại lão gia xem!

Sách Nghị Phu nhận mệnh, hai tay nắm lấy cuốn cẩm nang mang đến trước mặt Tống Trấn Sơn mỉm cười nói :

- Tống lão gia, mời xem!

Tống Trấn Sơn hai tay đón lấy cuốn cẩm nang, lật đến trang thứ ba, ngay dưới ba chữ lớn “Người phát khởi”, tên đầu tiên trong danh sách quả nhiên đề ba chữ Tống Trấn Sơn mà đúng là bút tích của lão, không giả tí nào!!!

Đương nhiên, đây là đối phương giả mạo bút tích của lão, thế nhưng giả mà đến bản thân lão cũng không thể nhận ra một điểm nào khác thường thì thật là siêu tuyệt.

Tống Trấn Sơn nhất thời lặng người, rồi trao cuốn cẩm nang qua cho Hoa Sơn Chưởng môn nhân Thương Cảnh Vân xem.

Hỏa Linh Thánh Mẫu ánh mắt quắt sáng hàm nét đắc ý nhìn Tống Trấn Sơn hỏi :

- Ngươi xem kỹ rồi chứ? Đúng là bút tích của Tống Trấn Sơn ngươi chứ?

Tống Trấn Sơn phẫn nộ trong lòng, phát ra thành tiếng cười dài nói :

- Các ngươi thật cao minh! Thế nhưng, Tống mỗ chưa từng ký tên vào cẩm nang này, vậy mà trên cẩm nang lại có tên. Nhưng chữ ký hơi loạn khiến lão phu không khỏi hoài nghi chữ ký của mình!

Hỏa Linh Thánh Mẫu đưa ánh mắt sắc lạnh quán nhìn toàn trường rồi hỏi :

- Các ngươi xem xong hết rồi chứ? Có lẽ đều cho rằng chữ ký trong cẩm nang kia đều là giả mạo?

Lúc này mọi người đã chuyền tay nhau xem, cuốn cẩm nang cuối cùng đến tay Dịch Thanh Lan, rồi gấp lại trao cho Sách Nghị Phu.

Sách Nghị Phu trở lại tri trình dâng cho Chúc Thiên Tùng.

Mạnh Đạt Nhân cười gằn nói :

- Thánh mẫu nói khéo lắm, nhung chúng ta nếu không nói chữ ký kia là giả, chẳng lẽ chúng ta thừa nhận đã ký tên vào đó?

Hỏa Linh Thánh Mẫu cười nhạt mấy tiếng nói :

- Tốt lắm, trong võ lâm xưa nay thị phi hắc bạch căn bản khó phân định, chư vị như cứ trọng vọng nhân vật võ lâm một thời, cho rằng bổn giáo giả mạo tên của các ngươi trong cẩm nang lập giáo, đương nhiên cũng có nghĩa là không cam chịu thôi ở đây. Đã thế thì chúng ta cứ đúng theo quy luật võ lâm xưa nay, bằng vào bản lĩnh công phu quyết định một trường thị phi, không biết chư vị nghĩ thế nào?

Đối phương đã chính thức khiêu chiến, chẳng lẽ Bát đại môn phái khiếp sợ?

Tống Trấn Sơn vuốt râu cười khà khà đáp ngay :

- Thánh mẫu đã có ý như vậy, lão phu đương nhiên chẳng khi nào thoái thác.

Thiếu Lâm phái Vô Trụ thiền sư chắp tay trước ngực lên tiếng :

- A Di Đà Phật! Quý phái hẳn là đã chuẩn bị trước chuyện này?

Hỏa Linh Thánh Mẫu cười nhạt một tiếng không đáp, quay đầu lạnh giọng lên tiếng ra lệnh cho Chúc Thiên Tùng :

- Tổng hộ pháp, khách đến dự hội có ai không phục, thì do người ra mặt tiếp họ vài chiêu, đến lúc nào tất cả tâm phục khẩu phục thì thôi. Còn nếu người nào vu khống gây chuyện khích bát, lung lạc quần hùng, có ý đối đầu với bổn giáo, ngươi cứ giết không kể là ai.

Khẩu khí cuồng vọng và đầy sát khí.

Chúc Thiên Tùng cúi người đáp lớn :

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Đáp rồi liền đứng lên rời khỏi chỗ, bước đến trước mặt Tống Trấn Sơn chắp tay nói :

- Tống lão gia, chư vị Chưởng môn nhân, vị nào có ý chỉ giáo xin ra quảng trường trước thiền viện!

Tống Trấn Sơn tức giận đến biến sắc mặt hừ một tiếng lạnh lùng nói :

- Sao? Hỏa Linh Thánh Mẫu không nguyện tự xuất thân chỉ giáo ư?

Chúc Thiên Tùng cười cười nói :

- Tống lão gia hiểu nhầm, chỉ cần chư vị thắng nổi tại hạ, thì Phó giáo chủ đương nhiên sẽ tự thân xuất đầu. Thế nhưng, chư vị nếu như đến tại hạ cũng không thắng nổi, thì Phó giáo chủ há cần phải xuất trường chỉ giáo?

Hành Sơn Kim Tinh Linh Viên Trúc Tam Sơn tức giận cười gằn mấy tiếng chỉ tay nói :

- Trúc mỗ tại giang hồ hành cước gặp không ít người, thế nhưng chưa từng nghe thấy người nào dám buông lời cuồng ngạo đến thế này!

Chúc Thiên Tùng chỉ đưa ánh mắt khinh thị liếc nhìn nhanh lão ta một cái nói :

- Đó chỉ tự trách các hạ thiểu văn thiểu kiến!

Rồi lại chấp tay thi lễ Tống Trấn Sơn lần nữa nói :

- Tống lão gia, mời!

Tống Trấn Sơn tuy rất căm tức lời cuồng ngạo của gã thư sinh này, thế nhưng thân phận Minh chủ võ lâm, đương nhiên không cần nhiều lời đấu khẩu, chẳng nói thêm tiếng nào, lão hất vạt áo rồi quay người cất bước đi ra ngoài tiền viện.

Hoa Sơn Chưởng môn nhân Thương Cảnh Vân và những người khác cũng liền lục tục bước theo.

Chúc Thiên Tùng miệng mỉm cười, phất nhẹ chiếc quạt, thần tình thư thái sải bước đi, tiếp liền đến bọn Lang Sơn Nhất Bái Sách Nghị Phu cũng tháp tùng theo sau.

Sau cùng là đám quần hùng các phương cũng rời chỗ ngồi ra ngoài quảng trường.

Lúc này, ở trên hành lang hai chiếc bàn kia đã được dọn đi, thay vào đó là hai chiếc ghế Thái sư bọc gấm đỏ được đem tới kề sát bên nhau.

Giáo chủ Cơ Linh Vân vẫn do trung niên phụ nhân dìu đi, hai bên Tả Hữu nhị vị hộ pháp theo tháp tùng, và Hỏa Linh Thánh Mẫu. Một đoàn ra ngoài, hai người ngồi lên hai chiếc ghế Thái sư giám sát đấu trường.

Vẫn như bên trong hội trường, bên trái là bọn Sách Nghị Phu, bên phải là những nữ tướng như Thân Phi Loan, Hỏa Ma Nữ, Mải Hoa Bà Bà, Vưu nhị nương, Đoạt Mệnh bà bà, đứng thành hàng ngang chữ nhất.

Chúc Thiên Tùng thần thái ung dung, ôm quyền thi lễ hỏi :

- Tống lão gia tự thân xuất trường chỉ giáo chứ?

Tống Trấn Sơn thấy hắn cố tình khiêu chiến với mình thì phát nộ, suýt nữa thì buộc miệng thét lên một câu :

- Ngươi không xứng đáng!

Thế nhưng nếu làm vậy thì mất đi phong độ Võ lâm đại lão, do vậy chỉ ừm một tiếng, quay đầu trầm giọng gọi :

- Tuấn nhi, đem kiếm lại!

Tống Văn Tuấn liền nhảy ra, cúi người nói nhanh :

- Cha, Chúc tổng hộ pháp so với hài nhi tuổi tác hơn kém không nhiều, hắn tuyệt đối không xứng đáng động thủ cùng cha, hay là để hài nhi xuất trận đầu tiếp hắn vài chiêu xem thử hắn bản lĩnh cao đến đâu, lại dám buông lời cuồng ngạo khiêu chiến với Bát đại môn phái?

Tống Trấn Sơn thầm biết trường ác đấu hôm nay đối phương đã có chủ động chuẩn bị, Hỏa Linh Thánh Mẫu không ra đấu mà chỉ phái Chúc Thiên Tùng, rõ ràng hắn ta phải có một bản lĩnh cao cường chứ chẳng nghi!

Thế nhưng, ở vào địa vị tuổi tác như lão, nếu đấu với hắn thì quả hạ thấp mình, may mà Tống Văn Tuấn được lão truyền thụ võ nghệ từ lúc còn nhỏ, hấp thụ gần như toàn bộ võ công của lão, quyết không tầm thường.

Khi ấy gật đầu cười nói :

- Hảo! Thế nhưng người này nhất định võ nghệ cao cường, con phải thận trọng mới được!

Tống Văn Tuấn cúi người đáp :

- Hài nhi biết!

Nói rồi bước ra giữa sân cách Chúc Thiên Tùng tầm bảy tám xích thì dừng chân lại, ôm quyền nói :

- Tại hạ Tống Văn Tuấn trước hết xin tiếp Tổng hộ pháp vài chiêu!

Cửu Chỉ La Hán Chúc Tường Phù thấy vậy cũng liền nhảy ra nói :

- Tổng hộ pháp, để thuộc hạ tiếp trận này.

Chúc Thiên Tùng phát tay cản lại nói :

- Không cần!

Cửu Chỉ La Hán đành quay trở lại chỗ của mình.

Chúc Thiên Tùng mắt như lưu tinh nhìn nhanh Tống Văn Tuấn một lượt, rồi ngẩng cao đầu nói :

- Ngươi là Tống Văn Tuấn, hậu duệ của Tống lão gia ư?

Tống Văn Tuấn nghe thì phát nộ, đối phương hỏi một câu trịch thượng rõ ràng không xem chàng vào đâu, chàng bèn cười gằn mấy tiếng nói :

- Không sai, bổn công tử chính là Tống Văn Tuấn, còn ngươi vừa là cao đồ Giáo chủ Cơ Linh Vân, vừa là nghĩa tử của Phó giáo chủ Chúc Linh Tiên chứ gì?

Tống Văn Tuấn cố tình gọi thẳng húy Cơ Linh Vân và Chúc Linh Tiên, đương nhiên chọc đúng chỗ giận của đối phương, chỉ thấy hắn nhíu mày, ẩn ước sắc xanh, chứng tỏ can khí đã xông lên, gằn giọng :

- Ngươi đã muốn lĩnh giao cùng ta, vậy thì tiếp chiêu!

Hắn chẳng rút kiếm ra, chỉ thấy chiếc quạt trong tay xếp lại, chân bước thẳng tới một bước, xuất quạt điểm tới huyệt Trung Đình trên người Tống Văn Tuấn.

Chỉ bằng một bộ tiến thẳng trung cung xuất thủ, thần thái rất cao ngạo tự thị, đủ thấy căn bản không coi Tống Văn Tuấn vào đâu.

Tống Văn Tuấn trường kiếm chưa xuất khỏi vỏ, nhảy người né tránh, miệng la lớn :

- Chúc tổng hộ pháp, sao không rút kiếm ra?

Tống Văn Tuấn quả nhiên không hổ thẹn là công tử của Tống đại lão gia, thân pháp mau lẹ, khí độ khẳng khái, đối phương chưa xuất kiếm thì nhất định chưa ra chiêu.

Chúc Thiên Tùng cười nhạt nói :

- Chúc mỗ muốn xem Tống gia bách kiếm uy lực đến chừng nào? Chừng nào ngươi bức được ta rút kiếm, thì lúc ấy ta sẽ tự ra kiếm.

Tống Văn Tuấn thường ngày cũng là một thiếu niên cao ngạo tự thị, thế nhưng đối phương xem ra còn cao ngạo tự thị hơn, khiến gã bất giác tức giận nhưng không thể làm gì được. Chỉ cười gằn gật gù nói :

- Hảo! Các hạ khẩu khí quả nhiên chẳng nhỏ, Tống mỗ ngược lại xem ngươi không xuất kiếm thì làm thế nào tiếp nổi kiếm của ta đây!

Soạt, dứt lời quả nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, chẳng nói thêm tiếng nào, kiếm vung lên phát chiêu Phi Vân Xuất Đỉnh, thế như mãnh xà bổ tới.

Tống Trấn Sơn xuất thân từ Hoa Sơn phái, do đó Tống Văn Tuấn kiếm ra chiêu đầu chính nằm trong Hoa Sơn kiếm pháp, nhưng kiếm vừa được nửa đường thì bỗng nhiên đổi sang Xuyên Vân Liệt Thạch lại là kiếm pháp của Thiên Sơn phái.

Vừa ra chiêu đã biến ảo, rõ ràng Tống Văn Tuấn chẳng chút khách khí với đối phương, chỉ thấy ánh kiếm loang loáng, chiêu này hết chiêu khác đã tiếp.

Tống Văn Tuấn ra kiếm đã nhanh, nhưng Chúc Thiên Tùng xem ra còn nhanh hơn chàng nửa bộ, người lách nhẹ thoát giữa những ánh kiếm của đối phương.

Soạt một tiếng, chiếc thiết phiến trong tay quả nhiên đánh bật lưỡi kiếm Tống Văn Tuấn ra ngoài.

Chỉ mỗi chiêu đầu, mà Chúc Thiên Tùng cũng đã thi triển thân pháp hết sức kỳ ảo, bọn người Bát đại môn phái nhìn không khỏi hoa mắt lên.

Tống Trấn Sơn giật mình thầm kêu lên :

- Tuyết Sơn Thiên Y thủ pháp!

Chỉ có Thiên Y thủ pháp của Tuyết Sơn không coi trọng hình thức, tùy thủ xuất chiêu, nhưng phá giải hết tất cả thủ pháp các phái.

Nói thì chậm, lúc ấy bọn họ thì đấu cực nhanh, trong nháy mắt đã thấy Tống Văn Tuấn ra liền mười mấy chiêu tợ hồ như dòng suối chảy mãi bất tận, nhưng thủy chung Chúc Thiên Tùng vẫn phiêu hốt giữa làn kiếm ảnh, đã vậy thỉnh thoảng còn tiếp cận khiến Tống Văn Tuấn có phần lúng túng không ra được hết chiêu.

Tống Văn Tuấn bị đối phương nhập nội theo sát như hình với bóng, thanh trường kiếm trong tay chừng như không thể phát huy được sở trường của nó, khiến Tống Văn Tuấn tức giận thét lớn một tiếng, lướt kiếm phản thủ chém một đường.

Chỉ thấy Chúc Thiên Tùng cười nhạt mấy tiếng, người tợ như chiếc lá lướt nhẹ ra ngoài một bộ tránh kiếm.

Tống Văn Tuấn một kiếm đẩy được đối phương ra ở tầm xuất kiếm thuận lợi, liền thi triển ngay Tống gia bách kiếm chủ động tấn công, không để đối phương áp sát như vừa rồi.

Chúc Thiên Tùng giờ đây cả người đã lọt vào màn kiếm ảnh của Tống Văn Tuấn, cũng không còn dám khinh địch, Tống gia bách kiếm quả nhiên vô cùng lợi hại, từng chiêu đều là tuyệt chiêu sắc sảo kỳ diệu.

Tuy vậy thế kiếm của Tống Văn Tuấn tợ hồ như lúc nào cũng chậm hơn chiếc quạt trên tay Chúc Thiên Tùng nửa chiêu, nên căn bản đều bị hóa giải nửa chừng.

Nháy mắt, bọn họ đã giao thủ hơn ba mươi chiêu, quần hùng đứng xem đấu, giờ chỉ còn thấy hai bóng người một trắng một xanh loáng thoáng trong màn kiếm ảnh và màn quạt.

Với những người khác thì tặc lưỡi thầm thán phục hai người trẻ tuổi võ công đều cao thâm, nhưng với Tống Trấn Sơn thì nhìn mà lặng cả người!

Bởi vì Tống Trấn Sơn là người hiểu rõ nội tình nhất, Tống Văn Tuấn lúc này xuất kiếm đã dụng hết Tống gia bách kiếm mà đấu.

Phải biết Tống gia bách kiếm vốn xuất từ Thiên Sơn Dật Tẩu, từ mấy năm nay ít người hóa giải nổi hết Tống gia bách kiếm.

Huống gì Tống Văn Tuấn tranh tiên xuất kiếm, lẽ ra Chúc Thiên Tùng phải chậm hơn Tống Văn Tuấn nửa chiêu mới đúng. Vậy mà giờ đây chiếc quạt trong tay Chúc Thiên Tùng ngược lại cực nhanh, trong từng chiêu đều thấy nghênh đầu đón chiêu hóa giải chẳng chút khó khăn, rõ ràng là sau mà đến trước, há chẳng phải là hơn nửa chiêu đó sao?

Phân tích kỹ hơn, Tống Văn Tuấn vừa ra chiêu đầu chưa hết thì bị chiếc quạt trong tay đối phương ra sau đến trước điểm tới phá giải, Tống Văn Tuấn nửa chừng đành phải hóa chiêu thứ hai, nhưng chiêu thứ hai chưa dứt thì liền bị chiếc quạt lại điểm tới hóa giải như thường, buộc Tống Văn Tuấn lại biến chiêu thứ ba.

Nói tóm lại, hơn ba mươi chiêu đã qua, Tống Văn Tuấn ra chiêu nửa chừng bất đắc dĩ đều phải biến chiêu, hay nói cách khác là một chiêu chưa thành!

Tống Trấn Sơn kinh động là phải!

Tống gia bách kiếm mấy mươi năm nay được mệnh danh vô địch không ai phá giải nổi, vậy mà giờ đây toàn bộ bị phá giải bởi một thanh niên tuổi chỉ huynh đệ với Tống Văn Tuấn, thử hỏi không khiến lão ta chấn động sao được?

Nên biết rằng, muốn phá kiếm pháp của một môn phái, cần phải có sự nghiên cứu rất kỹ, đều ra đối sách tỷ đấu mới thành công. Cứ thế cũng đủ biết đối phương nhất định đã có sự chuẩn bị ra một thủ pháp đặc thù để phá giải chứ chẳng nghi!

Tống Trấn Sơn càng nhìn mặt càng đỏ gay thì giận lẫn kinh, chính lúc định lên tiếng ngăn cản trận đấu, đột nhiên nghe tiếng cười nhạt của Chúc Thiên Tùng nói :

- Đủ rồi, Tống gia bách kiếm rốt ráo cũng chỉ chừng ấy mà thôi!

Dứt lời, thân hình xoay nhanh lướt tới sát bên người Tống Văn Tuấn, xuất thủ bạt kiếm.

Lướt người bạt kiếm, thủ pháp của hắn xem ra bình thường không có chương pháp, thế nhưng cao thủ tinh mắt mới nhận ra chỗ uyên thâm kỳ ảo của nó.

Tống Văn Tuấn lúc ấy đang trên đà ra kiếm, thấy đối phương xoay người nhập nội vung tay bắt kiếm thì giật mình, vội thâu kiếm thì đã chậm một bước.

Lưỡi kiếm bị hai ngón tay của Chúc Thiên Tùng kẹp cứng.

Tống Văn Tuấn trong cơn nguy cấp, vội xoay tay rút kiếm, đồng thời tay trái phóng ra một chưởng vào người đối phương.

Chúc Thiên Tùng tay trái hai ngón kẹp lưỡi kiếm, tay phải chiếc quạt chỉ thấy phẩy nhẹ một cái, miệng thét lớn :

- Xéo đi!

Tống Văn Tuấn một chưởng không thành, ngược lại bị một lực đạo cực mạnh, khiến cả người lẫn kiếm bật ngược ra ngoài ngồi phịch trên đất.

Chúc Thiên Tùng không truy kích, mà đến nhìn một cái cũng không thèm, tỏ ra cao ngạo khí độ hơn đối phương, phe phẩy chiếc quạt trước ngực nói :

- Còn vị nào muốn chỉ giáo nữa không?

Tống Văn Tuấn lúc này chống kiếm tung người đứng dậy, mặt chín đỏ vì thẹn, định xông vào trí mạng, nhưng Tống Trấn Sơn đã ra hiệu, khiến gã đành thoái lui.

Hoắc Vạn Thanh tiếp sau liền tung người nhảy ra thét lớn đầy tức giận :

- Hoắc mỗ xin lĩnh giáo cao chiêu!

Gần như cùng một lúc với lão ta, lại thấy Hành Sơn phái Kim Tinh Linh Viên Trúc Tam Sơn cũng phóng ra, lớn tiếng nói :

- Hoắc tổng quản xin chậm tay, huynh đệ muốn xem tuyệt kỹ Không Động ra sao, trận này xin nhường huynh đệ vậy!

Hoắc Vạn Thanh còn chưa kịp đáp thì đã nghe Chúc Thiên Tùng cười nhạt nói :

- Nhị vị hà tất phải tranh nhau, có hứng thì cả hai vị cùng vào một lượt!

Trúc Tam Sơn mắt long lên, cười ha hả nói :

- Các hạ thân phận Tổng hộ pháp Thiên Địa giáo hẳn cũng hiểu lễ số giang hồ? Ngươi coi bọn lão phu là hạng gì chứ?

Chúc Thiên Tùng cười khinh mạn đáp :

- Động thủ tỷ đấu mạnh thắng yếu thua, lấy võ công mà luận cao thấp, há phải bàn đến thân phận?

Trúc Tam Sơn bị nói một câu giận đến đỏ mặt, cười gằn một tiếng, rút phắt thanh kiếm bản lớn từ trên lưng chỉa thẳng vào người Chúc Thiên Tùng quát lớn :

- Rất tốt, lão phu hôm nay phải giáo huấn loại cuồng đồ không biết trời cao đất rộng này!

Hoắc Vạn Thanh thấy Trúc Tam Sơn đã cực nộ, thân phận lão ta cũng là Chưởng môn nhân Hành Sơn phái, nên không tiện tranh đấu, bèn tự động thoái lui.

Chúc Thiên Tùng chỉ nheo mắt nhìn xéo Trúc Tam Sơn một cái, cười nhạt nói :

- Ngươi phải chăng ngoại hiệu nhân xưng Kim Tinh Linh Viên Trúc Tam Sơn?

- Không sai, chính là lão phu.

- Ồ... Ngươi vừa nói định giáo huấn ta?

- Đúng, chính lão phu vừa nói thế!

Chúc Thiên Từng gập chiếc quạt trước ngực lại, chỉ thẳng vào người Trúc Tam Sơn nói lớn :

- Vừa rồi tại hạ chỉ vì muốn chiêm ngưỡng Tống gia bách kiếm cho nên mới cùng Tống Văn Tuấn động thủ ba mươi ba chiêu rưỡi, ba mươi ba chiêu rưỡi chính là một phần ba của bách kiếm, tuy chưa được một nửa, nhưng...

Nói đến đó hắn cố tình hơi dừng lại, đưa mắt nhìn thẳng Trúc Tam Sơn nói tiếp :

- Đến như kiếm pháp của Hành Sơn tại hạ cũng có nghe qua, nhưng nếu muốn giáo huấn tại hạ thì chỉ sợ không nổi, chẳng hay các hạ định giáo huấn tại hạ mấy chiêu đây?

Lời này, hàm ý bên trong mọi người đều hiểu ra, hắn chỉ nhận muốn chiêm ngưỡng Tống gia bách kiếm cho nên mới đành diễn ba mươi chiêu, đến như Hành Sơn kiếm phái thì chẳng đáng vào đâu!

Kim Linh Tinh Viên đương nhiên là biết tâm ý đối phương, nhưng lờ đi hỏi :

- Ngươi nói đi!

Chúc Thiên Tùng ngẩng cao đầu nói :

- Thiên hạ tuy rộng lớn, thế nhưng dưới kiếm Chúc mỗ chỉ e không mấy người qua nổi mười chiêu, nhưng tại hạ giờ chỉ dùng chiếc quạt tầm thường này tiếp các hạ mười chiêu vậy!

Dưới kiếm của hắn ít khi ai qua nổi mười chiêu, vậy mà với Trúc Tam Sơn thì chỉ dùng quạt tiếp mười chiêu, hàm ý đối phương không đủ tư cách để hắn dùng đến kiếm!

Trúc Tam Sơn cực nộ thành tiếu, ngửa cổ cười gằn mấy tiếng gật gù hỏi :

- Các hạ tự tin đến thế sao?

- Đương nhiên, chỉ cần các hạ qua nổi mười chiêu xem như tại hạ thua!

- Thua thì phải thế nào?

Chúc Thiên Tùng xòe chiếc quạt kêu lên một tiếng “soạt” phe phẩy mấy cái, cười khinh thị nói :

- Tại hạ thân làm Tổng hộ pháp Thiên Địa giáo xuất trận lĩnh giáo chư vị, thì coi như đại biểu cho Thiên Địa giáo, lấy chuyện thắng thua phân định thị phi. Vừa rồi Phó giáo chủ cũng đã có lệnh rõ, thắng thì phải thắng cho các vị tâm phục khẩu phục, tại hạ nếu bại thì cùng nghĩa là Thiên Địa giáo bại, mà Thiên Địa giáo mỗi khi đã bị bại, thì sau này trong thiên hạ võ lâm sẽ không bao giờ còn nghe nhắc đến ba chữ Thiên Địa giáo.

Mấy câu này khiến quần hùng bất giác không khỏi động sắc mặt, đến người của Thiên Địa giáo cũng không khỏi cảm thấy hắn buông lời quá tự phụ.

Trúc Tam Sơn ngửa cổ cười dài một tràng chấn động không gian nói :

- Hảo! Lão phu tuy không phải đại biểu cho cả Bát đại môn phái thế nhưng lão phu đủ tư cách đại biểu cho Hành Sơn phái đến dự hội, chỉ cần có một lời này của Chúc tổng hộ pháp, lão phu nguyện lĩnh giáo mười chiêu vậy!

Chúc Thiên Tùng trở chiếc quạt trong tay cười nói :

- Mời!

Trúc Tam Sơn hoành ngang thanh kiếm bản lớn bốn xích, ngưng thần tụ khí nói :

- Lão phu trong kiếm có kiếm, các hạ cẩn thận!

Chúc Thiên Tùng thần thái vẫn thản nhiên cười đáp :

- Tùy nghi các hạ!

Mọi người nghe một câu này của Trúc Tam Sơn không hiểu câu trong kiếm có kiếm là hàm ý gì?

Nên biết, năm xưa khi xảy ra chuyện xích mích giữa Hành Sơn và Không Động, sau trận chiến ấy Hành Sơn thủ bại. Từ đó ít thấy người Hành Sơn đi lại trên giang hồ.

Hai ba mươi năm nay, đương nhiên Hành Sơn không giây phút nào quên được mối nhục ấy, chỉ chờ có ngày rửa nhục trả thù, lần này Trúc Tam Sơn đại biểu Hành Sơn đến phó hội, tất đã có sự chuẩn bị trong lòng. Một lời, kiếm trong có kiếm hẳn không phải tầm thường rồi!

- Hảo, các hạ tiếp kiếm!

Chỉ thấy thân hình nhỏ thó của Trúc Tam Sơn, vậy mà sử dụng thanh kiếm bản lớn dài bốn xích, xem ra với chiều dài thân hình lão không hơn kém là bao.

Kiếm vung lên, một chiêu bình thường không có gì biến hóa, nhưng cũng thấy kiếm tạo một đạo hàn quang, căn bản bóng người bị lu mờ đi trước kiếm, tợ hồ như trong phút chốc bóng người biến mất.

Quần hùng toàn trường đến dự hội, ai cũng đều là hành gia kiếm pháp, lúc này nhìn Trúc Tam Sơn ra kiếm không khỏi ngầm gật đầu tán thán, quả nhiên lão ta không hỗ danh người đứng đầu một đại kiếm phái.

Thế nhưng, không thấy Chúc Thiên Tùng di động thân hình, cũng không hề né tránh, tay phất liên tục, quạt xòe ra nghênh tiếp chiêu kiếm.

Trúc Tam Sơn ra kiếm cực nhanh, đương nhiên nháy mắt kiếm quạt xáp nhau, lão chỉ cảm thấy bị màn quạt lướt tới, thân kiếm bị một lực chấn động mạnh, thanh kiếm bạt nhanh ra ngoài không một tiếng động nhỏ.

Nên biết rằng, trong động thủ binh khí càng lớn càng nặng thì càng có ưu thế khi đấu lực, thanh kiếm trong tay Trúc Tam Sơn thuộc loại cự kiếm, vốn không hề sợ bị tiếp xúc, vậy mà không ngờ bị một chiếc quạt tầm thường trong tay đối phương đánh bật ra.

Trúc Tam Sơn chỉ thoáng chút kinh động, miệng phát ra tiếng cười gằn, cả người tá lực đối phương tung bổng lên không tầm ba trượng, rồi bổ nhanh xuống, đầu dưới chân trên.

Cự kiếm rung nhanh tạo ra một màn kiếm ảnh từ không trung chộp xuống đầu đối phương như mưa rào gió bấc.

Thế kiếm chưa đến mà kiếm khí đã đến, chu vi tầm hai trượng vuông trùm đầy sát khí khiến người ta đứng gần không khỏi giật mình.

Đây chính là tuyệt chiêu Ô Vân Phủ Đỉnh trong Hành Sơn kiếm pháp, đến Võ lâm đại lão Tống Trấn Sơn mệnh danh đại kiếm gia nhìn thấy cũng phải tặc lưỡi tán thán.

Chúc Thiên Tùng là người trong cuộc đấu, nhưng cũng như bao người đứng xem, ngẩng đầu lên nhìn, thần thái thản nhiên chừng như không một chút chuẩn bị.

Mãi đến khi lớp kiếm vân phủ xuống gần đỉnh đầu mới thấy quạt trong tay vung lên xòe nhanh ra, đồng thời cả người xoay nhanh như con vụ lên cao, nhìn không khác gì hình một kim thao đột khởi tỏa hào quang.

Mọi người chỉ kịp nghe “kong kong...”

Một loạt động binh khí chạm nhau, chí ít cũng phải bảy tám tiếng gần như cùng một lúc.

Trúc Tam Sơn tuy chỉ ra một chiêu Ô Vân Phủ Đỉnh nhưng kỳ thực bên trong hàm chứa đến bảy tám kiếm, đủ thấy tốc độ ra kiếm nhanh đến chừng nào rồi.

Khi những tiếng binh khí chạm nhau, thì cũng là lúc ánh kiếm, ánh quạt biến mất, đến tiếng cuối cùng thì Trúc Tam Sơn lần nữa mượn lực chấn từ chiếc quạt của đối phương tung người vọt tiếp lên không trung, lần này đã thấy cao cỡ đến năm trượng.

Quần hùng bất giác đồng thanh ồ lên một tiếng, phải biết rằng ngươi có khinh công thặng thừa bất quá cũng chỉ tung người cao ba bốn trượng là siêu hạng. Vậy mà lần này Trúc Tam Sơn chỉ tá lực chân của đối phương để tung người lên không năm trượng, đủ biết kiếm pháp của Hành Sơn có chỗ độc đáo đặc thù không môn kiếm pháp nào có được.

Nói thì dễ, nhưng lúc ấy lại nhanh, khi người tung ngược lên không rồi bổ nhanh xuống, nhưng lần này kiếm phát ra năm đạo kiếm ảnh, thế không mềm mại uyển chuyển như vừa rồi, mà kiếm khí rít lên dữ dội như trăm thác đổ ghềnh.

Chúc Thiên Tùng từ đầu đến giờ chỉ một thái độ thản nhiên cao ngạo, nhưng lúc này cũng đã thay đổi sắc, ánh mắt ngừng lại nghiêm trọng ngước nhìn đối phương.

Chừng như đến lúc này trong lòng gã mới cảm thấy ra rằng, dùng quạt để đối kiếm với Chưởng môn kiếm phái như Trúc Tam Sơn là quá khinh địch!

Trúc Tam Sơn ra chiêu này là chiêu Thiên Long Tầm Huyệt còn ảo diệu hơn cả chiêu vừa rồi, nhưng lúc này Chúc Thiên Tùng tay hoành ngang quạt trước ngực, không thấy gã nhún chân, nhưng thân hình bỗng vọt thẳng lên không, đúng vừa lúc Trúc Tam Sơn từ trên năm trượng bổ xuống tầm ba trượng, song phương tiếp xúc với nhau ngay trên không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.