Truy Tìm Bức Tranh Thánh

Quyển 2 - Chương 1




Từ xa thoạt trông tợ hồ như trên bến tàu có ánh đèn, nhưng khi đến gần mới hay chính là hai chiếc đèn lồng treo trước mũi một con thuyền khá lớn.

Trước mũi thuyền thấy hai gã thuyền phu đang loay hoay tháo dây chảo, có lẽ thuyền sắp rời bến.

Nhạc Tiểu Tuấn chạy đến bến tàu, căn bản không để ý con thuyền thế nào, chàng thấy thuyền sắp rời bến thì hốt hoảng vừa chạy vừa gọi lớn :

- Ê, nhà thuyền... xin chờ một lát, thuyền các ngươi qua bên kia sông phải không? Cho tôi qua sông, tiền cước...

Một trong hai gã thuyền phu không đợi chàng nói hết, ngửng đầu thét lớn :

- Dừng lại, ngươi muốn làm gì hử?

Nhạc Tiểu Tuấn khựng người dừng lại, chấp tay nói :

- Tại hạ muốn độ thuyền qua sông!

Gã trung niên thuyền phu trừng mắt quát lớn :

- Mắt ngươi để đâu mà không nhìn rõ thuyền gì chứ, xéo ngay!

Nhạc Tiểu Tuấn nghe như không rõ câu nói, bèn tiếp lời :

- Tại hạ muốn hỏi thuyền các vị qua bờ bên kia phải không, tại hạ xin đi nhờ rồi sẽ trả tiền. Bằng như không phải thì thôi, nào có gì mà lão huynh lại buông lời hống hách vậy chứ?

Gã đại hán đứng thẳng người chống tay ở hong quắt mắt thét :

- Tiểu tử khá lạ, hẳn ngươi mù hay sao chứ!

Nhạc Tiểu Tuấn lại thấy đối phương buông thêm lời lỗ mãng thì bực tức nói :

- Ngươi chỉ là tên chèo thuyền, cớ sao buông lời chửi người!

Gã đại hán vẫn ngạo mạn nói :

- Ông buông lời chửi, vì ngươi có mắt như mù, còn chưa chịu xéo đi ư?

Nhạc Tiểu Tuấn nghe thêm câu này thì giận thật sự, quát lớn :

- Hừ, các ngươi cậy thế lực ai mà hống hách cuồng ngạo chứ?

Gã đại hán thuyền phu thứ hai lúc này mới đứng thẳng người lên, phủi tay nói với đồng bọn :

- Ngươi lắm lời với thứ có mắt không tròng kia làm gì chứ, cho hắn xuống sông uống nước là xong!

- Hảo!

Gã đại hán ban đầu đáp liền một tiếng, rồi khoát bộ sấn tới, bàn tay to như chiếc quạt chộp vào ngực Nhạc Tiểu Tuấn.

Nhạc Tiểu Tuấn mày kiếm nhíu chặc, lạnh giọng nói :

- Mở miệng là chửi người, vung tay là đánh người, các ngươi thật là cường đồ vô phép vô tắc!

Nói dứt lời, chỉ bằng một thế đã chộp cứng cánh tay hộ pháp của gã đại hán, giật rồi hất mạnh một cái khiến cả tấm thân to dềnh dàng của hắn đổ kềnh trên bong thuyền lăn xa cả trượng.

Gã thứ hai thấy đồng bọn bị hạ đo ván, tức giận gầm lên :

- Thằng nhãi, ngươi chán sống.

Trong tiếng quát, người hắn như con hổ dữ chồm tới, cả hai tay chộp vào ngực Nhạc Tiểu Tuấn.

Nhạc Tiểu Tuấn vừa rồi đã đánh chạy bọn Hổ Trảo Tôn Vô Hại đều là hạng thân thủ không tầm thường trong làng hắc đạo, lúc này nhìn thấy hai tên thuyền phu tuy hững hững hờ hờ, nhưng chỉ là hạng võ biền cậy sức trâu mà thôi, căn bản không đáng ra tay.

Chàng chỉ thuận tay khoát một vòng gạt hai tay hắn ra, rồi đẩy một cái nhẹ, là cả hai người hắn lại như đồng bọn lăn nhào trên sàn ván.

Mấy tiếng quát lớn rồi hai thân hình đổ ầm ầm trên ván thuyền như đánh động người trong khoang, khi cả hai tên lồm cồm đứng lên định nhảy vào đánh tiếp, bỗng một mùi hương thoang thoảng phất trong làn giang phong, tiếp liền một giọng nói trong trẻo vang lên :

- Các ngươi đánh nhau với ai đấy?

Hai gã đại hán đã ra thế chuyện bị đánh, nghe giọng người này thì thụt lui cúi đầu cung kính nói :

- Thúy cô nương!

Ở cửa khoang thuyền đã xuất hiện một bóng nữ nhân được gọi là Thúy cô nương, thân hình mảnh khảnh thướt tha trong tấm áo choàng xanh, mắt hạnh tròn xoe, giọng hàm uy lực hỏi lại :

- Ta hỏi các ngươi đánh nhau với ai?

Một trong hai gã đại hán chỉ tay vào gã thiếu niên lạ lẫm, giọng căm tức nói :

- Tên tiểu tử này mắt mũi để đâu không chịu nhìn cho rõ lại định xông lên thuyền, tiểu nhân ra tay cản lại, chẳng ngờ bị hắn đánh ngã...

Thiếu nữ áo xanh lúc này mới ngưng mắt nhìn Nhạc Tiểu Tuấn, nói :

- Người ta chỉ là một công tử đọc sách như thế, xem ra các ngươi kiếm chuyện trước, đúng không?

Một gã đại hán đáp :

- Thúy cô nương, chớ xem tướng mạo hắn thư sinh nho nhã, thực tình thân thủ cao cường lắm đó!

Thiếu nữ nghe thế thì ậm ừ trong họng, rồi lại nhìn Nhạc Tiểu Tuấn mày liễu hơi nhíu lại hất hàm hỏi :

- Vị công tử kia, thâm canh bán dạ xốc đến bến tàu này, chẳng lẽ muốn kiếm chuyện với chúng ta sao?

Nhạc Tiểu Tuấn ôm quyền nhã nhặn nói :

- Cô nương minh xét, tại hạ nhân nôn nóng qua sông, vừa đến bến thì thấy thuyền sắp nhổ neo, nên vội vã nhảy lên hỏi thăm xem có phải thuyền qua bên kia sông không? Chẳng ngờ nhị vị thuyền phu này mở miệng chẳng lễ mạo...

Thiếu nữ cướp lời hỏi ngay.

- Chúng mở miệng chẳng lễ mạo đắc tội với công tử sao?

Nhạc Tiểu Tuấn nói :

- Bọn họ vừa mở miệng là bảo tại hạ xéo, rồi còn bảo là mù mắt.

Chẳng ngờ thiếu nữ nghe vậy thì bật cười, rồi nói :

- Ngươi đến bến thuyền xộc hỏi người ta, người ta bảo xéo xem ra còn khách sáo đấy! Đến như ngươi có mắt mà không chịu nhìn cho rõ, chi ít cũng có tai nghe xem là thuyền của ai chứ?

Nhạc Tiểu Tuấn nghe thì lửa giận xông lên, hỏi vặn :

- Thuyền của ai chứ?

Thiếu nữ cười thành tiếng khanh khách :

- Cho nên người ta bảo ngươi mù cũng chẳng trách!

Nhạc Tiểu Tuấn cười nhạt đốp lại một câu :

- Ta nhìn thấy cô nương tướng mạo thanh tao đài các, hẳn là người thông minh biết nhân tình thế thái, chẳng ngờ cũng là cùng một gò với chúng!

Thiếu nữ nghe câu này thì nổi giận thét lên the thé :

- Ngươi dám chửi người ta?

Nhạc Tiểu Tuấn cười vang nói :

- Hiếp người có khi bị người hiếp cũng là lẽ thường, cô nương mở miệng thóa mạ tại hạ, chẳng lẽ tại hạ không có quyền thóa mạ lại cô nương ư!

Thiếu nữ giận đến tái mặt, hừ một tiếng nói :

- Ta cứ ngỡ là nhân vật ăn lộn gan hùm mật gấu nào, chẳng ngờ chỉ là thằng nhãi mà dám tìm tới thuyền tiểu thư chúng ta. Hảo, ta cho ngươi biết mùi lợi hại!

Dứt lời lướt người tới vung tay ngọc quạt vào mặt Nhạc Tiểu Tuấn.

Nhạc Tiểu Tuấn vẫn cười nhạt :

- Các ngươi quả nhiên chỉ là hạng chó ỷ hơi chủ cắn người!

Trong khi nói, chàng cũng chỉ là thuận tay chộp lấy trúng cổ tay đối phương, chỉ nhân vì đối phương là hạng nữ nhi nên không nỡ đẩy ngã mà thôi.

Nghĩ vậy, tay chàng vừa chộp vào cổ tay đối phương là buông ra ngay...

Lại nói, thiếu nữ thấy tay đánh tới bị chộp, thì vội vàng vùng tay thoát ra, chẳng nhận thấy vừa rồi đối phương đã không muốn chộp cứng tay mình, chỉ nghĩ là dễ dàng thoát khỏi tay của Nhạc Tiểu Tuấn.

Tuy vậy, đôi má cũng đã đỏ gay lên vì thẹn, hậm hực hét lớn :

- Hay lắm, ngươi dám uy hiếp ta! Hừ, đêm nay nhất định không tha cho ngươi!

Chỉ thấy tay áo phát lên, soạt một tiếng ngân dài, trong tay cô ta đã loang loáng ánh thép, thì ra một ngọn đoản kiếm đã nằm gọn trong tay.

- Cường đồ, xem kiếm!

Miệng thét tay vung, thân hình di động chuẩn bị chém tới người Nhạc Tiểu Tuấn.

Đột nhiên ngay lúc ấy từ hướng của khoang thuyền một giọng oanh vàng vang lên hàm chút oai lực :

- Tiểu Thúy không được vô lễ!

Thiếu nữ bị gọi là Tiểu Thúy vội ngừng tay, không quay đầu lại, lớn giọng nói :

- Tiểu thư, là do hắn trái lý trước!

Nhạc Tiểu Tuấn lúc này đưa mắt nhìn cửa khoang thuyền mới thấy một người xuất hiện, đó là nữ lang trong y phục màu xanh cánh trà, dáng người cân đối thanh thoát, chỉ có điều trên mặt che kín bằng một mạng vải, cho nên không nhìn rõ dung mạo.

Trong làn dạ phong trên bến sông, tà áo thiếu nữ và mái tóc thướt tha tung bay, càng nhìn càng thấy như bóng một thiên thần thoát tục, kiều diễm vạn phần.

Thanh y nữ lang gật nhẹ đầu thấp giọng nói :

- Ta đã nghe hết, chính là do các ngươi cậy đông hiếp người, đã sai sao còn chưa chịu nhanh tạ tội với vị tướng công kia!

Tiểu Thúy liếc xéo Nhạc Tiểu Tuấn một cái vẻ hậm hực, nhưng không dám cải lời tiểu thư của mình, dạ một tiếng rồi hơi nghiêng mình hành lễ, giọng miễn cưỡng nói :

- Cho tôi xin lỗi!

Nhạc Tiểu Tuấn cười điềm nhiên, ôm quyền hướng về thanh y nữ lang nói :

- Đã mạo muội quấy nhiễu tiểu thư, tại hạ cảm thấy áy náy vô cùng. Xin cáo từ!

Nói rồi, quay người định bước, nhưng thanh y nữ lang giọng oanh cất lên :

- Vi tướng công kia xin lưu bước!

Nhạc Tiểu Tuấn quay người lại hỏi :

- Không biết tiểu thư còn gì chỉ giáo?

Thanh y nữ lang nói :

- Chẳng phải tướng công nôn nóng qua sông sao? Chiếc thuyền này của hàn gia chính là qua sông đây, nếu tướng công không chê thì mời lên thuyền!

Nhạc Tiểu Tuấn ngớ người, quả thật chàng đang nôn nóng muốn qua sông, vừa rồi bị hai gã đại hán và cả ả Tiểu Thúy kia cùng làm khó làm dễ, không ngờ giờ vị tiểu thư này lại tự miệng mời mình cùng ngồi thuyền qua sông.

Chàng vốn xưa nay chưa từng quan hệ nhiều với nữ nhi, lúc này hơi ngượng ngập lúng túng nói :

- Điều này... chỉ e không tiện...

Trong ánh mắt thiếu nữ lưu lộ nét khác thường, nhìn chàng rồi nói :

- Chúng ta chỉ cùng thuyền qua sông, có gì là bất tiện, tướng công xin cứ tự nhiên lên thuyền cho!

Nói rồi, quay nhẹ người, gót ngọc thướt tha đi vào trong khoang thuyền.

Trên mặt Tiểu Thúy ngược lại hiện vẻ ngạc nhiên, chăm nhìn Nhạc Tiểu Tuấn một lúc rồi tợ hồ như hiểu ra, hừ một tiếng lạnh lùng nói :

- Tiểu thư chúng ta đã mời lên thuyền, ngươi còn đứng lóng ngóng làm gì mà chưa chịu lên chứ?

Nói rồi đứng ra một bên, tỏ ý mời khách lên trước.

Nhạc Tiểu Tuấn còn trù trừ thêm giây lát, cuối cùng cất bước đi lên thuyền.

Đến trước khoang thuyền. Tiểu Thúy nhanh chân đến vén rèm nói :

- Mời!

Nhạc Tiểu Tuấn vốn nghĩ chỉ cần ngồi ngoài qua sông là đủ, huống gì người ta là khuê nữ, chàng thấy không tiện vào cùng khoang, bèn phát tay nói :

- Đa tạ thiện ý của tiểu thư cô nương, tại hạ chỉ ngồi bên ngoài này một lát là đã quá đủ!

Tiểu Thúy nguýt dài chàng ta một cái rồi buột miệng buông một câu :

- Ái da, nhìn tướng mạo ngươi thông minh đĩnh đạc, chẳng ngờ chỉ là mọt sách...

Chẳng ngờ bên trong thuyền liền có tiếng thanh y nữ lang vọng ra :

- Tướng công như đã lên thuyền, sao không chịu vào trong khoang dùng trà? Qua sông chí thiểu cũng mất cả canh giờ, ngồi bên ngoài sóng gió dạ phong, há có thể đãi khách như vậy sao? Tôi thấy tướng công chớ nên khách khí nữa!

Tiểu Thúy một tay vén rèm, miệng thì giục :

- Đúng ra, tiểu thư đã mời, ngươi còn khách sáo sao?

Nhạc Tiểu Tuấn đã nhận ra bọn họ một chủ một tớ, từ ngữ khí sắc thái phong cách đều khác nhau, nhưng xem ra bọn họ như rất thân thiết với nhau, người hô người ứng, cuối cùng thì chàng cũng phải bước chân vào hẳn bên trong.

Trong khoang thuyền khá rộng, ngăn nắp gọn gàng, hai bên khoang thuyền đều là cửa kính, lúc này khép kín, bên ngoài có thể nhìn rõ làn nước bàng bạc, nhưng ấm cúng và không một luồng gió lạnh nào lọt vào.

Nhìn thấy chàng bước vào, thanh y nữ lang đang ngồi bên chiếc bàn con liền đứng lên nhẹ giọng mời :

- Tướng công, xin ngồi!

Nhạc Tiểu Tuấn chắp tay nói :

- Tại hạ thật làm phiền tiểu thư!

Nhạc Tiểu Tuấn không nhận ra cái liếc mắt thâm ý của nữ lang qua chiếc mạng che mắt, giọng như tiếng ngọc :

- Chúng ta bèo nước gặp nhau, âu cũng là một chữ duyên, tướng công quá khách khí làm gì!

Tiểu Thúy lúc này chừng như nghe ra tâm tình của tiểu thư mình, lỗi giọng kéo dài nói :

- Tướng công xin mời ngồi nhá! Tiểu tỳ xin pha trà...

Nói rồi liếc dài Nhạc Tiểu Tuấn thêm một cái nữa với nụ cười ẩn hiện trên môi, rồi quay người bước ra ngoài.

Thanh y nữ lang chẳng để tâm đến Tiểu Thúy, nói :

- Tướng công sao cứ mãi đứng vậy, mời ngồi!

Nhạc Tiểu Tuấn còn nói thêm lời khách sáo nữa mới ngồi lên chiếc ghế trong.

Bên ngoài, bọn thuyền phu lúc này đã chống thuyền đi, rời xa bờ từng con sóng cứ dập dìu vỗ mạn, khiến con thuyền đong đưa nhè nhẹ.

Thanh y nữ lang cũng đã ngồi trở lại ghế, nhìn Nhạc Tiểu Tuấn cười nói :

- Tiểu Thúy vừa rồi nói tướng công như mọt sách, cũng chẳng sai lắm đâu!

Mở đầu một câu, rồi cô ta thay đổi ngữ khí hỏi :

- Tôi thấy tướng công chừng như không phải là người trong giang hồ?

Nhạc Tiểu Tuấn đáp :

- Tại hạ vốn không phải là người trong võ lâm!

- A... tướng công là thế gia đệ tử, đọc sách hành văn, phải không?

- Tại hạ tuy chưa từng đăng kinh ứng thí, nhưng quả thật cũng mười năm khổ nhọc bên đèn sách!

Thanh y nữ lang nét mặt hân hoan cười nói :

- Thảo nào, chỉ có người đọc sách mới có phong thái tao nhã thoát tục...

Vừa lúc này thì Tiểu Thúy cũng bưng khay trà bước vào, chêm một câu :

- Chỉ có điều hơi ngốc nghếch hủ lậu!

Thanh y nữ lang gắt lời :

- Tiểu Thúy, không được vô lễ nhiều lời!

Tiểu Thúy dạ một tiếng, bưng khay trà đến trước mặt Nhạc Tiểu Tuấn nói :

- Tướng công xin dùng trà!

- Đa tạ cô nương!

Tiểu Tuấn vừa đón chén trà vừa nói, Tiểu Thúy cũng định chen thêm một câu, chẳng ngờ thanh y nữ lang đã cướp lời hỏi :

- Tôi còn chưa được thỉnh giáo tôn tính đại danh của tướng công?

- Tại hạ họ Nhạc, phúc tinh Tiểu Tuấn!

Tiểu Thúy nhanh miệng nhanh mồm nói ngay :

- Tiểu thư của tôi là Huy Huệ Quân...

- Tiểu Thúy...

Thanh y nữ lang quát lớn, nhưng Tiểu Thúy cười xòa nói :

- Tiểu thư hỏi tính danh người ta, thì cũng nên báo ra tính danh của mình mới phải lễ chứ! Tiểu thư tự mình không tiện nói thì tiểu tỳ nói thay, chẳng đúng hay sao?

Thanh y nữ lang ngầm thở dài với con hầu của mình, rồi nói :

- Ta chẳng có ý giấu Nhạc tướng công.

Rồi quay nhìn Nhạc Tiểu Tuấn nói tiếp :

- Nhạc tướng công lần này qua sông định đi đâu?

Tiểu Thúy lại nhanh mồm chen vào :

- Nhạc tướng công đi Trấn Giang!

Huy Huệ Quân hỏi liền :

- Tướng công đi Trấn Giang làm gì?

- Tại hạ muốn tìm một người.

Tiểu Thúy lại chen vào nói ngay :

- A, nói vậy Nhạc tướng công không ở lại Trấn Giang lâu, chúng ta một hai hôm cũng về Dương Châu, tướng công sau khi xong việc đến Dương Châu của chúng tôi chơi một chuyến nhé!

Con hầu như nói đúng ý chủ, chỉ thấy trong ánh mắt Huệ Quân lưu lộ thu ba, tiếp lời nói :

- Nếu tướng công quang lâm hàn xá, tiểu muội vô cùng hoan hỷ nghênh tiếp!

Nhạc Tiểu Tuấn nghe ngữ khí cô ta vẻ rất thành thật, bất giác ngơ ngẩn trong lòng, vội nói :

- Tại hạ nếu rảnh rỗi, nhất định sẽ đến viếng quý gia.

Huệ Quân có chút không vui nói :

- Thành ý của tiểu muội, lẽ nào chỉ nghe mấy tiếng nếu rảnh rỗi, Nhạc tướng công nên đổi lại một chút!

Nhạc Tiểu Tuấn hỏi :

- Ý tiểu thư muốn đổi lại như thế nào?

- À, đổi lại xong việc ở Trấn Giang, Nhạc tướng công thấy thế nào?

- Nếu đổi lại như vậy, chẳng phải là xong việc ở Trấn Giang, nhất định đến viếng quý gia sao?

Cô ta là người thông minh đương nhiên không tiện nói thẳng ra là mời mình đến nhà chơi, nên mới bảo là cái đổi lại mấy chữ này, coi như là ta nói ra sẽ nhất định đến thăm nhà cô ta ở Dương Châu!

Chàng chỉ trố mắt nhìn Huệ Quân mà không nói được câu nào.

Tiểu Thúy từ lúc nào cũng đã nhanh chóng rút khỏi khoang thuyền.

Huệ Quân cũng không nói thành lời, qua một hồi bỗng thở dài giọng u oán :

- Nhạc tướng công không thích?

Nhạc Tiểu Tuấn phát hoảng nói ngay :

- Tiểu thư quá lời, tại hạ...

- Tôi biết, tướng công chỉ xem chúng ta như người gặp gỡ qua đường rồi thôi, có điều tôi không hiểu do đâu... Do đâu...

Nói đến đó chừng như nghẹn lời không tiếp hết câu được, cô ta lúng túng rồi thay đổi ngữ khí nói tiếp :

- Nhạc tướng quân có tư chất phẩm hạnh, phong độ khiến tôi cảm phục, tôi hận một điều là sinh ra phận nữ nhi, nếu không có thể cùng Nhạc tướng công kết giao huynh đệ, há không phải là chuyện vui đó sao? Cổ nhân vẫn thường nói: Sống trên đời có một người tri kỷ, có thể chết mà không nuối tiếc...

Nhạc Tiểu Tuấn nghe mà không khỏi giật mình, vội vàng chấp tay nói :

- Thửa mong cô nương ưu ái, tại hạ thực hổ thẹn mà không dám thọ lĩnh!

- Nhạc tướng quân nếu không chê, tôi tiểu tử Huệ Quân, tướng công... Cứ gọi tôi bằng tên là được.

- Điều này...

Huệ Quân không để chàng nói hết, tiếp lời ngay :

- Vừa rồi tôi đã nói: Sống trên đời có được người tri kỷ, có thể chết mà không nuối tiếc, tôi tự tin mình không phải là hạng nữ nhi thế tục, mà tướng công cũng không phải là hạng phàm phu tục tử. Tiểu muội chỉ muốn tiếp đãi Nhạc huynh do thành tâm hảo ý, nên mới mời đến Dương Châu quang lâm tệ xá, lẽ nào Nhạc huynh lại không chiếu cố?

Nghe nói vậy thì Nhạc Tiểu Tuấn càng phát hoảng hồn :

- Cô nương nặng lời, tại hạ quyết không có ý đó, chỉ là...

- Nhạc huynh đã nói vậy thì...

Nói đến đó cô nương bỗng đưa tay lên từ từ gỡ tấm màn che mặt để lộ hoa diện của mình, rồi tiếp :

- Tấm mạng này là do cha tôi buộc mang, ông nói hành tẩu giang hồ không nên để lộ diện mạo với người ngoài, Nhạc huynh chính nhân quân tử, tiểu muội nguyện gỡ mạng để tận mặt tương kiến, để khỏi ngày sau gặp lại nhau không biết.

Tấm mạng gỡ đi để lộ một khuôn mặt thiếu nữ bình thường, rõ ràng là nét hoa không có gì đáng gọi là đặc sắc động lòng người, thực khác với ả hầu Tiểu Thúy sắc nước hơn nhiều.

Nhạc Tiểu Tuấn vừa rồi lòng cứ nơm nớp lo ngại, lúc này nhìn rõ mặt Huệ Quân rồi thì mới yên tâm, cười nói :

- Tiểu thư xin mang tấm mạng lại đi!

Huệ Quân duy nhất là có đôi mắt đen láy lưu lộ thu ba nhìn người dễ say đắm và một giọng nói thanh thót như oanh vàng.

- Nhạc huynh nhớ kỹ khuôn mặt tiểu muội rồi chứ?

Vừa nói vừa cười để lộ thêm hàm răng đều đặn trắng tinh, quả đây là một ưu điểm khác của Huệ Quân.

Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu đáp :

- Tại hạ đã nhớ!

Huệ Quân đã mang chiếc mạng che mặt, nói tiếp :

- Thế nhưng Nhạc huynh vẫn còn chưa trả lời tiểu muội, là sau khi xong chuyện ở Trấn Giang có đến thăm tệ xá không?

Lần này thì Nhạc Tiểu Tuấn không tiện khước từ :

- Thửa mong tiểu thư chiếu cố, xong chuyện ở Trấn Giang, tại hạ nhất định sẽ viếng quý gia.

Huệ Quân thở nhẹ một hồi, thấp giọng lẩm bẩm :

- Quả là tôi không nhìn nhằm người, Nhạc huynh đúng là bậc chính nhân quân tử...

Vừa nói đến đó, bỗng thấy Tiểu Thúy vén rèm bước vào nói ngay :

- Tiểu thư, tiểu tỳ nhìn thấy trên bờ có nhiều ánh đèn, xem ra có thể là người của Cửu thái gia phái đến đón chúng ta!

Huệ Quân nghe báo vậy cũng lẩm nhẩm trong miệng :

- Cửu cửu tuy biết ta sẽ đến, thế nhưng cũng không thể phái người để đón xa như vậy!

Tiểu Thúy cười vẻ bí ẩn nói :

- Cũng chưa hẳn thế, Cửu lão gia không phái người đến, thì cũng có người sẽ...

Huệ Quân vội quát cắt ngang :

- Tiểu Thúy, ngươi nói bậy gì hử?

Tiểu Thúy bị quát thì rụt cổ thè lưỡi vẻ hóm hỉnh, rồi rút nhanh ra ngoài.

Thuyền từ từ cặp bến, cuối cùng thì dừng hẳn lại.

Giọng Tiểu Thúy từ bên ngoài gọi vọng vào :

- Tiểu thư ơi! Chính là thiếu gia tự thân đến đón tiểu thư, kiệu đổ ngay trên bến, tiểu thư nhanh lên bờ thôi!

Huệ Quân nghe vậy thì đứng lên, nói :

- Nhạc huynh, mời!

Bọn họ chưa kịp bước, thì Tiểu Thúy bên ngoài vén rèm bước vào thấp giọng nói với chủ nhân :

- Tiểu thư lên trước, Nhạc tướng công chờ một lát rồi lên.

Huệ Quân ngạc nhiên nói :

- Tại sao? Thuyền đã cặp bến, Nhạc tướng công là khách của ta, đương nhiên là phải mời lên trước, người lộn xộn gì hử?

Tiểu Thúy dạ một tiếng, rồi đành quay ra ngoài vén rèm cao lên.

Huệ Quân nghiêng đầu nói với Nhạc Tiểu Tuấn :

- Nhạc huynh chớ nên quên viếng Dương Châu, để tiểu muội ngóng trông...

Nhạc Tiểu Tuấn chỉ khách khí nghiêng mình đáp lễ, rồi cứ bước đi ra khoang thuyền.

Bọn thuyền phu đã bắt cầu thuyền lên bờ, Tiểu Tuấn đi trước, tiếp là Huệ Quân được Tiểu Thúy dìu một bên theo sau.

Trên bờ lúc này có bảy tám gã trung niên hán tử vận võ phục một màu xanh như nhau, tay nắm đuôi xếp hàng ngay ngắn nghênh tiếp.

Xa một chút là một xe kiệu phủ rèm thiên thanh, một lão phu xe đứng bên cạnh con tuấn mã lông trắng như tuyết, thoạt nhìn cũng biết ngay loại kiệu quý phái.

Bọn người này đều hướng mặt xuống thuyền chờ đợi, nhưng đứng gần cầu thuyền nhất là một thiếu niên anh tuấn, thân vận trường bào màu lam, lưng thắt đai ngọc, chân đi hài hồng, tóc bối cao thắt lụa cũng màu lam. Tướng mạo uy phong nho nhã, thế nhưng trong đôi mắt dài nhỏ, mà cặp môi mỏng có chút gì lộ ngạo khí tự kiêu!

Lam y thiếu niên nhìn thấy người đầu tiên bước lên bờ là một nho sinh lạ mặt, bất giác không khỏi ngớ người!

Nhạc Tiểu Tuấn lúc này cũng đã nhận rõ gã Lam y thiếu niên, mới chợt hiểu ra vừa rồi vì sao Tiểu Thúy lại chạy vào bảo Huệ Quân nên lên bờ trước?

Trong lòng hơi phập phòng, chàng biết đây chính là vị thiếu gia mà Tiểu Thúy vừa nói, bèn ôm quyền thi lễ.

Lam y thiếu niên có vẻ rất chú ý đến thiếu niên xa lạ này, thế nhưng cao ngạo không can trả lễ đối phương, đưa mắt nhìn Huệ Quân rồi bước lên một bước đón tiếp, cười hỏi :

- Biểu muội, sao mãi đến giờ mới tới? Ngu huynh từ hồi trưa đã đến bến thuyền đợi đến giờ, cứ nghĩ là biểu muội hôm nay không đến!

Huệ Quân nghiêng mình thi lễ nói :

- Phiền biểu ca đường xa đến đón, tiểu muội có việc nên chậm trễ, ai bảo các người lại đi đón xa thế này chứ!

Lam y thiếu niên nói :

- Phụ thân không yên tâm bảo mấy hôm nay đường này không được yên ổn cho nên mới bảo ngu huynh đến đón xa thế này.

- Ái... Cửu cửu thật là... Muội đâu phải là trẻ con, chẳng lẽ lại sợ đi lạc đường?

Lam y thiếu niên lúc này mới đưa ánh mắt về phía Nhạc Tiểu Tuấn hỏi :

- Biểu muội, người này là...

Huệ Quân “à” lên một tiếng, như chợt nhớ ra bèn nói :

- Muội quên giới thiệu, vị này là Nhạc tướng công...

Nhạc Tiểu Tuấn không đợi nàng nói hết, tiếp lời ngay :

- Tại hạ là Nhạc Tiểu Tuấn, vừa rồi thửa mong tiểu thư cho ngồi nhờ thuyền qua sông.

Nói rồi chàng quay lại chắp tay thi lễ Huệ Quân và nói tiếp :

- Đa tạ tiểu thư giúp đỡ, tại hạ vô cùng cảm kích, xin cáo từ!

Ánh mắt Huệ Quân long lanh qua mạng thưa, thấp giọng nói :

- Nhạc tướng công chớ nên khách khí!

Lam y thiếu niên nhìn Huệ Quân, rồi gượng cười chắp tay nói :

- Nhạc tướng quân xin tự nhiên!

Nói rồi gã chẳng để ý đến Nhạc Tiểu Tuấn thế nào, quay nhìn Huệ Quân nói tiếp :

- Biểu muội, đã tối lắm rồi, nhanh mời lên kiệu thôi!

Nhạc Tiểu Tuấn bái biệt bọn họ là lập tức sải bước khẳng khái đi ngay.

Huệ Quân còn đưa mắt tiễn hình bóng chàng thêm một lúc đến mờ nhạt trong màn đêm, mới bước lên kiệu.

Tiểu Thúy giúp nàng buông rèm xuống.

Lam y thiếu niên đương nhiên cũng nhận ra ánh mắt không bình thường của biểu muội mình, trong mắt gã lóe lên chút tà khí, rồi phất tay ra hiệu.

Lão phu xe lập tức ra roi thúc ngựa kéo kiệu chạy đi.

Lam y thiếu niên cũng liền lên ngựa chạy nước kiệu một bên, bọn thủ hạ cầm đuối cũng lục tục theo sau, phút chốc trên bến thuyền trở lại cảnh tĩnh lặng đêm trường.

Khi bọn người kia đi xong.

Không lâu sau dưới sông xuất hiện một chiếc thuyền nan rất nhỏ, bến sông tối đen không thể nhìn xa được, cho nên con thuyền nhỏ này cũng khó bị phát hiện.

Chiếc thuyền nan dài nhỏ lướt nhanh trên sông, khi gần đến bờ chỉ thấy một bóng người phóng nhanh lên bờ.

Đó là một trung niên hán tử thân hình tám thước, mặt trắng mắt tinh, trong màn đêm chỉ thấy hai luồng nhãn quang xanh nhạt. Chỉ nhìn cũng biết không phải là nhân vật nội công tầm thường!

Trung niên hán tử đưa đôi mắt lộ hàn quang chăm nhìn xuyên màn đêm theo đoàn người ngựa vừa đi, rồi chỉ cái nhún mình, cả thân hình như làn sương đêm thoảng theo gió.

Thân pháp cao cường, hành tung bí ẩn, rõ ràng là người này muốn bí mật bám theo đoàn người ngựa kia.

Thế nhưng ngươi này là ai? Bám theo đoàn người kia làm gì? Ắt chỉ có bản thân người này mới biết được!

Trấn Giang, tên xưa là Kinh Khẩu, đây là chỗ giao nhau giữa Vận Hà và Trường Giang, thương nghiệp rất phát triển, dân sinh phồn hoa, còn là nơi đô hội của khách thưởng ngoạn.

Lúc này đã khuya, nhưng trên đường vẫn thấy ánh đèn từ các lầu tửu quán toả ra sáng rực. Đây đó vang ra giọng ca tiếng cười, hẳn là những tửu lầu khá lớn vẫn còn đông khách.

Nhạc Tiểu Tuấn vào thành chọn một tiểu điếm bước vào.

Chính sau khi Nhạc Tiểu Tuấn vào quán, tiếp liền có một bóng người xuất hiện, thần thái lén lén lút lút, nhìn ngang nhìn dọc cẩn thận rồi bước tới đưa mắt nhìn tấm biển hiệu thấy đề Bình An khách điếm, mới nhẹ nhàng rút đi.

Nếu nhìn võ phục và dung diện người này, nhất định sẽ nhận ra ngay chính là tay mã phu vừa rồi dẫn ngựa cho Lam y thiếu niên!

Thế nhưng hắn ta lén lút theo chân Nhạc Tiểu Tuấn đến đây làm gì?

* * * * *

Một đêm nghỉ trọ bình yên.

Sáng ngày hôm sau, Nhạc Tiểu Tuấn thanh toán tiền phòng, đoàn hỏi thăm tiểu nhị đường đi Thường Châu rồi mới ra khỏi quán bước đi.

Chàng vốn có một con ngựa, thế nhưng hồi tối qua khi ngồi trong quán ở Qua Châu, vì xảy ra chuyện rồi Trúc Thu Lan nắm tay chàng mà kéo đi, nên ngựa bỏ lại ở quán rượu, hiện tại mới đành đi bộ.

Đến trưa, Nhạc Tiểu Tuấn đến được Đan Dương, chàng không vào thành ngay mà nghỉ chân ăn trưa trong một phạn điếm bên ngoài thành.

Lại nói, nơi đây chính là yếu đạo giao thông Bắc Nam, khách đường dừng chân nghỉ lại cũng không phải là ít, trong quán năm sáu chiếc bàn đều đầy ấp người.

Nhạc Tiểu Tuấn đành ngồi chung bàn với ba người khách ăn vận theo lối thương nhân. Chàng gọi một tô mì và một đỉa bánh bao, chính lúc các thứ vừa dọn lên chàng chuẩn bị ăn thì ba người khách ngồi cùng bàn đứng lên bỏ đi, tiếp liền đó một trung niên hán tử thân hình tầm thước, thân vận trường bào, bước vào quán, chừng như thấy bàn Nhạc Tiểu Tuấn ngồi còn trống chỗ, bèn bước đến ôm quyền nói :

- Huynh đài chỉ ngồi một mình thôi sao?

Nhạc Tiểu Tuấn ngước mắt nhìn nói :

- Đúng, tại hạ chính là Nhạc mỗ, ngươi là...

Tên tiểu bộc bồi một nụ cười nhỏ nhẹ nói :

- Tiểu mỗ phụng mệnh bổn công tử đến mời Nhạc công tử.

- A... Thế chủ ngươi là ai?

Gặp công tử tôi, tự nhiên Nhạc công tử sẽ biết ngay.

- Tại hạ với công tử ngươi bình sinh không quen biết, sai ngươi đến mời ta có chuyện gì?

Tiểu bộc cúi thấp người nói :

- Điều này thì tiểu nô không biết, chỉ vâng theo lệnh bổn công tử đến mời thôi.

Nhạc Tiểu Tuấn cảm thấy chuyện hơi kỳ lạ, không biết vị công tử kia là ai, nhưng trong lòng chàng cũng khởi hiếu kỳ, bèn gật đầu nói :

- Thôi được phủ hộ công tử ngươi ở đâu?

- Công tử tôi chỉ ở trước mặt kia không xa, mời Nhạc công tử hạ cố!

Nhạc Tiểu Tuấn chìa tay nói :

- Hảo, phiền tiểu lão đệ dẫn đường!

- Vâng, vâng!

Tên tiểu bộc nhanh miệng đáp mấy tiếng, quay người chân bước, miệng nói tiếp :

- Xin theo tiểu nô!

Nhạc Tiểu Tuấn lặng lẽ theo chân hắn, đi chừng hơn một dặm, Nhạc Tiểu Tuấn nhìn quanh thấy vắng hoe không có vẻ gì là lân cận có người, bèn ngạc nhiên hỏi :

- Công tử ngươi ở đâu?

Tên tiểu bộc đưa tay chỉ về phía trước nói :

- Ở trong lương đình phía trước!

Nhạc Tiểu Tuấn nghe vậy thì nhìn theo hướng hắn chỉ, lúc này mới nhận ra một mái đình nghỉ chân hình lục giác ẩn mình dưới dãy tùng già bên đường, ngoài đình một con tuấn mã toàn thân lông trắng như tuyết, bất giác chàng giật mình thầm nghĩ :

- Í! Con bạch mã này chẳng phải là của gã thiếu niên áo lam hồi tối gặp bên bến thuyền đó sao?

Nghĩ đến đó, thì chân cũng đã theo tên tiểu bộc đi đến trước đình.

Lúc này thì đã nhìn thấy rõ bên chiếc bàn đó có một thiếu niên đang ngồi, thoạt trông chẳng phải là gã Lam y thiếu niên hồi tối, thì còn ai vào đây chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.