Truy Thê: Bảo Bảo Mẹ Con Ở Đâu?

Chương 39: Hi Vọng.




Editor: Phong Nguyệt Vô Biên

Ngày đầu tiên đi làm, Khương Bách Vạn quấn áo khoác thật dày ra khỏi nhà từ sớm, mua một cái bánh tráng trứng, cho thêm hai quả trứng, một miếng chân giò hun khói, xe buýt tới nơi thì cũng vừa ăn xong. Hàng ven đường ăn ngon hơn gấp trăm lần so với đồ ăn trong quán cơm trang hoàng đẹp đẽ, nó ngon không chỉ vì lợi ích kinh tế thiết thực, mà còn ở chỗ so với sự bày biện sang trọng, khi ăn nó còn cho bạn hiểu nhiều điều, ngộ ra rằng mình sống cũng chỉ vì một miếng ăn nóng hổi này thôi.

Trên xe rất chật chội, Khương Bách Vạn đứng ở vị trí gần cửa sổ, gió lạnh thổi khiến chóp mũi cô ê ẩm. Dù thế, cô vẫn như đi vào cõi mộng, nhớ tới Trang Kí Thiếu đã chôn dấu tận đáy lòng.

Trang Ký Khiếu là người quản lí thư viện ở đại học N, hai năm trước khi Khương Bách Vạn đi mượn sách liền nhất kiến chung tình với người ta. Cô đã quên mất mình làm cách nào để tìm được QQ của anh ấy, hai người câu được câu chăng tán gẫu. Khương Bách Vạn mặc dù không thổ lộ, nhưng mắt không mù đều nhìn ra được cô thích Trang Ký Khiếu vô cùng.

Nhan Miểu Miểu từng nói, ngay lần đầu gặp nhau Khương Bách Vạn đã bị Trang Ký Khiếu hốt hồn, không thể thích người khác được nữa, càng đừng nói tới việc tìm bạn trai. Mà Khương Bách Vạn lại cho rằng mình có thể "cá muối lật mình"(1) tóm được nam thần, bởi vậy anh ta kêu cô làm cái gì, cô liền ba chân bốn cẳng chạy đi. Đêm đó nghe Bé Mập Tế nói mình vì theo đuổi nam thần, mỗi ngày đều đi đưa đồ ăn sáng. Đừng nói là đưa đồ ăn sáng, cô còn bất chấp phong ba bão táp đem dù tới cho Trang Ký Khiếu, nửa đêm còn đi mua thuốc cảm cho bạn gái thay anh ta. Hai năm đó cô dùng hành động thực tế của mình, để khắc sâu vào lòng thế nhân cái gì gọi là... lốp xe dự phòng.

(1) Cá muối lật mình: cá muối là cá chết rồi, chết rồi thì không thể giãy đạp gì nữa nên thành ngữ này có nghĩa là tạo nên kì tích.

Thật lâu sau, cuối cùng cô cũng hiểu ra không phải con cá muối nào cũng có cơ hội lật mình, tiếp tục làm vậy sẽ không có kết quả tốt, cho nên cố gắng không liên lạc với Trang Ký Thiếu nữa. Nhưng mà mỗi lần anh ta nói một câu với cô, trái tim của cô liền đập thình thịch không ngừng, anh ta nhờ cô làm chuyện gì, cô vẫn sẽ như điên như dại đi làm.

Khương Bách Vạn cảm thấy, mình nên đi xem mắt, rồi hẹn hò với một người đàn ông không tệ, như vậy là có thể có mới nới cũ quăng Trang Ký Khiếu đến chín tầng mây.

Lá cây ngô đồng Pháp hai bên đường đã trụi hết, nước sơn phòng sâu hại màu trắng quét cao đến đầu người, đầu đường ồn ã, náo nhiệt, mọi người đều ngược xuôi vì tương lai. Nắng sớm chiếu rọi lên bảng hiệu “Cầm đồ Đạt Thông” thật lớn, nhân viên thụ lý ở tiền sảnh tất bật làm việc, lau tủ thủy tinh, mặc đồng phục chỉnh tề, dung mạo đẹp đẽ.

Lâm Lệ còn tới sớm hơn cô, thấy cô chậm rãi đi vào bộ phận giám định tài sản, liền đứng lên chào hỏi cô, miệng vẫn liên tục nói cảm ơn. Đợi các đồng nghiệp đều đến đông đủ, trưởng bộ phận Nguyễn Hào liền nói muốn mở một cuộc họp nhỏ.

Bộ phận giám định tài sản tính cả hai cô thì có tổng cộng mười người, Nguyễn Hào ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, toàn bộ các hạng mục ký kết, giá trị lợi nhuận hiện thời, giá cả và cách thức thanh toán đều phải có sự xét duyệt của ông ấy, phó giám đốc Thường Khải chịu trách nhiệm quản lý đánh giá tài sản phi vật chất, phó giám đốc Tiền Phú Đa chịu trách nhiệm quản lý và đánh giá tài sản vật chất cùng bất động sản vắng họp. Hai người mới tới nên đương nhiên không biết, Tiền Phú Đa chính là kẻ đã dùng một món đồ cổ giả cuỗm số tiền hơn ba trăm vạn chạy trốn.

Trong cuộc họp nhỏ, Khương Bách Vạn nghe nói ngoại trừ làm công việc chính là kĩ thuật viên giám định đồ cổ, hai cô còn phải phụ trách viết báo cáo đánh giá, kiểm kê hàng xuất nhập kho và các việc vặt vãnh như đóng tài liệu. Từ xưa đến nay, người mới nhậm chức đều phải thế.

Các đồng nghiệp đều rất tốt bụng, nhiệt tình, Nguyễn Hào lại không ra vẻ cấp trên tự cao tự đại, đích thân giúp hai cô sửa sang lại phần bàn làm việc, bố trí dây cáp, những món đồ như bút hoặc vở bị thiếu, đều lấy từ trong ngăn kéo của mình chuẩn bị trước cho bọn cô, chân thành vỗ vai Khương Bách Vạn mà nói, sau khi làm việc chính thức tiền lương sẽ khá hơn, biểu hiện tốt nhé.

Khương Bách Vạn cảm thán, tư chất nhân viên công ty con của tập đoàn tài chính lớn quả là cao mà.

“Buổi chiều còn có cuộc họp, toàn bộ nhân viên đều phải tham gia, tại phòng họp lớn.” Trước khi tan việc buổi sáng, Nguyễn Hào thông báo với mọi người, “Ninh tổng yêu cầu nhân viên mới của các bộ phận tới nữa, cậu ấy muốn chính thức ra mắt mọi người.”

Khương Bách Vạn không khỏi nghi hoặc, công ty thành lập đã ba năm, chẳng lẽ Ninh tổng còn chưa chính thức gặp mặt mọi người?

Âm thanh bàn tán của các đồng nghiệp khiến cô biết được một tin tức -- hóa ra “Ninh tổng” trong cuộc phỏng vấn của cô là chú nhỏ của Ninh Nhất Kiệm, tổng giám đốc Ninh Hành của công ty sản xuất dược Ngự Thông. Ninh Nhất Kiệm ngoài ý muốn bị thương nằm viện, có khả năng phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa.

Đối với công ty sắt thép Ngự Thông đang hưng thịnh thì dân đen không có quá nhiều hiểu biết, nhưng công ty sản xuất dược Ngự Thông lại nghe nhiều nên quen. Một viên thuốc giải nhiệt, bảo vệ gan Kỳ Hoàng Trọng Cảnh của xưởng sản xuất dược Ngự Thông có giá bán tới 300 đồng, một hộp chỉ có mười viên, mà vẫn cung không đủ cầu; Gần đây nhất, kỹ thuật bào chế loại thuốc đặc hiệu tiêu diệt tế bào ung thư tuyến tuỵ do nhóm chuyên gia trường đại học nghiên cứu được công ty sản xuất dược Ngự Thông chi 250 triệu thu mua, dự tính nghiên cứu trong vòng ba năm sẽ đưa ra thị trường.

Khương Bách Vạn chép miệng, có chút đăm chiêu -- hóa ra người nọ không phải là cháu trai, mà là chủ xưởng.

Nhân viên công ty cầm đồ Đạt Thông khoảng chừng sáu mươi mấy người, trong một tiếng nghỉ trưa, một vài người mang theo hộp tiện lợi, số khác đều tự đi kiếm cơm. Ở gần công ty, Khương Bách Vạn thuận lợi tìm được một quán ăn trong chuỗi ẩm thực lớn trải rộng cả nước -- đồ ăn nhẹ huyện Sa, bước vào lớn giọng hô: “Chủ quán! Cho một xuất ăn 2B!”

2B là xuất ăn kinh điển của đồ ăn nhẹ huyện Sa, tức là mì sợi cho thêm hoành thánh. Mì hoành thánh phía nam rưới xì dầu, đậu phộng, hành lá, thơm phưng phức, sau khi trộn đều phải nhanh chóng ăn hết, nếu không sẽ dễ bị dính thành một cục; Hoành thánh, ở vùng nam bộ Phúc Kiến gọi là há cảo, phía bắc thường gọi là hồn đồn. Nhân hoành thánh chính tông của huyện Sa không giống những nơi khác, thịt heo sống dùng chày đập nhuyễn, thêm tinh bột ngô tạo thành nhân, sau khi nấu chín gói hoành thánh thì thêm nước dùng xương heo, cắn là tan, đó là món Khương Bách Vạn khoái nhất. Ngoại trừ món này, bánh lá liễu hấp, soup đậu hủ nóng, bánh khoai sọ, xíu mại huyện Sa,... đều là những đại mỹ vị của đồ ăn nhẹ huyện Sa. Nhưng mà, các món ăn của đồ ăn nhẹ huyện Sa rất phong phú, nếu muốn ăn đồ chính tông, thì phải đến nội thành huyện Sa. Có một loại đồ chấm tên xì dầu đậu đen chỉ nơi này mới có. Xíu mại, bánh bột mì hành chấm xì dầu đậu đen, mới có thể trở thành một mỹ vị đẳng cấp.

Nhưng mà, quán ăn nhẹ huyện Sa này còn có mì qua cầu Vân Nam, cơm tay cầm Quảng Đông thậm chí là mì thịt bò California U.S.A là thế quái nào?

Khương Bách Vạn ăn uống no say thì trở về công ty, đang định nằm xuống bàn làm việc nghỉ một lát, Nguyễn Hào liền gọi điện thoại đến, nói tổng giám đốc Ninh lấy danh nghĩa bản thân phân phát cho mỗi người một hộp quýt làm lễ ra mắt, bây giờ mọi người đều đi ra ngoài ăn cơm, nhờ cô cùng Lâm Lệ chuyển quýt đến cửa phòng họp.

Quýt được vận chuyển từ xe tải đến dưới gara, mà phòng họp lớn của Đạt Thông nằm ở tầng mười của tòa nhà văn phòng, may mà có thang máy. Khương Bách Vạn cùng Lâm Lệ một lần chỉ có thể chuyển hai thùng, tốc độ rất chậm. Lâm Lệ suy nghĩ, nói: “Không bằng như vậy đi, chúng ta phân công lại, cậu đưa quýt từ trên xe xuống dưới, lại chuyển đến thang máy, tớ ở tầng mười chờ, chuyển quýt từ thang máy tới phòng họp.”

“Được.” Khương Bách Vạn đồng ý, hì hục khiên quýt từ xe xuống.

Gara dưới lòng đất rất ngột ngạt, khi cô đang đầu đầy mồ hôi khiên hai thùng quýt tới thang máy, thì nghe thấy cách đó không xa vang lên hai tiếng còi ôtô, cô nhanh chân tránh ra, chỉ thấy một chiếc ô tô màu trắng nhìn cũng không tệ lướt qua người.

Dân chúng nhỏ bé Khương Bách Vạn chưa thấu cảnh đời, cái xe mà cô cho là “nhìn cũng không tệ” ấy là Porsche Panamera(2).

(2) Porsche: hãng xe thể thao hạng sang của Đức

Xe dừng lại đúng ngay vị trí đỗ, sau khi Ninh Hành xuống xe liền lấy chiếc áo khoác dài nhung cừu dệt pha màu lam từ ghế phó lái ra, khoác lên cánh tay, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Khương Bách Vạn.

Lần này không mang đuôi ngựa giả nữa, cái đuôi ngựa thật buộc thấp lỏng lẻo. Mặc một chiếc áo măng tô, tay áo vén đến khuỷu, làn da trên cánh tay rất trắng, ma sát tạo thành vệt hồng.

“Chào tổng giám đốc Ninh!” Mặt kệ là thở hồng hộc, gặp được Boss, Khương Bách Vạn vẫn phải nịnh bợ khom lưng cúi đầu, trong lòng lại nghĩ, nhà tư bản độc ác thì tặng cái quýt tốt đẹp gì, sao không tặng anh đào nhập khẩu đi, mỗi người một hộp nhỏ, tôi chuyển một lần là được rồi.

“Xin chào, vất vả nhỉ.” Ninh Hành mỉm cười nói, “Có mệt không?”

Khương Bách Vạn lắc đầu, “Không mệt, tôi không mệt!” Điệu bộ khi nói câu này, giống như là đang nói “Không hẹn, chú à chúng ta không hẹn.”(3)

(3) Câu nói hot trên mạng, xuất hiện do ngày càng có nhiều trường hợp đàn ông lạ và các ông chú mượn cớ hẹn hò để quấy rối tình dục. Câu nói này thường dùng để chọc ghẹo trên mạng, không được xem là quá nghiêm túc.

Ninh Hành cong khóe môi, nhìn qua không có ý gì tốt, bỗng nhiên lấy di động ra, gọi một cuộc, “Thư kí Tần, quýt đã đến rồi, còn có mấy thùng sầu riêng nữa, kêu họ mau một chút.”

“Hả?” Khương Bách Vạn không khỏi hoảng hốt la lên, “Còn... Còn có sầu riêng?”

Ninh Hành nhét điện thoại vào túi quần, tay liền thuận thế đút ở bên trong, nhàn rỗi đứng trước mặt Khương Bách Vạn, khuôn mặt tuấn tú, mắt mày như họa, mặc một bộ tây trang doanh nhân Burberry màu đen nhìn cao ráo và khôi ngô như người mẫu trên bìa tạp chí. Không biết anh có nhìn thấu sự phỉ báng trong bụng Khương Bách Vạn không, đúng lúc này, khi Khương Bách Vạn nghĩ tới anh đào, thì anh lại nghĩ đến sầu riêng là vì sao?

Kỳ thật ngay từ đầu Ninh Hành nghĩ đến là mít.

Song, Khương Bách Vạn không có tâm trạng đâu mà thưởng thức phong độ của Ninh Hành nữa, cô không thể tưởng tượng được cảnh mình mỗi tay ôm một cái sầu riêng chuyển đến thang máy, phê thật. Cô nuốt nước bọt, đặt hai thùng quýt xuống, lau một phen mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, dối trá nói: “Tổng giám đốc Ninh thật sự là ra tay hào phóng, tôi thấy đi theo ngài thì sẽ có tương lai tốt đẹp ạ.”

Ninh Hành mỉm cười, đi tiếp. Khương Bách Vạn thở dài một hơi, ôm hai thùng quýt lên, kẻ đi phía trước bỗng nhiên đứng im, xoay người lại, động tác như cởi nút tay áo, “Một mình cô chuyển rất vất vả, không bằng...”

Định giúp tôi chuyển sao? Xem ra anh còn có chút lương tâm! “Tổng giám đốc Ninh, vậy...” Khương Bách Vạn vừa muốn mở miệng khách sáo một chút, thì nghe anh ta nói: “Nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại chuyển tiếp.” Dứt lời, liền bước đi.

Đi luôn hả?!!

Khương Bách Vạn trơ mắt nhìn anh ta tiến vào một cái thang máy khác, cửa chậm rãi khép lại, thẳng lên tầng mười.

“Khố nạn!" Cô nghiến răng nghiến lợi, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục chuyển quýt, nghĩ đến còn có mấy thùng sầu riêng, liền cảm giác sâu sắc công việc không dễ dàng.

Ninh Hành ra khỏi thang máy, Lâm Lệ đang chuyển quýt từ một cái thang máy khác thấy anh liền nhanh chóng đứng thẳng chào hỏi, “Chào ngài tổng giám đốc Ninh!” Anh lịch sự vuốt cằm mỉm cười, liền bước tới văn phòng tổng giám đốc đối diện phòng họp.

Thường Khải cùng vài đồng nghiệp khác trong bộ phân hành chính tham gia bố trí phòng họp đang ra ngoài lấy nước nóng, vừa lúc thấy Lâm Lệ chuyển thùng, “Tiểu Lâm, vất vả rồi, nhiều như thế mà một mình cô khiên sao? Cái cô... Tiểu Khương đâu? Chạy đâu mất rồi?”

Lâm Lệ dùng tay áo quệt trán, cười lắc đầu, “Không biết nữa ạ.”

Ninh Hành đứng ở cửa văn phòng đang muốn quẹt thẻ đi vào thì dừng tay một lát, liếc Lâm Lệ một cái, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo.

Tần Khả Kiều thấy Ninh Hành, khẩn trương gõ cửa đi vào, “Tổng giám đốc Ninh, ngài vừa nói với tôi là sầu riêng... Tôi nhớ rõ ngày hôm qua ngài không có nói là muốn lấy, hiện tại siêu thị hoa quả bên kia nhất thời không nhập nhiều sầu riêng đến thế, ngài xem...”

“Tôi có nói muốn chia sầu riêng sao?” Ninh Hành quăng lại một câu. Người nào đó ở dưới hầm để xe mồ hôi đầm đìa làm việc cực nhọc, bây giờ chắc còn ngốc nghếch đứng chờ chuyển sầu riêng. “Phái người xuống gara chuyển quýt đi, về sau loại việc nặng này không cần giao cho nữ nhân viên mới tới.”

“À... Vâng.” Tần Khả Kiều không rõ lí do gật gật đầu đi ra ngoài. Lời này của tổng giám đốc Ninh có ý là đừng bắt nạt người mới hay là đừng cho nhân viên nữ làm công việc chân tay? Hay là, còn có hàm nghĩa gì khác?

Haizz, thôi khỏi cần đoán, tâm tư của vị tổng giám đốc Ninh này so với vị tổng giám đốc Ninh đang ở trong viện dưỡng lão kia còn thâm trầm hơn, muốn đoán cũng không được.

Ninh Hành rút một tờ nhật báo tóm tắt tình hình tài chính và kinh tế từ cặp công văn, đối thủ lâu năm là sản xuất dược Bảo Năng cạnh tranh thất bại trước sản xuất dược Ngự Thông ở mảng kỹ thuật tân dược gần đây bị dính tin đồn bại lộ việc làm ăn đút lót, hiện tại đang rao bán dây chuyền sản xuất bán tự động cùng một số nhà xưởng để bù lỗ và thanh toán lãi suất năm nay. Con trai độc nhất của ông tổng Bảo Quốc Thắng - Bảo Dục Tường có tiếng là phá gia chi tử, ở nước ngoài du học thì ăn chơi đàng điếm, sau khi về nước thì chơi bời lêu lổng, phương diện làm ăn không biết nửa chữ, ở Macao thua rất nhiều tiền, vụng trộm bán vài món đồ có giá trị trong nhà, gần đây đồn đãi cậu ta có một bình gốm xanh đời Ung Chính nhà Thanh nóng lòng muốn tung ra, chờ bán đấu giá không kịp, muốn tìm một tiệm cầm đồ để thế chấp.

Đương nhiên, Bảo Quốc Thắng cũng không phải hạng tốt lành gì, có tin đồn là bên ngoài nữ nhân không ít, có con riêng hay không cũng chưa biết, vậy mà một chút cảm giác nguy cơ tên Bảo Dục Tường này cũng không có.

Đã đến giờ họp, Ninh Hành gấp tờ báo đặt ở một bên, bước ra khỏi văn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.