Truy Thê: Bảo Bảo Mẹ Con Ở Đâu?

Chương 16: Đau lòng.




Tháng mười một, thành phố D đã tiến vào mùa thu. Ánh mặt trời không nóng hầm hập như vậy nữa, lười nhác uể oải, lá ngô đồng trên đường phố thay đổi màu sắc trong một đêm.

Hôm sau Tống Khinh Dương không đi công ty, cha Chử và Nguyễn Oánh cùng ngày đều có công việc không thể ở bên cô lúc giải phẫu, ngược lại là Si Thanh Viễn ở xa đến.

Anh mặc áo khoác dài màu nâu nhạt, tôn lên thân hình thon dài của anh.

Hai người nhìn nhau, không có chào hỏi giao lưu quá nhiều.

Phẫu thuật rất thành công, hai người đàn ông thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi mổ, Chử Duy Nhất phải ở lại bệnh viện quan sát một ngày.

Rèm cửa sổ của phòng bệnh kéo kín, ngăn ánh mặt trời tốt đẹp bên ngoài.

“Cảm giác thế nào?’’ Si Thanh Viễn quan sát con mắt của cô, không nhìn ra khác thường, chỉ là sắc mặt kém chút thôi.

“Giống như bị muỗi đốt một cái.’’ Chử Duy Nhất cười nói. 

“Về sau buổi tối đừng thức đêm nữa, cũng đừng nghịch máy tính điện thoại di động thời gian dài, chú ý cho mắt nghỉ ngơi.’’ Si Thanh Viễn dặn dò từng cái.

Tống Khinh Dương nhớ trong lòng, “Lần giải phẫu này Duy Nhất bao lâu có thể hồi phục?’’

“Em nhớ anh không phải bác sĩ khoa mắt mà.’’ Chử Duy Nhất trêu ghẹo nói.

“Ngoan đi.’’ Tống Khinh Dương tự nhiên đứng cùng một bên với Si Thanh Viễn.

“Ninh Ninh cũng la hét muốn đến thăm em, nhưng mà hai ngày trước nó có chút ho khan, gần đây bà ngoại không để cho nó đến bệnh viện.’’

Chử Duy Nhất gật gật đầu:’’Ngày mai em về rồi, chờ em khỏe rồi, em đi thăm nó.’’

Si Thanh Viễn không nán lại bao lâu liền đi, Tống Khinh Dương tiễn anh.

Hai người đi chậm, trên hành lang người qua qua lại lại.

“Không cần tiễn tôi, về chăm sóc cô ấy đi, cô ấy – sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như thế đâu.’’ Khóe miệng Si Thanh Viễn hơi nhướn lên.

Tống Khinh Dương im lặng một chút, “Tay anh sao rồi?’’

Chân mày Si Thanh Viễn nhanh chóng chau lại, vẻ mặt có chút đau thương, chỉ là trong nháy mắt, “Không nhiều chuyện nữa, tôi về trước.’’

Tống Khinh Dương nhìn bóng lưng của anh, hành lang mờ tối, bóng lưng của anh lại mờ mờ ảo ảo. Chuyện đã qua vài ngày rồi, Si Thanh Viễn còn chưa đi làm, tay anh ta hẳn còn chưa khỏi hoàn toàn, tình hình có lẽ hơi nghiêm trọng. Anh lặng một lúc lâu, mới xoay người trở về phòng bệnh.

Chử Duy Nhất mở điện thoại di động, lúc Tống Khinh Dương về tiến lên lấy điện thoại di động của cô, “Lời bác sĩ nói em quên rồi?’’

“Vậy anh đọc giúp em.’’ Chử Duy Nhất nhún nhún vai.

Tống Khinh Dương đọc từng tin một, nhân tiện trả lời tất cả tin giúp cô.

Chử Duy Nhất nhếch khóe miệng, “Không nối máy được với lãnh đạo đều phải phối hợp với thư ký, thư kýTTống hôm nay biểu hiện không tệ.’’

Tống Khinh Dương phì cười, “Xin hỏi lãnh đạo, có khen thưởng không?’’

“Để tôi nghĩ xem.’’Chử Duy Nhất híp mắt.

Vẻ mặt Tống Khinh Dương thay đổi, thâm tình mà chuyên chú, “Duy Nhất, chúng ta kết hôn đi.’’

Chử Duy Nhất ngây ngẩn trong nháy mắt, cô chưa từng nghĩ anh sẽ đề xuất chuyện kết hôn vào lúc này. trong lúc nhất thời cô không có cách nào trả lời.

Anh khẽ cười, “Em muốn từ chối?’’

Chử Duy Nhất lắc đầu liên tục.

“Ừm, được rồi, không cần tỏ ra hưng phấn nói không ra lời.’’ Anh vò vò mái tóc cô, “Mẹ anh từng nhắc nguyên đán cử hành hôn lễ, nhưng mà mùa đông thì hơi lạnh, sẽ cực hơn một chút.’’

“Nguyên đán? Chẳng phải là chỉ còn có hai tháng ư? Nhưng chúng ta chưa chuẩn bị gì mà? Có phải qua loa quá không?’’ Chử Duy Nhất sững sờ.

“Được rồi, em nên nghỉ ngơi, ngủ trưa đi.’’

Chử Duy Nhất nhắm mắt lại, thính giác nhạy bén khác thường. Có thể anh ngồi trên gế sa lon xử lý thư điện tử trong điện thoại di động.

“Tống Khinh Dương, anh phải nghĩ kỹ, kết hôn với em sau này cũng không thể nuôt lời được.’’ Giọng nói cô mệt mỏi, muốn mau đi vào giấc ngủ, “Chúng ta phải vĩnh viễn ở bên  nhau, nếu như xa nhau, con sẽ rất khó chịu.’’

Tống Khinh Dương ngừng công việc trong tay lại, đi tới mép giường, cô nghiêng người, hơi cuộn tròn, cái này biểu hiện không có cảm giác an toàn.

“Duy Nhất  - “giọng anh nhẹ nhàng.

Cô đã tiến vào mộng đẹp.

Sao anh phải đổi ý chứ? Nếu như cuối cùng không phải em, anh nghĩ cả đời này anh cũng sẽ không vui vẻ. Nhẹ nhàng kéo chăn lên, “Ngủ đi.’’

Buổi chiều an ninh say lòng người, Tống Khinh Dương bận công việc xong rồi cầm điện thoại chơi trò chơi. Điện thoại Chử Duy Nhất reo lên, anh sợ đánh thức cô, vội vàng cầm điện thoại lên, lúc thấy tên “Sở lão đại’’, anh cười.

Ý đùa nổi lên, anh nghe điện thoại.

“Chử Duy Nhất, cô thế nào rồi?’’ Sở Mặc biết cô phải mổ. “Buổi sáng tôi họp suốt, bận rộn cả ngày, Tống Khinh Dương cũng không có về công ty, có lãnh đạo về kiểm tra. A lô – “

“Là tôi, Tống Khinh Dương.’’

“Kao! Gọi lầm điện thoại rồi!’’

“Anh không gọi lầm.’’ Tống Khinh Dương bình tĩnh nói tiếp, “Cô ấy đang ngủ.’’

Đầu kia im lặng chừng mười giây.

“Cậu có ý gì?’’ Mặc dù Sở Mặc đã đoán được đáp án, nhưng hình như anh ta không thừa nhận.

“Tôi là bạn trai của cô ấy, nhận giúp một cú điện thoại, anh có chuyện gì cần tôi truyền đạt không?’’ Giọng điệu nhẹ nhàng ung dung của Tống Khinh Dương khiến cho Sở Mặc nổi đóa.

Sở Mặc cầm điện thoại di động trong lòng trăm xoay nghìn chuyển, “Tôi không ngờ Chử Duy Nhất lại chọn trúng cậu.’’

“Không, chúng tôi không phải xem mắt.’’

“Cái gì?’’

“Cao trung tôi đã biết cô ấy, nhưng mà, cô ấy mãi không nhận ra tôi.’’Lời nói này có mấy phần mùi vị chua xót.

“Thì ra là như vậy. Tôi biết, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay.’’ Sở Mặc cười cười, “Lúc hai người kết hôn, có cần chuẩn bị nhiều hơn một bàn hay không?’’

“Sao?’’ Tống Khinh Dương không hiểu.

“Vị kia nhà cậu gặp mặt không biết bao nhiêu thanh niên tốt rồi, đoán chừng ngồi cũng không dưới một bàn đâu.” Sở Mặc cố ý nói, “À, quên nói với cậu, tôi và cô ấy quen biết cũng là do coi mắt.’’ 

Tống Khinh Dương rõ ràng không nghĩ đến, yên lặng.

“Không phải cậu không biết chuyện chứ? Ôi trời, tôi lắm mồm rồi.’’ Sở Mặc vui vẻ, “Tôi không nói nữa, ngày khác chúng ta lại trò chuyện, Chử Duy Nhất rất tốt.’’

Khóe miệng Tống Khinh Dương nhếch lên, “Sở Mặc, thường ngày nhờ anh giúp đỡ cô ấy. Tôi muốn mời anh làm rễ phụ.’’

“Cậu! Cậu cố ý!’’

“Sao anh biết! Anh thích hợp nhất.’’

“Tôi suy nghĩ đã.’’ Sở Mặc yếu ớt cúp điện thoại.

Chử Duy Nhất đang trong mơ, căn bản không biết cuộc chiến ngầm giữa cấp trên và bạn trai ban nãy. Cho đến buổi sáng hôm cô quay lại công ty sau một tuần nghỉ ngơi, Tống Khinh Dương lái xe, lơ đãng nói, “À, đúng rồi, hôm đó Sở Mặc gọi điện thoại cho em, anh không cẩn thận nghe rồi.’’

Đại não Chử Duy Nhất đình trệ, có một lúc, cô không biết nên làm gì.

Mắt Tống Khinh Dương chứa ý cười, “Ngốc à!’’

Chử Duy Nhất muốn khóc, “Sao anh không nói cho em sớm một chút?’’

“Anh quên mà.’’ Ngược lại là anh có lý.

“Em có cần chuyển vị trí công tác không?’’

“Công ty không có quy định như vậy, vả lại không phải em nói, Sở Mặc rất coi trọng tài hoa của em sao? Anh ta sẽ không điều em đi vì em là bạn gái anh đâu.’’

“Nhưng mà thật kỳ cục.’’

“Thật ra thì công ty cũng rất hy vọng chúng ta có thể tự sinh tự tiêu, gia đình ổn định mới có thể toàn tâm toàn ý dâng hiến vì công ty.’’ Tống Khinh Dương an ủi cô.

Chử Duy Nhất khẽ cười, “Gần quan được ban lộc, em nghe nói Thái Thái đến công ty XX thực tập, XX liền chủ động theo đuổi?’’

“Ừm. Cảnh Dương của bộ phận chúng ta – “

“Bạn gái anh ta cũng là người của công ty?’’

Tống Khinh Dương gian xảo cười một tiếng. “Không phải. Cảnh Dương nhìn trúng Tuệ Văn của tổ bọn em, Tuệ Văn vào công ty muộn hơn cậu ta một năm, hai người là bạn cùng trường, cậu ta luôn quan tâm đến Tuệ Văn, ban đầu Tuệ Văn cũng chỉ là có lễ với bạn học, kết quả một năm trước Cảnh Dương bày tỏ với cô ấy, Tuệ Văn luống cuống nói với cậu ta, cô ấy đã có bạn trai.’’

Chử Duy Nhất không nhịn được, “Vậy thì làm sao?’’

“Cảnh Dương đau lòng suốt một tháng, sau đó mọi người nhắc nhở cậu ta, sau này trước khi thầm thích cô gái nào nhất định phải hỏi rõ ràng.’’

Chử Duy Nhất không khống chế được cười ha ha không ngừng.

“Cho nên là anh may mắn, anh rất sợ lúc anh bày tỏ với em, em đã có bạn trai.’’

Chử Duy Nhất:...

“Nhưng anh cảm thấy không công bằng, Chử Duy Nhất, rốt cuộc em xem mắt bao nhiêu lần? Sở Mặc nói em và anh ta cũng từng xem mắt?’’

Chử Duy Nhất trợn to hai mắt, “Đó là ngẫu nhiên! Ngay hôm đó em đã từ chối anh ta!’’

Tống Khinh Dương đương nhiên sẽ không giở nợ cũ, “Anh mời anh ta làm rễ phụ, đền bù chút tâm trạng anh ta bị em từ chối.’’

“Như vậy được sao?’’ Chử Duy Nhất lí nhí nói.

“Sau này ở công ty, nếu như anh ta bảo em đến tìm anh, nhớ từ chối đó.’’ Lúc xuống xe Tống Khinh Dương nhắc nhở cô.

Chử Duy Nhất gật gật đầu, không để ý lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.