"Con không có ba. . ."
Hàn Mộ hơi sững sờ, vẻ mặt khó coi nhìn Hàn Khuynh Thược.
Cái
đứa nhỏ này, thật là làm khó cô! Nếu là những đứa nhỏ khác cùng tuổi
nhất định sẽ sẽ nắm lấy cơ hội đó không tha. Mà bảo bối của cô, thật sự
thật sự rất yêu cô, rất giữ gìn nàng!
"Con chỉ muốn mẹ con là
được. Có thêm những người khác cũng là thừa!" Khóe miệng Hàn Mộ mỉm
cười, có chút khinh miệt mà nhìn Hứa Tâm Lam.
"Này. . ." Sắc mặt
Hứa Tâm Lam hơi đổi. Bà không ngờ từ trong miệng đứa nhỏ này lại nói ra
những lời như vậy, sắc bén, lạnh lùng.
"Mẹ, con đói rồi!" Hàn Khuynh Thược mân mê cái miệng nhỏ nhắn, nhìn lướt qua Hứa Tâm Lam, cái người đàn bà này sao còn chưa đi?
"Ừ." Hàn Mộ vỗ bàn tay nhỏ bé của Hàn Khuynh Thược, "Mẹ dẫn con đi ăn ngon."
"Được thôi!" Hàn Khuynh Thược cho hôn môi Hàn Mộ một cái, kéo tay Hàn Mộ, đứng lên.
"Tiểu Mộ!" Nhìn hai mẹ con chuẩn bị đứng lên rời đi, ánh mắt Hứa Tâm Lam hơi động, "Sao lại muốn đi?"
"Ừ. Tôi đi trước!" Hàn Mộ nhẹ gật đầu. Trực giác của cô nói chocô biết phải nhanh rời khỏi nơi này!
"Thược Thược, nói xin chào!" Hàn Mộ kéo bàn tay nhỏ bé của Hàn Khuynh Thược.
"Dạ." Hàn Khuynh Thược cười ngọt ngào đối với Hứa Tâm Lam, "Xin chào!"
Mặc
dù lần đầu tiên nhìn thấy này người đàn bà này từ trong đáy lòng của nó
đã không thích, nhưng hết cách rồi, nó phải cho mẹ nó một chút mặt mũi.
"Tiểu Mộ!" Hứa Tâm Lam gọi lại Hàn Mộ, "Tiểu Bằng hắn muốn đến tiếp ta. Ngươi không có ý định trông thấy hắn?"
Mới
vừa rồi, lúc Hàn Khuynh Thược xuất hiện, nàng bà đã lén gởi tin nhắn
cho Châu Tiêu Bằng biết, để anh ta tự mình đi đến. Thật ra, mục đích của
bà rất đơn giản. Bà muốn Châu Tiêu Bằng biết, Hàn Mộ đã có một đứa nhỏ
lớn như vậy, hai người bọn họ là không thể nào ở cùng một chỗ.
Tính toán thời gian, Tiểu Bằng cũng có thể đã đến rồi !
"Bà . ." Hàn Mộ xoay người, cau mày nhìn Hứa Tâm Lam.
Bà ta tuyệt đối là cố ý! Bà ta nghĩ muốn chặt đứt mong muốn trong lòng của anh Bằng đối với cô.
"Ha ha. . ." Khóe miệng Hàn Mộ nở một nụ cười.
Thôi,
giấy là không gói được lửa! Sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt với anh
Bằng. Nếu đã biết kết cục của hai người bọn họ, cô nên để anh Bằng hết
hy vọng. Như vậy mới công bằng với anh Bằng.
"Tiểu Mộ. . ."