Trụy Lạc

Chương 46: 46: Minh Tuấn Hành Động




Cô"Thành Kiêu và Lâm Thiển ngôi đối mặt nhau, nhìn nhau đầy thâm tình, đã nửa năm rồi bọn họ không ngôi tâm sự với nhau như bây giờ.

"Em vẫn luôn tin anh nên em mong anh cũng tin em. Em và Triệu Húc Nghiêu chỉ tình cờ gặp nhau.

Em chưa nói đến vụ anh bỏ em lại giữa đường dưới trời nắng to, anh còn trách em lên xe người khác? Cố Thành Kiêu, anh cô3ng bằng với em một chút được không? Em nỗ lực cho cái nhà này, em chăm sóc cho anh và bọn nhỏ, chẳng lẽ vẫn không đáng 4nhận được một phần tin tưởng của anh sao?” Cố Thành Kiêu hơi cúi đầu, trong mắt viết đầy cảm xúc phức tạp.

Anh 7đang tự trách và cũng đang tự xét lại bản thân mình.

“Anh nói càng ngày em càng trở nên ưu tú, em cảm ơn vì anh1 đã khẳng định em.

Em cũng rất vui vì anh có thể nhìn thấy tiến bộ của em.

Bây giờ cô xử sự chu toàn, gây dựng công ty từ hai bàn tay trắng, lại phát triển đến quy mô như bây giờ, tất cả đều dựa vào năng lực và mắt nhìn của cô.

Không những gây dựng sự nghiệp mà cô còn chăm sóc gia đình chu đáo.

Cứ thế, Cố Thành Kiêu chẳng cần lo nghĩ điều gì, chỉ toàn tâm toàn ý dấn thân vào công việc.

Nhưng hết lần này tới lần khác, lòng hư vinh của người theo chủ nghĩa đàn ông như anh bị quấy phá, không được thỏa mãn thì bắt đầu trêu chọc.

Xưa nay anh không phải người có lòng dạ hẹp hòi, nhưng giờ phút này, anh cảm thấy mình rất hẹp hòi.

Vậy em hỏi lại anh, anh muốn5 em chỉ biết gây rắc rối như lúc trước, hay muốn em như bây

giờ?”

Cố Thành Kiêu sững người, chỉ khẽ hé môi, không nói nên lời.

Trước đây cô nghịch ngợm gây sự, năm thuở mười thì kiểu gì cũng sẽ rước họa vào thân, chuyện khiến anh đau đầu nhất là giúp cô giải quyết hậu quả.

Khi đó, anh chiếm vị trí chủ đạo tuyệt đối trong quan hệ giữa họ, cô dựa dẫm tất cả vào anh, lòng hư vinh của một người theo chủ nghĩa đàn ông như anh được thỏa mãn.

Anh cảm thấy mình có lỗi với sự dạy dỗ của ba anh, có lỗi với sự đào tạo của quốc gia, và càng có lỗi với lòng tin của Lâm Thiển.

Nhìn dáng vẻ rầu rĩ khó chịu của anh, Lâm Thiển vô cùng đau lòng.

Chẳng lẽ anh ấy chỉ thích mình trước đây thật sao? Chẳng lẽ anh ấy không còn yêu mình nữa sao? “Cố Thành Kiêu, em buộc phải thay đổi, bất cứ chuyện gì cũng phải thay đổi.

Em mãi mãi không phải là em của mười năm trước.

Chẳng qua là trong những năm trải qua đủ thử thách và trắc trở, em mới trở thành em của hiện tại.

Dù anh thích thế nào thì em vẫn là em.” Nghe giọng nói kích động của cô, cuối cùng Cố Thành Kiêu cũng tỉnh ngộ.

Anh vội vàng đi đến trước mặt cô, quỳ phịch một gối xuống.

“Anh...” Lâm Thiển luống cuống, không hiểu cho lắm.

Cố Thành Kiêu nắm thật chặt tay cô, hai mắt đỏ ngầu vì quá kích động.

Anh nhìn cô thật sâu, hít sâu để xoa dịu tâm trạng của mình.

Cuối cùng, anh nghiêm túc và trịnh trọng nói, “Thiển Thiển, xin lỗi, anh sai rồi, sai thật rồi.

Anh không nên nghi ngờ em, là anh quá yêu em, quá sợ mất em, quá sợ em càng ngày càng ưu tú sẽ chạy theo cuộc sống tốt hơn hiện giờ.

Anh có thể cho em tất cả tình yêu, nhưng anh không thể cho em quá nhiều thời gian, anh sợ sẽ mất em...” Lâm Thiển đau lòng đến nỗi trái tim đang khẽ run lập tức yên tĩnh lại.

Trong lòng cô ấm áp, đáy lòng chua xót, ôm chặt lấy đầu anh vào lòng.

“Một ông lớn như anh sao lại nhạy cảm đa nghi như phụ nữ vậy? Sự tự tin của anh đâu mất rồi? Anh là Cố Thành Kiêu cơ mà, là con cưng của trời cơ mà, vậy mà cũng có lúc sợ hãi sao? Không phải anh không sợ trời, không sợ đất, điều gì cũng làm được sao?”

Cố Thành Kiêu áp mặt vào lồng ngực cô, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của cô, cảm nhận được sóng lớn đang cuộn trào trong lòng cô.

Anh cảm khái: “Đúng vậy, trước đây anh không sợ trời, không sợ đất, nhưng từ khi có em, có Nam Nam và Bắc Bắc, anh luôn sợ sẽ khiến em tủi thân, sợ sẽ bạc đãi em và hai con.” “Anh đừng bỏ em lại là được, nếu lần sau anh còn như thế thì em sẽ bỏ nhà ra đi thật đấy, đồng thời sẽ mãi mãi không để ý tới anh, em nói được là làm được.” “Không đâu, tuyệt đối sẽ không.” Cố Thành Kiêu ngẩng đầu, vội vã hôn cô....

Gần giữa trưa hôm sau, đôi vợ chồng trẻ mới vội vội vàng vàng trở về Thành Để.

Nắng nóng ngày hè chẳng tha cho ai, xe ô tô tuyên truyền khắp nơi rằng nhiệt độ không khí hôm nay lại lên cao, nhiệt độ mặt đường đã đột phá lên 60 độ, lái xe trên đường cũng có thể cảm nhận được mặt đường như bị dính lại, lốp xe như sắp tan ra.

Rõ ràng là đã lập thu những nhiệt độ cao như không giới hạn này vẫn ngông cuồng tàn phá như vậy.

“Nhân lúc anh nghỉ, hay là chúng ta đến Tam Á vài ngày nhé!” “Tam Á thì không nóng sao?” “Bờ biển dù sao cũng mát hơn thành phố B, tiện thể dạy bơi cho Nam Nam với Bắc Bắc luôn, thế nào?” “Về hỏi ý ba mẹ đã.” “Chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý, tiện thể đi thăm chú nào luôn, không biết sức khỏe của chú Tào thế nào rồi.” “Vậy không phải sẽ gặp Tào Tuệ Hân sao? Chị ta được tha về nước rồi à?” “Ừ, sau khi ra tù là về nước rồi.

Nghe nói bây giờ Lương Diệu Thần cũng không muốn để ý đến chị ta, giờ cô ta đang định cư ở Anh với vợ chồng Lương Thiên Kiều.” “Nghe nói? Anh nghe ai nói?” “Anh họ của em đó.” “Anh ấy đang ở Anh à?” “Phải, sau khi Sa Tinh đi, anh ấy đã sang Anh” “Vậy Diệp Thủy Tiên cũng đi cùng anh ấy à?” “Hình như là vậy.” “Hay thật, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng.” Cố Thành Kiêu không hiểu cô có ý gì, “Sao thế?” “À, không có gì, em chỉ tùy tiện cảm khái chút thôi, có lẽ không lâu nữa chúng ta sẽ được uống rượu mừng đấy, dù sao anh họ cũng già đầu rồi.” “Đừng lảng sang chuyện khác, rốt cuộc có đi Tam Á không?” “Anh chắc chắn khi chúng ta đến Tam Á, anh sẽ không gọi điện bảo phải đi chứ?” “...

Cái này anh rất khó đảm bảo, vì thế nhân lúc này đi mau mau, có thể chơi mấy ngày thì chơi mấy ngày.”

Lâm Thiển gật đầu, “Anh nói cũng đúng.” Cố Thành Kiêu lái xe, thỉnh thoảng sẽ quay sang nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, đến cả khóe mắt cũng mang ý cười.

Nhìn thần thái sáng láng và gương mặt mỉm cười của anh, Lâm Thiển thật sự giận dỗi không biết trút vào đâu, không kìm được mà phàn nàn: “Anh còn cười, không thể chuyên tâm lái xe một chút được sao?” “Chuyên tâm lắm rồi.” “Em đã nói về sớm chút để ăn sáng, mà anh cứ nhất định phải...

Tốt rồi, giờ về ăn trưa, mẹ anh lại cằn nhằn em.

Mấy năm nay khó khăn lắm bà mới thay đổi cách nhìn về em, lần này lại trở về trước ngày giải phóng.

Có phải anh cảm thấy chỉ những lúc mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn mới có thể chứng minh tầm quan trọng của anh không?” “Đâu có, về nhà anh sẽ nói với mẹ là anh có việc đột xuất nên về nhà muộn.” Lâm Thiển bĩu môi, càng nghĩ càng lo lắng, “Tối qua không về nhà cũng không xin phép bà, chắc chắn bà sẽ có thành kiến, anh còn không biết tính của mẹ anh sao? Con trai có thể cả đêm không về, có thể không theo phép tắc, những con dâu thì phải có phép tắc, mẹ giống anh đấy, coi trọng tiêu chuẩn kép.” “Vậy anh sẽ nói thẳng với mẹ là vì hạnh phúc của con trai mẹ nên bọn mình mới ra ngoài hưởng thụ một đêm thế giới của hai người.” Lâm Thiển bị chọc cười, “Da mặt anh dày thật.” Ngờ đâu, khi bọn họ trở về Thành Để, lúc đang chuẩn bị nhận lấy màn truy hỏi nguồn cơn của Diệp Thiến Như thì được cho biết rằng ông chủ bà chủ đã đưa hai đứa nhỏ bay đến Tam Á nghỉ dưỡng.

Bà chủ còn cố ý chuyển lời lại là mời bọn họ hãy hưởng thụ thể giới hai người thật vui.

“...” Lâm Thiển ngày người.

“Này, anh làm gì thế?” Lâm Thiển bị bể bổng lên, đầu chúc xuống sau lưng anh, “Thả em xuống.” Cố Thành Kiêu vác cô đi thẳng lên lầu, Lâm Thiển thấy thể thì hơi sợ, hét lớn: “Này, Cố Thành Kiêu, định mức tháng này đã dùng hết rồi, tháng sau làm tiếp, được không? Anh cũng phải cho em nghỉ ngơi lấy lại sức chút chứ.” Cố Thành Kiêu dở khóc dở cười, “Em la lớn như thế là sợ mọi người không nghe được tối qua chúng ta đã làm chuyện gì à?” “...” Thấy mấy người giúp việc dưới nhà đang ngửa đầu nhìn lên tình hình phía trên, hơn nữa cô lại còn trong tư thế này, Lâm Thiển không khỏi đỏ mặt.

Cố Thành Kiêu vác cô chạy từ từ lên lầu, vừa về đến phòng ngủ đã ném cô vào phòng thay đồ, “Em mau chọn mấy bộ quần áo đi, chúng ta đi du lịch tự túc.” “Du lịch tự túc? Đi đâu?” “Muốn đi đâu thì đi đó, chỉ hai chúng ta thôi.” Tốc độ của Cố Thành Kiêu rất nhanh, thoáng chốc đã lấy vali và mở ra, “Mang theo mấy cái áo lông nữa, lúc này nhiệt độ trên thảo nguyên đã xuống thấp rồi.” Mặt Lâm Thiển lộ ra vẻ mừng rỡ khó tin, cô muốn xác định lại, “Anh nói gì? Anh định đưa em lên thảo nguyên?” “Chúng ta sẽ lái thẳng về hướng Bắc, nếu em chưa xác định được sẽ đi đâu thì tạm thời quyết định đến thảo nguyên đi, giữa đường nếu em thích chỗ nào, chúng ta sẽ nán lại chỗ đó vài ngày.

Dù sao chúng ta cũng không cần phải vội trở về trước năm học mới, muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu.” Lâm Thiển mừng rỡ, nhưng vẫn lo lắng, cười hỏi: “Cố Thành Kiêu, anh thật sự không phải bị cách chức tạm thời đúng không? Sao lại nhàn rỗi thế này?” Cố Thành Kiêu xỉa vào trán cô, “Em muốn anh bị cách chức tạm thời lắm hả?” “Không không không, là mẹ anh lo cho anh.” “Vậy em không lo cho anh à?” “Em cũng lo mà, có điều công việc của anh nguy hiểm như thế, nghỉ việc cũng được, dù sao nhà mình cũng không thiếu chút tiền lương của anh.” “Nghỉ việc thì em nuôi anh hả?” “Em nuôi, em nuôi, không thành vấn đề.” Cố Thành Kiêu nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, chợt không biết nên khóc hay nên cười, “Vậy thì xin lỗi, anh không bị cách chức tạm thời, mà là được nghỉ phép thật.

Nào, em chọn đi, nói cho anh biết muốn lấy bộ nào, anh tới lấy cho.” “Nhưng...

nhưng đầu gối em vẫn chưa hết đau...” “Thì đâu cần em phải tự đi, anh lái xe chở em đi mà.” Lâm Thiển như kẻ ngốc vậy, hạnh phúc ập tới quá đột ngột, “Thật sự chỉ có hai chúng ta thôi sao?” “Đúng vậy.” “Ha ha ha ha.” “Đừng cười ngây ngô, ăn trưa xong chúng ta sẽ xuất phát, tranh thủ đến thị trấn gần đây trước khi mặt trời lặn, để tìm khách sạn cho dễ.” “A, tuyệt quá!!!” Kể từ khi Cố Thành Kiêu tuyên bố nghỉ phép, bọn họ thật sự gác lại tất cả công việc, chỉ còn Thẩm Tự An vẫn phòng thủ trên chức vị như cũ.

Sở trường của Thẩm Tự An là bí mật điều tra, chỉ cần anh không chủ động hiện thân thì người bị điều tra tuyệt đối sẽ không phát hiện ra anh.

Sau sự việc của Lâm Du, Dương Liễu Nhi và Phan Khả Vận tuy không màng đến mặt mũi nhưng Phan Khả Vận biết Dương Liễu Nhi sẽ không bỏ qua cho cô ta, vì thế, trong thời gian này, cô ta luôn ngoan ngoãn trốn ở nhà, khi ra ngoài cũng đi cùng ba mẹ.

Công ty của ông Phan hoàn toàn phá sản, rất nhiều cửa hàng và bất động sản lúc trước đều thể chấp cho ngân hàng, bây giờ đã mất hết tất cả.

Có điều, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dù nhà họ Phan sụp đổ nhưng có họ hàng giúp đỡ nên cuộc sống vẫn đầy đủ như trước.

Cũng vì sự việc của Lâm Du mà hai người luôn không hợp nhau là Lâm Du và Phan Khả Vận gần đây cũng qua lại với nhau nhiều hơn.

Gần đây Lâm Tiểu không có chút tin tức nào, kéo theo đó là Lam Phi Nhi, hai chị em bọn họ vẻ vang vô lượng trong mùa hè này bất thình lình nổi tiếng, nhưng lại đột nhiên biến mất không còn dấu vết, thật là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Trịnh Chi Nguyên đưa bạn trai đi nước ngoài du lịch, công ty quản lý của Lâm Tiêu tạm dừng tất cả các hoạt động công khai của Lâm Tiêu và Lam Phi Nhi.

Tiệm áo cưới Mina mới khai trương cũng vô cùng yên ắng, thậm chí ngay cả quỹ từ thiện của Dương Liễu Nhi cũng rất ít hoạt động.

Tất cả những điều này đều là vì Dương Liễu Nhi đang tránh đầu sóng ngọn gió.

“Du lịch tự túc? Em chắc chứ?” Lâm Tiêu thề thốt: “Chị tự xem đi, đây là trạng thái Lâm Thiển đăng trên vòng bạn bè, xe là xe của Cố Thành Kiêu.” Dương Liễu Nhi lấy điện thoại của Lâm Tiểu nhìn qua.

Quả nhiên, mỗi ngày Lâm Thiển đều đăng ảnh đi nghỉ dưỡng lên vùng bạn bè, tuy Cố Thành Kiêu chưa từng lộ mặt nhưng thỉnh thoảng sẽ lộ chút bóng lưng, mỗi ngày bọn họ đi một nơi, còn cho thấy định vị, không thể sai được.

Quan trọng là Lâm Tiêu là bạn chung của Lâm Du và Lâm Thiển trên Wechat nên có thể đọc được bình luận bên dưới.

Lâm Du hỏi Lâm Thiển đi đâu, Lâm Thiển trả lời đang lái thẳng về hướng Bắc, đến đâu thì đến.

Dương Liễu Nhi cười khẽ, “Ha, thật đúng là an nhàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.