Trụy Lạc

Chương 45: 45: Hàn Linh Huyên




Lân này, Cố Thành Kiêu nghỉ lễ một thời gian dài, người sợ nhất thật ra là ba mẹ chồng.

Lâm Thiển biết ba mẹ chồng đang lo lắng điều gì.

Sau khi lấy lại danh tiếng, Cố Thành Kiêu đã trở nên siêu việt như Cố Nguyên năm đó.

Anh càng thăng tiến thì càng cản trở rất nhiều người đã lên kế hoạch cho vị trí đó trong thời gian dài.

Những người này tất nhiên s3ẽ “đặc biệt chiếu cố” tới anh.

Một người xưa nay không có ngày nghỉ, đột nhiên lại nghỉ lễ trong thời gian dài, điều đầu tiên Cổ N4guyên và Diệp Thiên Như nghĩ đến là Cố Thành Kiêu bị chèn ép.

Lâm Thiển là người yên lòng với tình trạng hiện nay nhất, thoạt đầu 7cô chẳng nghĩ gì, chẳng qua là mẹ chồng lo lắng rồi nói quá nhiều bên tai cô nên cô cũng khó tránh khỏi sẽ lo lắng.

Bây giờ, nhìn 1thấy một người đàn ông vác súng như Cố Thành Kiêu đang giơ chảo xào rau nấu cơm trong bếp, cô lại càng lo lắng hơn.

“Thế nào?” Cố 5Thành Kiêu vừa xóc chảo vừa nói, “Mùi thơm có bay ra không?” “Ừm, rau xào thịt rất thơm.” “Chờ tí, xong ngay.” Cố Thành Kiêu là người làm việc hiệu suất cao, dù không phải chuyện anh am hiểu, anh cũng sẽ làm với tốc độ rất nhanh, chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, anh đã bưng ra hai món mặn và một bát canh.

Anh cởi tạp dề bước đến bể cố đến phòng ăn, “Thử tay nghề nấu nướng của anh xem, lâu rồi không nấu, có mấy bước bị quên.” “Anh học trong bốn năm kia hả?” “Ừ, sang nước ngoài ai mà không biết nấu mấy món sở trường, nhưng anh ít làm lắm, tay nghề tầm thường thôi.” Lâm Thiển nghĩ thầm, đúng vậy, có Phạm Dương Mộc và Cao Kỷ Khâm ở đó, sao có thể đến lượt anh xuống bếp? Nấu được hai món mặn, một món canh như vậy là đã tốt lắm rồi.

Mà điều càng làm cô bất ngờ hơn là hương vị thật sự rất khá, gà xào sả ớt xốp giòn ngon miệng, rau xào thịt rất đưa cơm.

“Thấy sao?” Lâm Thiển nhai nhai nhấm nhầm mấy lần rồi ngậm miệng ra chiều suy tư, sau đó đột nhiên giơ ngón cái lên tán dương: “Ngon lắm, thật sự rất ngon!” Cố Thành Kiêu rất vui, nở nụ cười hồn nhiên như đứa bé trai được khẳng định.

Thật ra anh vẫn luôn là người đơn giản, chỉ biết làm việc ngày qua ngày, cuộc sống buồn tẻ vô vị, anh gần như không cần mặt mũi với xã hội bên ngoài.

Vừa ra đời anh đã ngậm chìa khóa vàng, đồng thời cũng gánh rất nhiều trọng trách và sứ mệnh mà thanh niên bình thường khó có thể tưởng tượng được.

Giờ phút này, người đàn ông ngồi đối diện Lâm Thiển đã không còn là vị vương giả cao quý mà giống người chồng của gia đình bình thường hơn, thương vợ bị thương mà tự tay làm bữa tối cho vợ.

Bầu không khí trở nên cảm tính, giọng nói của Cố Thành như tiếng đàn Cello tấu lên trong buổi đêm yên tĩnh, hùng hồn mà đầy hấp dẫn.

“Thiển Thiển, nếu anh xin lỗi, em nhất định biết anh xin lỗi chuyện gì, nhưng anh muốn nói lý do khiến đầu óc anh hổ đồ.

Đúng là anh đang ghen.” Lâm Thiển buông đôi đũa trên tay xuống, im lặng nghe anh nói.

“Mấy năm anh không ở đây, anh biết em sống rất vất vả, cũng rất đặc sắc, đúng không? truye.nfu.ll.n.et Em thay đổi, trở nên ưu tú hơn rất nhiều, biết đạo lý quan trọng, biết phép tắc, biết chăm sóc người già, cũng biết chăm sóc trẻ con, không có gì em không làm được.

Em như thế, làm anh cảm thấy nguy cơ trùng trùng.” Lâm Thiển không kìm được mà hỏi, “Em có thể hiểu thành...

anh không có cảm giác an toàn không?” “Phải!” Cố Thành Kiêu thừa nhận, đúng là anh không có cảm giác an toàn.

Lâm Thiển ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ cô chỉ trêu anh mà lại nói trúng tim đen của anh.

Cô vẫn nghĩ kiểu con cưng của trời như anh sẽ không hiểu được “Cảm giác an toàn” là gì.

“Cảm giác an toàn này chẳng phải là anh nên cho em sao? Sao chính anh cũng không có cảm giác an toàn vậy?” Cố Thành Kiêu chẳng sợ mình tầm thường, mở miệng nói ngay: “Em càng nhiều tuổi thì càng quyến rũ, còn anh sắp đến hàng bổn rồi, sau này sẽ chỉ càng ngày càng già hơn.” “...” Đây là logic quái quỷ gì vậy? Lâm Thiển lập tức sửa lại, “Ai mà không càng ngày càng già chứ? Ai mà không có ngày già nua? Chẳng phải ngày nào em cũng cẩn thận dưỡng da các kiểu, sợ già, sợ xấu sẽ bị anh chế đấy sao? Bên cạnh anh có nhiều hoa đào nát như vậy, kiểu nào cũng có, lại còn cô này trẻ hơn cô kia, người không có cảm giác an toàn chẳng phải nên là em sao?” Cố Thành Kiêu lắc đầu, “Mấy cô đó làm sao so được với em?” “Cảm ơn đã nâng đỡ.”.

Cố Thành Kiêu tưởng Lâm Thiển không tin, lại khẩn thiết nói: “Em nói bên cạnh anh có nhiều hoa đào, nhiều cám dỗ, nếu anh thật sự có gì đó thì chẳng phải đã có từ lâu rồi sao?” “Cũng chưa chắc, không chừng là anh giấu kĩ, dù sao em cũng đâu thể đến đơn vị của anh đột kích kiểm tra.” Cố Thành Kiêu bỗng nắm tay phải lại, đặt lên ngực trái, “Anh lấy toàn bộ danh dự của nhà họ Cổ ra thề, tuyệt đối không có!” Lâm Thiển giật mình, “Được rồi được rồi, không cần lấy thứ quan trọng như vậy ra thề, em không gánh nổi đâu.” “Anh thật sự không có mà.” “Em tin anh, anh cũng không dám có.” Cố Thành Kiêu thở dài, “Anh có hay không chính anh là người rõ nhất, dù sao cũng không có.

Trước đây không có, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có.

Cả đời này, Cố Thành Kiêu ngoài em ra tuyệt đối sẽ không có người phụ nữ thứ hai.” Tim Lâm Thiển đập thình thịch.

Nói thật, dù đã kết hôn nhiều năm, nhưng khi một người đẹp trai như anh trịnh trọng nói mấy lời yêu thương vẫn khiến cô cực kì xúc động.

Cô an ủi anh: “Không đâu nhé, đàn ông bốn mốt là nhánh hoa, anh vẫn còn là nụ hoa, sao lại lo em sẽ thay lòng đổi dạ với anh chứ?” Cố Thành Kiêu: “Dẫu sao anh cũng không thể ở bên em và con mỗi ngày.

Đôi khi anh nghĩ, nếu em cưới một người bình thường thì ngày nào cũng sẽ được chồng yêu thương và chăm sóc, bọn nhỏ cũng có thể gặp ba mỗi ngày, như vậy có phải em sẽ vui vẻ và hạnh phúc hơn không? Hoặc là năm đó anh đừng ép em phục hôn, em theo Triệu Húc Nghiêu, có phải đã...

“Dừng lại! Cố Thành Kiêu, không phải anh ghét nói mấy đề tài có tính giả thiết nhất sao? Anh không cho em nói, còn anh thì lại thao thao bất tuyệt nêu giả thiết, chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn à? Tiêu chuẩn kép của anh không thể rõ ràng một chút được sao?”

Cố Thành Kiêu nghẹn lời, trước giờ anh luôn sáng suốt rõ ràng, có thể đi tới hôm nay, anh cũng đã bị khuấy đục, chẳng lẽ anh cũng đến thời kì mãn kinh?

Lâm Thiển hít sâu một hơi, nói: “Em và Triệu Húc Nghiêu hoàn toàn không thể, dù anh có chết thật, em cũng không bao giờ nghĩ là sẽ bắt đầu với anh ta, hoặc có thể nói là em không bao giờ nghĩ sẽ tái giá với người khác.

Em nói vậy, anh đã yên tâm chưa?” “Thật sao? Nhưng không phải hai người đã hẹn hò sao?” “Đó mà gọi là hẹn hò ư? Khi đó là tại Phạn Phạn nóng vội, cứ cố giới thiệu anh ta cho em.

Lúc ấy em nể mặt Phạn Phạn mới đi gặp anh ta.

Em vẫn nói câu đó, anh ta có ý với em mà lại trách em sao? Chỉ cần em biết mình muốn gì là được, em không quan tâm người khác nghĩ thế nào.” “Thiển Thiển...” Cố Thành Kiêu vô cùng cảm động, “Anh tuyệt đối sẽ không phụ lựa chọn của em, hãy tin anh.” “Em vẫn luôn tin anh mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.