Trụy Lạc

Chương 44: 44: Tầng Kiến Trúc Cuối Cùng




Xe của bọn họ vẫn chưa về đến Thành Đế thì Cố Thành Kiêu đã nhận được điện thoại của Triệu Phương Đình, ý bảo đã đuổi việc Phương Du Du, sau đó sẽ công khai nói rõ và xin lỗi các phụ huynh.

Điện thoại mở loa lớn, nghe thấy nhà trường sẽ công khai xin lỗi, Lâm Thiển lập tức nhíu mày.

Công khai xin lỗi chuyện Phương Du Du quấy rối Cố Thành Kiêu sao? Màn công khai xin lỗi này khó tránh sẽ khiến Cố Thành Kiêu bị chỉ trích.

Trước đây, mẹ chồng đã nói với cô vài câu từ tận đáy lòng lúc không có ai, rằng Cố Thành Kiêu vẻ vang khi còn trẻ, sau lưng có vô số ng3ười để mắt đến anh.

Sau khi lấy lại danh tiếng, anh càng được cấp trên coi trọng và trọng dụng, hiện giờ thật sự là thời điểm 4quan trọng của sự nghiệp trong cuộc đời anh, không thể có một vết nhơ nào, scandal quan hệ bất chính càng không được có.

Nghĩ 7đến đây, Lâm Thiển giật lấy điện thoại di động của Cố Thành Kiêu, nói với Triệu Phương Đình: “Hiệu trưởng Triệu, không cần công khai x1in lỗi đâu ạ, chúng tôi không muốn có liên quan gì với cô Phương Du Du, mong chị hiểu cho.” Triệu Phương Đình là người thông minh, đươ5ng nhiên là hiểu, “Được rồi, xin hai người yên tâm.” Cúp điện thoại, hai người ngồi trong xe im lặng thật lâu, hai đứa bé chơi mệt phờ, lên xe không lâu đã lăn ra ngủ say.

Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển đều không nói gì, bầu không khí trong xe yên tĩnh lạ kỳ.

Bọn họ vừa đến, quản gia đã kính cẩn nói: “Ông Cố, bà Cố, đồ ăn tiện lợi mà hai người đặt mua đã ở trong bếp, có vấn đề gì xin cứ tìm tôi, cần bất kì cái gì khác cũng xin tìm tôi” Cố Thành Kiêu bế Lâm Thiển, nói: “Cảm ơn, không còn chuyện gì nữa rồi, ông đi mau đi.” Anh quét mặt để vào thang máy, thang máy lên thẳng căn hộ của bọn họ.

Bọn họ vừa ra khỏi thang máy, trong căn hộ đã nhanh chóng mát lạnh, máy điều hòa giữa phòng và hệ thống quạt gió đều đang làm việc, đèn cảm ứng đúng lúc sáng lên như chào đón chủ nhân trở về.

Cửa sổ sát đất cực lớn và màn cửa sổ thật mỏng tự động kéo ra.

Trong căn bếp kiểu mở, đồ ăn tiện lợi bán thành phẩm được bày ở vị trí bắt mắt nhất, còn có bể cá phong thủy rất to, đàn cá đang bơi qua bơi lại tranh giành thức ăn cho cá.

Xem ra quản gia quả thật đã làm việc rất chu đáo.

Về đến Thành Đế, Cố Thành Kiêu không cho Lâm Thiển xuống xe, chỉ gọi người trong nhà bể hai đứa bé vào nhà, còn anh lại lái xe chở Lâm Thiển đi.

Lâm Thiển hỏi anh với vẻ ngờ vực: “Đi đâu thế?”.

“Tối nay chúng ta sẽ trải qua thế giới của hai người, đưa em đi ăn trước đã.” “Làm gì vậy, em còn phải dạy con làm bài tập.” “Không dạy một ngày cũng đâu có sao, hơn nữa bây giờ chúng mới vào nhà trẻ, nào có bài tập gì? Chẳng qua là phụ huynh áp đặt cho chúng thôi.” “Em không hề ép chúng học, chỉ làm vài đề bài thú vị hoặc vẽ tranh, chúng cũng rất thích.” “Anh biết anh biết, chỉ một ngày thôi, chúng ta ra ngoài riêng một ngày, được không?” Nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của anh, Lâm Thiển không nỡ từ chối, “Được.” Năm nay, sau khi từ Miami về, Cố Thành Kiêu rất ít khi ở nhà, tuy Lâm Thiển không biết anh đang bận việc gì nhưng cô có thể lờ mờ đoán được anh đang theo dõi một vài người trong giới giải trí, ví dụ như Dương Liễu Nhi.

Có lẽ Lâm Tiêu cũng nằm trong phạm vị theo dõi của anh.

Vốn định vui vẻ bên bọn nhỏ trong mùa hè này, đưa cả nhà ra ngoài du lịch, nhưng thấy mùa hè này chỉ còn lại nửa tháng, cuối cùng anh cũng hiếm khi được nghỉ ngơi, thể mà chân Lâm Thiển lại bị thương.

Không phải anh không cảm nhận được, tình cảm giữa anh và Lâm Thiển không có vấn đề gì, bọn họ đều yêu nhau tha thiết nhưng lại gần gũi thì ít, xa cách thì nhiều.

Thấu hiểu là vô cùng quan trọng, tình cảm vợ chồng dù có tốt nhưng nếu không trao đổi và thấu hiểu cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Qua chuyện của Triệu Húc Nghiêu và Phương Du Du, Cố Thành Kiêu đã ý thức được vấn đề giữa bọn họ.

Nơi này là thế giới nhỏ của hai người họ, một căn hộ cao cấp được trang trí đẹp đẽ, nằm ở khu vực tấc đất tấc vàng, trong náo nhiệt có yên tĩnh, cảnh vật xung quanh tươi đẹp, các biện pháp an ninh cũng cao cấp.

Căn hộ luôn được giao cho ban quản trị chung cư quản lý, hôm sau sẽ có người chuyên trách đến quét dọn, dù bọn họ chỉ tới ở tạm thời cũng vẫn không nhuốm bụi.

Đương nhiên, phí ủy thác quản lý cũng khá kinh người.

Cố Thành Kiêu nhẹ nhàng đặt Lâm Thiển xuống ghế sofa, thân mật mở TV cho cô, còn đưa điều khiển cho cố, truye.nfu.ll.n.et “Muốn xem gì thì em tự bấm đi, mọi thứ hôm nay vì em vui là chính.” “Này, anh đừng vô duyên vô cớ ân cần được không, em sợ.” “Sợ gì chứ, cùng lắm là anh ăn sạch em thôi chứ còn có thể làm gì?” Lâm Thiển lườm anh, “Nói chuyện đàng hoàng, mở miệng ra là toàn nói bậy.” Cố Thành Kiêu cười khúc khích, nắm tay cô, nói: “Đó không phải cầu của anh sao?” “Sao, em không được nói hả? Anh mua bản quyền rồi à?” “Được nói, đương nhiên là được nói.” Trong lòng Cố Thành Kiêu cực kì xúc động, “Thiển Thiển, em thật sự đã trưởng thành hơn nhiều rồi.” “Đùa à, con trai và con gái của em sắp nhờ được rồi, em có thể không trưởng thành được sao?” Trong mắt Cố Thành Kiêu như có tình cảm gì đó không nói hết được, lâu rồi không tâm sự một cách nghiêm túc, bỗng nhiên không biết bắt đầu từ đâu.

Lúc này mặt trời đã lặn hẳn, ráng chiều đỏ rực nhuộm cả bầu trời thành màu đỏ sậm.

Cố Thành Kiêu ngồi xổm xuống bên chân cô, nắm lấy tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, “Anh...

rất vui vì em thay đổi, nhưng...

anh cũng rất sợ em thay đổi...” Anh muốn nói lại thôi, muốn tìm từ ngữ chuẩn xác để diễn tả nội tâm của mình lúc này.

Anh vỗ về lưng cô, nói: “Hay là để anh đi nấu cơm trước đã, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” “Anh làm được không đấy?”.

“Không thành vấn đề, em chờ ăn đi.” Túi đồ ăn tiện lợi kia là được lấy xuống từ xe của bọn họ, đều là đồ ăn bán thành phẩm đã được rửa sạch và cắt gọn.

Có một phần gà xào sả ớt, một phần rau xào thịt và một phần canh củ cải nấu sườn, những món này đều do Cố Thành Kiêu tự chọn, anh nói là anh làm được.

Lâm Thiển không ôm hi vọng gì quá lớn với tài nấu nướng của Cố Thành Kiêu, tất cả đều đã được phối hợp đầu vào đó, chỉ cần đun sôi là ăn được.

Trong căn bếp kiểu mở, Cố Thành Kiêu đeo tạp dề bận trước bận sau.

Mặc dù Lâm Thiển đang xem TV nhưng ánh mắt của cô vẫn luôn bị phòng bếp thu hút.

Đàn ông khi tập trung rất quyến rũ, đàn ông biết nấu ăn cũng quyến rũ.

Vậy nên đàn ông tập trung nấu ăn đương nhiên là càng quyến rũ, vừa nhìn thì Lâm Thiển đã bị thu hút.

Người đàn ông này rất có kỉ luật, trưởng thành và chín chắn.

Sau khi trải qua nhiều trắc trở, sự sắc sảo ngày xưa đã bớt đi nhiều, trong bá đạo có mấy phần nhẫn nhịn, làm việc đúng mực.

Như thế, anh mãi mãi cũng sẽ không phạm sai lầm, mãi mãi ngồi tít trên cao, mãi mãi tỏa sáng chói mắt, khiến cô chỉ có thể ngước lên nhìn anh.

Anh như thế nhưng lại có một ngày đeo tạp dề bận rộn trong bếp, coi nhà bếp như chiến trường, coi việc xào rau như nhiệm vụ.

Cô biết, anh thay đổi tất cả những điều này là vì cô.

Nghĩ đi nghĩ lại, sự bất mãn và cơn tức giận trong lòng Lâm Thiển bất giác tiêu tan.

Cô không giận anh được.

“Ngửi thấy mùi thơm không?” Cố Thành Kiêu hỏi như tranh công.

Anh nếm thử một miếng, có lẽ do đích thân xuống bếp nên anh cảm thấy rất ngon miệng.

“Thơm, là mùi thơm của canh củ cải nấu sườn.” “Canh này cứ để hầm vậy đi, hầm lâu chút sẽ càng ngon hơn, bây giờ anh bắt đầu làm thịt xào, còn thơm hơn nữa.” Nhìn anh nhảy cẫng lên khẳng định và tự tin về tài nấu nướng của mình như thằng bé con, Lâm Thiển nào còn giận được nữa? Tất cả nỗi tủi thân và sự bất mãn tích tụ trong mấy ngày nay đều tan thành mây khói theo cơn giận dữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.