Truy Kích Hung Án

Chương 41




Đường Bạch Dạ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như đao, lửa giận thiếu chút nữa bạo phát, này đều do Tiêu Tề đáng chết, nhìn cái gì tinh quang, quả thực là tự tìm tử lộ(đường chết), anh ta không biết sẽ có cường đạo thường lui tới ở đây sao?

Hạ Thần Hi nắm tay Đường Bạch Dạ, mềm giọng nói, "Vùng này cường đạo, thường xuyên thường lui tới, nhưng rất ít lui tới vào buổi tối, bọn họ chủ yếu là muốn đánh cướp người đi đường, ban đêm sa mạc nguy hiểm, người bình thường cũng sẽ không đi lại."

"Em đang vì Tiêu Tề nói chuyện sao?" Đường Bạch Dạ trầm giận nói, vô cùng căm tức.

Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, " Bạch Dạ, em chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, đừng nóng giận, sinh khí đối địch, cũng không có ích, cẩn thận làm cho người ta tìm sai lầm, anh liền thảm."

Đường Bạch Dạ hừ lạnh một tiếng, vẫn như cũ rất căm tức.

Tiếng súng không ngừng, mặt trên chiến đấu kịch liệt, Hạ Thần Hi đột nhiên lấy làm kinh hãi, "Meo meo..."

Đường Bạch Dạ cũng đột nhiên nhớ tới, meo meo đâu?

"Meo meo..." Hạ Thần Hi quát to lên, cũng không kịp an ủi thùng giấm Đường Bạch Dạ này, cấp tốc chạy đi lên, Đường Bạch Dạ ở sau lưng cô rống to hơn, "Thần Hi, nằm sấp xuống, nguy hiểm."

Đường Bạch Dạ vừa mới kêu một tiếng như thế, một tên cường đạo cao to giơ súng hướng Hạ Thần Hi bắn phá đến, đột nhiên một trận lực mạnh, từ phía sau vọt tới, đem Hạ Thần Hi nằm sấp xuống, Đường Bạch Dạ kêu lên một tiếng đau đớn, ôm Hạ Thần Hi nằm xuống bên cạnh, Hạ Thần Hi vô ý thức ôm bờ vai của anh, chạm vào một mảnh ẩm ướt.

Hạ Thần Hi vừa nhìn, tất cả đều là máu.

Hạ Thần Hi thất kinh, “ Bạch Dạ..."

"Không muốn kêu tên của anh..." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Chỉ là sát trung vai, không có việc gì."

Hai người đứng dậy, Hạ Thần Hi kiểm tra vết thương của Đường Bạch Dạ, như anh đã nói, đạn sượt qua bả vai, chảy một ít máu, Hạ Thần Hi biết với Đường Bạch Dạ như vậy không có gì gánh nặng, cô giãy giụa muốn đi tìm meo meo.

Đột nhiên, bóng dáng meo meo xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, Hạ Thần Hi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên, Hạ Thần Hi thấy có người lấy súng chĩa vào meo meo, trong lòng Hạ Thần Hi băng lãnh, cảm giác kia, tựa như có người chĩa họng súng vào Hạ bảo bối của cô.

Hạ Thần Hi đột nhiên cầm lấy súng trong tay Đường Bạch Dạ, cấp tốc nhắm vào người nọ.

Phanh, đạn bay ra, bắn trúng đầu người nọ, một nhát trúng đầu, meo meo ngao ô một tiếng, chạy hướng Hạ Thần Hi, súng lục rơi trên mặt đất, hai tay Hạ Thần Hi tê dại, cô không còn bất kỳ chút khí lực nào, bắn một phát súng chỉ do miễn cưỡng.

Hạ Thần Hi sợ mất đi meo meo, cái loại cảm giác đó, tột cùng khó chịu, kích phát tiềm năng của cô, làm cho cô có động lực bắn chết địch nhân, nhưng thân thể do bị hạ thuốc lâu ngày không có khí lực, một phát súng như vậy, đã làm cô bị tổn thương nặng.

"Thần Hi..." Đường Bạch Dạ cấp tốc ôm lấy cô, lo lắng kiểm tra thương thế, súng lục của Đường Bạch Dạ, sức giật rất lớn, hai tay Hạ Thần Hi bị tê dại, Đường Bạch Dạ cực kỳ khó chịu.

"Không có việc gì, anh hãy cẩn thận một chút." Hạ Thần Hi nói.

Tiêu Tề không vui trầm mi tâm, anh ta không biết đó là Đường Bạch Dạ, cho rằng đó là thuộc hạ của mình, trong lòng nghi hoặc, hắc quả phụ cùng người của Tiêu Tề đã giải quyết hơn hai mươi tên cường đạo, nhưng cũng có người bị thương.

Hắc quả phụ bảo hộ Tiêu Tề, vô cùng liều mạng, khiến cho Tiêu Tề không cần ứng chiến.

Trong đêm đen, khắp nơi đều là thi thể cường đạo.

Máu nhiễm cát vàng, khắp nơi đều là mùi máu.

Đường Bạch Dạ nâng Hạ Thần Hi dậy, đột nhiên, cát đất lưu động, như một con rắn trong lòng đất, đặc biệt tại nơi thi thể bọn cường đạo,cát lún xuống càng lúc càng nhanh.

Hạ Thần Hi vừa nhìn, trong lòng thầm than không ổn, kéo Đường Bạch Dạ cấp tốc hướng chỗ cao chạy, Tiêu Tề cùng hắc quả phụ cùng người của mình cũng hướng chỗ cao chạy.

Lưu sa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.