Truy Kích Hung Án

Chương 25




Hạ Thần Hi trong lòng chấn động, quả nhiên là nữ nhân hiểu nữ nhân.

Hắc quả phụ yêu Tiêu Tề, tất nhiên minh bạch tâm tình bây giờ của Hạ Thần Hi.

Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, "Tôi vừa mới nằm một mộng đẹp, mơ tới chúng tôi kết hôn, cô nói xem tôi không nên hài lòng sao?"

Nói thế, Tiêu Tề nghe được không.

Hắc quả phụ hừ lạnh, "Cô đừng nằm mơ."

Hạ Thần Hi rất kinh ngạc nhìn hắc quả phụ, "Thẳng tới trời cao, tôi thực sự không hiểu cô, cô yêu Tiêu Tề, nếu như không có tôi, cơ hội của cô cũng rất lớn, nếu như Đường Bạch Dạ tới tìm tôi, cô không phải sẽ rất vui vẻ sao?"

Đây là nhân chi thường tình, vì sao thẳng tới trời cao khác thường như vậy?

Hắc quả phụ nói, "Cô nghĩ rằng tôi là cô sao? Sẽ tâm ngoan như vậy, tôi không muốn thấy anh ấy thương tổn, nếu là Đường Bạch Dạ tới tìm cô, cô nhất định không chần chờ mà cùng Đường Bạch Dạ cùng nhau rời đi,cô đi rồi Tiêu Tề sẽ rất thương tâm, anh ấy thương tâm, tôi có thể vui vẻ sao?"

Hạ Thần Hi cực kỳ kinh ngạc, tình cảm mà hắc quả phụ đối với Tiêu Tề, so với trong tưởng tượng của cô còn sâu hơn nhiều.

Yêu một người đến sâu sắc, mới có thể không so đo tất cả như vậy, chỉ cần thấy người đó vui vẻ là đã hài lòng rồi.

Trước đây, cô đã xem nhẹ tình cảm của hắc quả phụ rồi.

Không ngờ, cô ấy tình thâm như vậy.

Hạ Thần Hị hơi dung, có một nữ tử ở bên cạnh yêu thương sâu sắc như vậy, mười năm như một ngày, Tiêu Tề lại không quý trọng, cũng nhìn không thấy, chỉ đi tìm kiếm thứ anh ta không chiếm được, cũng là một loại tiếc hận.

Có lẽ, con người đều như vậy, càng là không chiếm được, càng là trân quý.

Việc bên người, xúc tu nhưng mực, trái lại không biết quý trọng.

"Vì sao không nói cho Tiêu Tề, cô yêu anh ta."

Hắc quả phụ không nói lời nào, Tiêu Tề xoay người trở lại, Hạ Thần Hi cũng không hỏi nữa, hắc quả phụ cúi đầu ăn điểm tâm, không nói câu nào, Hạ Thần Hi có chuyện trong lòng, cũng không thế nào nói chuyện, cúi đầu, ăn điểm tâm.

Ăn sáng xong, Hạ Thần Hi mang meo meo ra tản bộ.

Hạ Thần Hi nghĩ phải đi tìm Đường Bạch Dạ.

Tòa nhà phân thành nhiều mặt, thuộc hạ của Tiêu Tề chia ra canh gác tại mỗi mặt, không biết Đường Bạch Dạ ở đâu, ban ngày, tòa nhà chỉ có hai ba người thay phiên gác, tuần tra, đều không chuyện gì. Hạ Thần Hi tản bộ, tìm một vòng, cũng không thấy được Đường Bạch Dạ.

Cô có chút thất vọng, cô cũng muốn để meo meo giúp cô tìm kiếm, nhưng lại sợ kinh động Tiêu Tề.

Hạ Thần Hi ôm meo meo, ngồi ở dưới tán những cây táo, ở đây, Đường Bạch Dạ vừa ngẩng đầu là có thể thấy cô.

Nếu là hoa bách hợp bên kia, Đường Bạch Dạ càng nhìn không thấy Hạ Thần Hi.

Không đầy một lát, Hạ Thần Hi liền nhìn thấy Đường Bạch Dạ, anh hình như cầm thứ gì đi khu vườn hoa bách hợp bên kia, chỉ là vội vã liếc nhìn Hạ Thần Hi một cái, không có dừng lại, Hạ Thần Hi mỉm cười, nhìn thấy anh không việc gì.

Hạ Thần Hi liền an tâm.

Tiêu Tề khả năng muốn đổi hoa bách hợp, tất cả mọi người đi hỗ trợ, Hạ Thần Hi không muốn trở về, đã biết Đường Bạch Dạ ở đây, lại biết anh bình an, Hạ Thần Hi tự nhiên không thể cùng Đường Bạch Dạ tiếp xúc nhiều, miễn cho lộ ra sơ hở.

Tình người tầm mắt, rất dễ lộ ra kẽ hở.

Chẳng sợ được ngụy trang cho dù tốt, cũng chạy không thoát mắt người khác, có Tiêu Tề, còn có hắc quả phụ, bọn họ đều là người khôn khéo, nếu là đã nhìn ra, Hạ Thần Hi sẽ hại chết Đường Bạch Dạ, Hạ Thần Hi đối với meo meo nói, "Chúng ta cũng không muốn đi quấy rầy anh ấy, chờ anh ấy dẫn chúng ta đi, được không?"

Meo meo gật đầu, Hạ Thần Hi ở dưới tàng cây táo ngồi một hồi, đi dọc theo bờ sông, không đầy một lát, Tiêu Tề đến tìm Hạ Thần Hi, sắc mặt anh ta lạnh lùng nghiêm nghị, có nụ cười thản nhiên, "Thần Hi, tất cả hoa bách hợp héo rũ hôm qua đã được thay thế, em có muốn đi nhìn một cái không? Rất đẹp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.