Truy Kích Hung Án

Chương 17




Editor: Hạ Trần

"Tiêu Tề, kỳ thực, mặc dù thổ nhưỡng ốc đảo màu mỡ, thế nhưng, ở đây nhiệt độ quá cao, cũng không thích hợp trồng hoa bách hợp, anh còn không đủ tháo vác, tôi nghĩ, một tháng ở đây sẽ chết rất nhiều hoa bách hợp, anh thay cũng vô ích."

Lúc cô vừa tới, tất cả hoa bách hợp hẳn là vừa mới nuôi trồng tốt, vô cùng mới mẻ, mấy ngày nay, có không ít hoa bách hợp héo rũ.

Rất đáng tiếc.

Tiêu Tề nói, "Lực thích ứng của hoa bách hợp rất mạnh, không giống như em nghĩ, yếu ớt như vậy."

Hạ Thần Hi nghĩ thầm, Sophie hẳn là đến bên ngoài trấn nhỏ đi, Tiêu Tề không có sinh nghi, bất kể như thế nào, cô ta sẽ an toàn, cô ta cho dù có tâm giúp cô, nhất thời cũng tìm không được Đường Bạch Dạ, sợ rằng phải mấy ngày nữa.

Nếu là cô ta không muốn giúp mình, sợ rằng cô sẽ không cách nào nhìn thấy Đường Bạch Dạ.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, có một đội lạc đà theo trong sa mạc đi tới, mang theo rất nhiều hoa, chính là người của Tiêu Tề phái đi, Tiêu Tề vui vẻ, "Xem, vừa nói bọn họ, bọn họ đã trở lại."

Hạ Thần Hi theo tầm mắt Tiêu Tề nhìn sang, thần sắc càng phai nhạt, đối với chuyện này một chút hứng thú cũng không có, chỉ là ôm meo meo, thất vọng, Đường Bạch Dạ, em lúc nào mới có thể nhìn thấy anh.

Bảy tám danh đặc công dần dần tới gần, Tiêu Tề kêu người trực tiếp đem hoa vận chuyển đến vườn hoa bách hợp bên cạnh, hắc quả phụ chờ người cũng ra giúp, Tiêu Tề chiếu cố khu vườn trắng bóng, xưa nay tự thân tự lực.

Thuộc hạ của anh đem các loại hoa vận chuyển đến vườn hoa bách hợp bên cạnh, Tiêu Tề đi qua, đột nhiên, meo meo từ trong lòng Hạ Thần Hi nhảy xuống, chạy thẳng tới vườn hoa bách hợp, Hạ Thần Hi kêu, "Meo meo, trở về."

Meo meo gần đây rất yên tĩnh, một chút cũng không bướng bỉnh, là thích đi theo bên người cô, ở trong ngực cô an ổn ngủ.

Rất ít bướng bỉnh như thế.

Chẳng lẽ nó xem thấy hoa bách hợp cũng thích?

Hoa bách hợp bên cạnh, Tiêu Tề cùng thuộc hạ đang bày trồng hoa bách hợp, meo meo đột nhiên chạy đến một thuộc hạ bên cạnh, cắn tay áo của anh ta, ngao ô gọi, người nọ cúi đầu, đem meo meo bắt lại, ném ra xa mười thước, phảng phất bộ dáng rất không kiên nhẫn.

Hạ Thần Hi giận dữ, nghĩ đến là địa bàn của Tiêu Tề, thuộc hạ của anh vốn là đối với cô có rất nhiều oán hận, cô cũng là nhịn xuống. Tiêu Tề cũng không thèm để ý chút động tĩnh nhỏ như vậy, cầm hoa đi bổ khuyết hoa bách hợp héo rũ.

Meo meo bị ném ra đi, bộ dáng rất ủy khuất, lại chạy đến bên người người nọ, cắn quần của anh ta ngao ô gọi, người nọ cúi đầu, trực tiếp một quyền đánh meo meo, Hạ Thần Hi thật nổi giận, nắm lên trên mặt đất một tảng đá đập hướng đầu người nọ.

Cô là từng học ám khí phi đao, phương hướng đặc biệt chuẩn, mặc dù không dùng lực, uy lực không lớn, nhưng một tảng đá đập ở trên đầu cũng là đau, người nọ bưng đầu, quay đầu lại giận trừng Hạ Thần Hi.

Bộ dáng đằng đằng sát khí.

Ánh mắt lợi hại kia, cũng dọa Hạ Thần Hi, người có thể lưu thủ ở trong sa mạc, chắc hẳn cũng không đơn giản, Hạ Thần Hi cũng không có ý cùng anh ta xung đột, hướng meo meo nói, "Meo meo, qua đây."

Meo meo ngao ô gọi, còn muốn chạy đến bên người người nọ, người nọ hung hăng trừng meo meo liếc mắt một cái, mắt meo meo, tất cả đều là ủy khuất, chạy chậm về bên người Hạ Thần Hi, giống như muốn cáo trạng, ngao ô khóc gào.

Hạ Thần Hi vuốt đầu meo meo trấn an tâm tình của nó, Tiêu Tề từ vườn hoa đi ra, mới ra đến một gốc cây hoa bách hợp, liền thấy bộ dáng giương cung bạt kiếm của bọn họ, anh ta nhàn nhạt hỏi, "Chuyện gì xảy ra?"

Hạ Thần Hi không có ý ở lâu nơi này, ôm meo meo rời khỏi, cô nghe thấy sau lưng Tiêu Tề nghiêm khắc hỏi, nhưng chuyện này cùng cô không quan hệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.