Truy Đuổi

Chương 25




Tuyết nhi thấy cha hoảng sợ đến như vậy, vội vã nói giúp cho cha mình: "Tỷ phu, huynh đó, đều là do muội sai, muội không nên đem Nhược Phàm đưa đi phòng khác. Từ hôm nay trở đi Thủy Nhược Phàm sẽ không rời muội một bước, huynh thấy được không? Hơn nữa, huynh đem Nhược Phàm đưa đi đâu chứ? Đưa về nhà sao? Nếu là trước thì muội đồng ý, nhưng hiện giờ thì huynh cũng biết đó, người đó của huynh..."

Tuyết nhi tuy không nói rõ, nhưng Mạnh Thiên Sở biết Tuyết nhi ám chỉ Ôn Nhu. Hắn nghĩ cũng phải, tuy Ôn Nhu đã tốt hơn trước nhiều, nhưng ai cũng không thể đảm bảo cô ta sẽ làm khó Nhược Phàm.

Lâm Nhược Phàm bất an nói với Mạnh Thiên Sở: "Mạnh gia, kỳ thật lão gia và mợ hai cũng như tiểu thư đều đối rất tốt với Nhược Phàm, chỉ là Nhược Phàm không tốt, gây không ít phiền phức cho mọi người."

Lúc này Thụy nhi cũng chạy lại, thấy mọi người đều quỳ dưới đất, trước hết đến bên mẹ, thấy mẹ nước mắt đầm đìa, phấn son nhòe nhoẹt hết, không hiểu hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Diệp Ninh trầm giọng bảo: "Thụy nhi, đừng có quan tâm đến con đàn bà dữ dằn đó, ta muốn đuổi nó ra khỏi cửa, để khỏi dạy hư con."

Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt đều giật mình cả kinh, đặc biệt là mợ hai, sắc mặt tái nhợt, òa khóc khẩn cầu: "Lão gia, thiếp sai rồi, thiếp thật biết mình sai rồi, người ngàn vạn lần đừng như vậy mà."

Mợ hai chỉ là tiểu thiếp của Diệp Ninh, đối với tiểu thiếp thì có quyền đuổi mà không cần viết hưu thư (giấy bỏ vợ), nhân vì chỉ có vợ nguyên phối mới tồn tại luật này. Tiểu thiếp và lão gia không phải là quan hệ phối ngẫu, mà tương tự như nha hoàn, có quyền trực tiếp khai trừ, tống cổ ra khỏi cửa.

Thụy nhi đương nhiên không biết tính nghiêm trọng của sự kiện này, chỉ thấy mẹ khóc quá thương tâm nên cũng òa khóc theo.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Diệp lão gia, xử lý như vậy chẳng phải là nghiêm trọng quá hay sao?"

Diệp Ninh chỉ vào mợ hai nói: "Ta nếu mà nuôi nữ nhân như thế này ở trong nhà nữa e rằng ai cũng đắc tội hết."

Mạnh Thiên Sở tự nhiên hiểu lời này nói kỳ thật là cho mình nghe, nên cười bảo: "Thôi vậy, ta không đưa Nhược Phàm đi nữa là được, dù gì cô ấy cũng rất mến Thụy nhi."

Diệp Ninh nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, bấy giờ mới yên tâm, vội bảo mợ hai: "Ngươi còn không mau lạy tạ Mạnh gia. Nếu như đại nhân hôm nay không khai ân, ta nhất định tống cổ ngươi ra khỏi cửa!"

Mợ hai cả kinh, lập tức dập đầu lạy Mạnh Thiên Sở, miệng không ngừng nói lời cảm tạ.

Mạnh Thiên Sở nói: "Vậy ta vẫn kế tục làm phiền tộc trưởng đại nhân chiếu cố Lâm cô nương dùm, ta còn có việc, không tiện ngồi lâu, Mạnh mỗ quấy nhiễu đã nhiều rồi."

Diệp Ninh làm gì chịu để Mạnh Thiên Sở rời khỏi đây vào lúc này, vội vã nói: "Nhất định phải ăn bữa cơm đạm bạc rồi hẳn đi. Nãy giờ vậy mà không mời Mạnh gia chung trà nào. Ta thấy cái nhà này đúng là phải quản lại cho chặt rồi, nên từ thì từ, nên đuổi thì đuôi, quản gia không ra quản gia, phu nhân cũng không có vẻ phu nhân chút nào, đều loạn cả lên rồi."

Mọi người nghe thế đều sợ phục hẳn xuống đất không ai dám nói gì.

Mạnh Thiên Sở bảo: "Trà thì không đâu, cơm cũng khỏi luôn. Ta đến thôn là để tra án, chứ không phải để ăn đâu mà." Nói xong cười đứng dậy chuẩn bị đi.

Mợ hai vội đứng dậy theo, đến trước mặt Mạnh Thiên Sở, mặt mày áy náy nói: "Đại nhân hôm nay cứu tôi một mạng, nếu lão gia thật không muốn tôi nữa, vậy thì giao cho tôi khúc vải trắng cho tôi chết đi, chứ tôi không sống nổi nữa. Do đó, hôm nay khẩn cầu đại nhân cho tôi cơ hội cảm tạ, thỉnh vạn lần đừng có chối từ mà."

Mạnh Thiên Sở áy náy nhìn mợ hai, rồi nhìn Lâm Nhược Phàm.

Mặt mày Lâm Nhược Phàm có hơi tái. Cô ta biết mọi chuyện này đều là vì mình, cảm thấy khó xử, khẽ nói: "Mạnh gia, xin lưu lại đi, đây dù sao cũng là chút tâm ý của lão gia, mợ hai và tiểu thư nữa. Dù gì án này cũng ở trong thôn, có tin tức gì tự nhiên sẽ có người đến thông báo, cần gì ngài phải tự thân phơi nắng phơi sương chứ."

Diệp Ninh lập tức cười nói: "Lâm cô nương nói chính phải."

Mạnh Thiên Sở gật đầu, đáp: "Thôi được, vậy ta làm phiền một bữa cơm ở nhà tộc trưởng rồi."

Mọi người đều cao hứng cười, kéo nhau ra đại sảnh ở tiền viện.

Trong đại sảnh, một nam tử khoảng hai chục tuổi đang cầm cái trống bát lãng chơi đùa với một đứa bé trong lòng một nữ tử. Đứa bé cười hăng hắc trông thật khả ái.

Diệp Ninh kéo nam tử đó lại, giới thiệu: "Mạnh gia, đây là tiểu tế (con rễ), tên là Trần, lần trước khi ngài đến, tiểu tế đang có việc nhà nên không có mặt ở đây."

Mạnh Thiên Sở gật gù, nam tử này xem ra tuổi đời tương đương với hắn, nhưng lại có vẻ thành thục và ổn trọng hơn, vóc dáng cũng đoan chính.

Diệp Trần vội hành lễ chào Mạnh Thiên Sở, nói: "Đã sớm nghe nhạc phụ nhắc đến Mạnh gia, nói là Mạnh gia tuổi trẻ tài cao, túc trí đa mưu, ở cả Hàng châu này danh nổi như cồn, hôm nay được gặp quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy, mắt thấy hơn hẳn tai nghe a."

Mạnh Thiên Sở cười đáp: "Mạnh mỗ làm gì tốt như Trần huynh nói vậy, chẳng qua là một tiểu sư gia nho nhỏ mà thôi."

Diệp Trần vội nói: "Mạnh gia quá khiêm nhượng rồi, thậm chí thánh thượng trên vạn người mà còn có lão sư mà, huống chi tri huyện thái lão gia nhà chúng ta chẳng phải là chuyện gì cũng phải dựa vào ngài mà làm hay sao?"

Mạnh Thiên Sở bật cười lớn. Người này quả biết cách nói chuyện, nếu mà tham dự quan trường xem ra như cá gặp nước. Đời này có người sinh ra là có tài tự nhiên như vậy, nói ra lời nịnh chẳng những không tục mà nghe còn thoải mái cả người, vậy mới gọi là nhân tài!

Một bữa cơm ăn đại khái khoảng một thời thần (khoảng 2 giờ), ăn xong thì Mạnh Thiên Sở có hơi say. Bữa trưa quả thật không nên uống rượu, uống vào là đầu óc quay cuồng, làm việc chẳng được gì.

Diệp Ninh vội vã bảo người đưa Mạnh Thiên Sở về phòng, để hắn nghỉ ngơi. Mạnh Thiên Sở mơ mơ hồ hồ bị người đưa vào một phòng, rồi mơ hồ cảm giác có người đến cạnh người hắn, ngồi bên giường hắn nhẹ nhàng phe phẫy quạt. Hắn nhướn mắt lên không được, mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ mất bao nhiêu, Mạnh Thiên Sở tỉnh dậy, đưa mắt nhìn thì ra là ở căn phòng trước đây đã ngủ qua, sau đó phát hiện bên người có nữ nhân nằm cạnh. Hắn giật nãy mình, vội vã ngồi dậy nhìn, thì ra người đó là Lâm Nhược Phàm. Đại khái đây là nữ nhân quạt cho hắn ngủ, đến mệt rồi dựa vào đầu giường thiếp đi một chút. Nhân vì đầu giường hơi nghiêng, khi ngủ thiếp đi không ngờ cả người trượt xuống nằm cạnh hắn, tay còn cầm quạt, ngủ thật là ngon.

Mạnh Thiên Sở nhìn Lâm Nhược Phàm say sưa trong giấc đẹp như vậy, không khỏi nhớ lại nụ hôn triền miên ôn nhu của nàng trên môi mình. Nụ hôn ấy khiến hắn say đắm rất nhiều ngày, không ngờ nữ tử đó giờ đây nằm cạnh bên, đôi môi hồng nhuận ươn ướt, hơn nữa còn hơi dẫu lên, giống như là chờ đợi hắn vậy.

Mạnh Thiên Sở định cúi người xuống, nhưng còn chưa chạm vào đôi môi mộng của Lâm Nhược Phàm, thì cô nàng đã ư một tiếng tĩnh giấc. Vừa he hé mở mắt ra, chợt thấy Mạnh Thiên Sở cúi người định hôn mình, nhịn không được không thẹn mà mừng, vội nhắm mắt lại.

Nụ hôn của Mạnh Thiên Sở quả là lão luyện và đầy nhu tình, đây dù sao là nụ hôn lần thứ hai mà hai người được cảm thụ. Lâm Nhược Phàm còn tự cho rằng mình đã quên nụ hôn đầu, không ngờ khi hắn chạm khẽ vào môi hắn, ký ức lập tức tràn về, nó rõ ràng, sâu sắc khó có thể vứt bỏ đi được.

Mạnh Thiên Sở cố gắng dằn nén không để nhu cầu bị nín nhịn bấy lâu tuôn ra hết. Hắn giống như chờ đợi hằng thế kỷ rồi vậy, không hôn cho triệt để thỏa mãn không thôi, dường như không làm vậy là sẽ ân hận cả đời vậy.

Lâm Nhược Phàm mặc cho hắn hôn sâu mình, đắm mình theo hắn, ức chế không được bật tiếng rên nhỏ. Đây quả là cảm thụ rất khác biệt, bản thân nàng dường như là nữ tử chưa hề bị nam nhân âu yếm và sờ chạm qua vậy. Giờ khắc này, Lâm Nhược Phàm cảm giác mỗi một bộ phận trên cơ thể mình đã dung hóa, toàn thân như bị rút hết sức lực, chỉ còn biết bất lực thừa chịu nụ hôn nhiệt liệt của hắn, và dường như là nàng đã quên hết tất cả, đầu óc chỉ còn có hiện tại, chỉ còn có nam nhân khiến nàng hàng đêm ôm mộng này.

Hai người cuối cùng rồi cũng quyến luyến rời nhau. Mạnh Thiên Sở ngẩn đầu, thấy khóe mắt Lâm Nhược Phàm có lệ, hắn tưởng mình làm như vậy là khiến Lâm Nhược Phàm đau lòng, nên vội hỏi nhỏ: "Nhược Phàm, có phải là tức giận ta rồi không? Thật xin lỗi, ta chỉ là nén không được mà thôi."

Lâm Nhược Phàm khẽ lau khóe mắt, trìu mến nhìn Mạnh Thiến Sở: "Không phải, em sao lại giận Mạnh gia chứ? Chỉ là khóe mắt em không sạch nên cay chảy lệ thôi, Mạnh gia còn chịu thương em, gần gũi với em như vậy..."

Mạnh Thiên Sở thở phào một tiếng, Lâm Nhược Phàm ngồi dậy, hắn ôm nàng vào lòng, nói: "Ngốc ạ, không cho phép nghĩ này nghĩ nọ. Nàng đã chịu đựng nhiều quá rồi, những sự tình trước đây đều đã qua, nàng đừng nghĩ gì nhiều nữa. Nàng đáng yêu như vậy, ta sao lại không thương yêu xót xa được cơ chứ?"

Lâm Nhược Phàm vừa định lên tiếng, chợt nghe ở cửa có người nói chuyện, liền như con thỏ nhảy xuống đất, mặt đỏ hồng đứng cạnh giường.

Chợt nghe có tiếng nam nhân nói: "Sư gia, sắc trời đã tối rồi, ngài thấy tiếp tục ở đây, hay trở về trước."

Mạnh Thiên Sở nghe đó là giọng nói của Vương Dịch, liền xuống giường ngay. Lâm Nhược Phàm vội ngồi xuống mang giày cho hắn.

Mạnh Thiên Sở thừa cơ hôn nhẹ vào môi Lâm Nhược Phàm, khiến cô nàng càng thẹn hơn.

Hắn cất giọng hỏi: "Ông đã an bài mọi chuyện chưa?"

Vương Dịch đáp: "Án chiếu theo ý của ngài, đã sắp xếp mọi chuyện xong hết rồi."

Mạnh Thiên Sở bước tới mở cửa, thấy sắc trời quả nhiên đã tối, liền bảo: "Thôi được, chúng ta về trước thôi."

Vương Dịch thấy Lâm Nhược Phàm cũng ở trong phòng, lén cười tủm tỉm, sau đó nói với Mạnh Thiên Sở: "Đúng rồi, vừa rồi bà thím ở cách vách nhà Ngọc Lan đưa Hổ tử đi tìm thôn trưởng, tôi nghe qua ý dường như là bà ta không có năng lực nuôi Hổ tử, nói là người trong nhà cũng nhiều rồi."

Mạnh Thiên Sở nhíu tít mày. Lâm Nhược Phàm bước tới mấy bước, đến trước mặt hai người hỏi: "Là Hổ tử con của mợ Ngọc Lan hả?"

Vương Dịch gật đầu.

Lâm Nhược Phàm lẫm bẫm: "Một đứa bé ngoan như vậy mà trở thành cô nhi, nếu mà mình có năng lực nuôi, nhất định sẽ để nó theo mình."

Mạnh Thiên Sở thấy Lâm Nhược Phàm có vẻ thẫn thờ như vậy, biết là trong lòng nàng còn có nút thắt, đứa con của nàng chết rồi và nhất mực để lại hình bóng trong lòng, cho nên khi thấy con của ai cũng nghĩ đó là con mình.

Hắn thở dài một hơi, nói: "Nhược Phàm, dưới trời đất này người đáng thương nhiều lắm, cô không nên tự nhiên thương cảm như vậy, chúng ta đi xem trước coi sao, hoặc có thể có biện pháp giải quyết."

Lâm Nhược Phàm gật gật đầu, không nói gì, theo cùng Mạnh Thiên Sở và Vương Dịch ra sân trước.

Khi đến tiền viện, thấy một đại thẩm đang định dẫn Hổ tử đi, Tuyết nhi và lý trưởng cùng tộc trơởng đều đang đứng ở cửa, bên cạnh còn có Chu Hạo, Mộ Dung HUýnh Tuyết và một số huynh đệ ở nha môn.

Mạnh Thiên Sở lên tiếng gọi: "Hổ tử."

Hổ tử nghe tiếng chuyển người lại, bấy giờ mới thấy mặt nó đầy nước mắt. Lâm Nhược Phàm đau xót chạy tới ôm Hổ tử vào lòng, HỔ tử nhịn không được nữa òa lên khóc, khiến Lâm Nhược Phàm càng xót thương hơn, cả hai đứng đó lệ nóng đầm đìa.
Lý trưởng Diệp Ninh vừa thấy Mạnh Thiên Sở đã vội bước tới đón chào, miệng hỏi: "Mạnh gia đã khỏe chưa? Để tôi gọi người mang trà tỉnh rượu cho Mạnh gia."

Mạnh Thiên Sở xua tay, mắt nhìn chầm chầm vào hai con người đang khóc đầy đau thương đó, hỏi: "Lý trưởng đại như xử lý chuyện Hổ tử thế nào vậy?"

Diệp Ninh lấy làm khó xử lắc đầu đáp: "Chúng tôi cũng bất lực, đứa bé này đã không có thân nhân gì rồi, chúng tôi vừa rồi đã thương lượng với Vương thẩm ở cách vách nhà Hổ tử, xem coi có thể để đất đai của Ngọc Lan cho họ làm, sau đó để họ thu dưỡng Hổ tử. Nhưng mà nhà Vương thẩm đã có bốn đứa con, bà ta nói nuôi không nổi. Chúng tôi hiện giờ không có biện pháp nào, cho nên bảo bà ta đưa Hổ tử về trước, tôi và tộc trưởng sẽ thương lượng thêm."

Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh Hổ tử. Hổ tử đã khóc ướt cả một mảnh lớn y phục của Lâm Nhược Phàm. Hắn kéo cậu bé sát mình, khẽ hỏi: "Hổ tử, mẹ cháu lúc còn sống hi vọng sau này cháu lớn lên làm cái gì?"

Hổ tử lau sạch lệ, nghẹn ngào đáp: "Đại nhân, hiện giờ mẹ cháu không còn nữa, nói cái đó có ích gì?"

Mạnh Thiên Sở cười cười, đáp: "Nếu như đã hỏi, cháu cứ đáp cho ta đi là được."

Hổ tử suy nghĩ một lúc, đáp: "Kỳ thật đều là tự mẹ cháu hi vọng, mẹ cháu nghĩ, và hi vọng Hổ tử sau này không cứ mãi ở nhà, mà phải đi học sách thi đậu kiếm chút công danh."

Lúc này Diệp Trần từ trong đại sảnh bước ra, nói: "Nam nhân phải có chí khí, mẹ em hi vọng em đọc sách cũng chẳng có gì sai, em không thể vì mẹ không còn sống nữa mà bỏ giảm đi ý chí của mình, đó là điều không nên chút nào."

Mạnh Thiên Sở gật gù, nói: "Trần thúc nói phải lắm, Hổ tử cháu nghe hiểu không?"

Hổ tử gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu, nói: "Cháu hiểu, nhưng Hổ tử hiện giờ không nơi nương tựa, làm sao mà đọc sách làm sao thi cử kiếm công danh chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.