Truy Ái (Just Follow Love)

Chương 40: Thích em ở đây nhất, thế nên đừng đến chỗ kia nữa




Liễu Mộ Ngôn vội vã thu tay về cứ như là bị bỏng, nhưng khí lực của nam nhân lại quá lớn, y có làm cách nào cũng không giãy ra được, đột nhiên Kỳ Thiên Hữu chuyển động cự vật tới tới lui lui, một vào một ra ở trong cái nơi tư mật nhất của y, tiến sâu vào rồi rút ra cực nhanh, y có thể cảm giác được mỗi lần rút ra cắm vào dịch thể cũng theo đó mà trào ra, dính đầy vào cái tay đang để ở bên trên của y, vuốt ve khối cầu nóng bỏng của hắn, lại không có cách nào quên được cảm giác càng ngày càng thoải mái ở bên trong, Liễu Mộ Ngôn xấu hổ muốn gần chết.

“Mộ Ngôn, cuối cùng ta lại có được ngươi, ngươi có biết ta đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi không?” Kỳ Thiên Hữu điên cuồng chuyển động thắt lưng, không ngừng âu yếm, dùng sức chăm sóc cho tiểu huyệt không chỉ đã hoàn toàn thích ứng mà còn chủ động co rút xoa bóp cho côn th*t của hắn, cố gắng cọ sát qua mỗi một tấc thịt non của y, để cho chúng có thể thoải mái, thực tủy biết vị, sẽ không còn dám ghét bỏ, cự tuyệt hắn nữa.

“Ô ô… Hmm…” Cuối cùng Liễu Mộ Ngôn cũng nhịn không được phải chảy cả nước mắt, y không chấp nhận được chuyện mình đã bị Kỳ Thiên Hữu khi dễ mà còn có thể cảm thấy vui sướng, ngón tay có bị cắn đau cũng không so sánh nổi với cảm giác xấu hổ tê tê dại dại, vừa ngọt ngào vừa nóng cháy ở bên trong.

Thân thể y giữ gìn hơn 20 năm nay chưa từng bị bất luận kẻ nào chạm qua, ngay cả chính y cũng không có chạm vào lần nào cả. Mà hôm nay người này muốn làm liền làm, hơn nữa còn dùng phương pháp hạ lưu trực tiếp như vậy nữa, nhưng mình lại không tránh cũng không mắng được, chỉ có thể nâng cái chân đã tê rần lên để mặc cho đối phương khai thác nơi đó của mình.

Giữa ban ngày ban mặt, đất trời sáng sủa, hai người lại *** mà không thèm quan tâm đến lễ nghĩa liêm sĩ, tiếng ra vào hậu huyệt bành bạch bành bạch, ở chỗ kết hợp đã ướt át thành một mảnh, miệng huyệt bị ma sát đến sưng đỏ cùng với huyệt tâm đã bị khi dễ đến sưng phồng lên, mỗi một thứ đều làm cho người khác hưng phấn đến mức huyết mạch nghịch lưu, vô pháp tự kiềm chế.

“Tha hmm… Tha cho ta đi Thiên Hữu…” Liễu Mộ Ngôn đã không có cách nào chấp nhận được chuyện mình lại đạt được cực lạc trí mạng ở dưới thân Kỳ Thiên Hữu không khác gì nữ nhân thêm một lần nữa, Kỳ Thiên Hữu dùng đầu lưỡi liếm đi nước mắt của y, bên dưới dùng sức chuyển động càng thêm chuyên cần hơn.

Ma sát sinh ra nhiệt độ, vốn dĩ độ cứng của cái cây đó đã dằn vặt y đến sắp hỏng mất, vào lúc y cho rằng Kỳ Thiên Hữu đã đến cực hạn sắp sửa xuất tinh thì đột nhiên môi lại bị nam nhân ngậm vào, mơ hồ nói với y: “Mộ Ngôn, ta biến thân thao ngươi có được không? Ta muốn *** với ngươi.”

Huyết sắc của Liễu Mộ Ngôn hoàn toàn biến mất, cuống quít muốn đẩy hắn ra. Đương nhiên là sẽ không được rồi! Hình thú của kỳ lân giống đực lớn tới chừng nào y đều biết đến nhất thanh nhị sở, lúc còn hình người miễn cưỡng dùng hậu huyệt hầu hạ đã thống khổ thành như vậy rồi, căn bản là y không có cách nào tưởng tượng ra được sau khi Kỳ Thiên Hữu biến thành hình thú sẽ uy vũ hùng tráng đến cỡ nào nữa đây.

Kỳ Thiên Hữu giữ chặt lấy thắt lưng đang chuyển động loạn xạ của y, giữ nguyên tư thế cắm vào này rồi xoay cả người của y qua, hắn vuốt ve cặp mông trắng nõn vểnh cao của Liễu Mộ Ngôn, ghé vào tai y nói: “Mộ Ngôn đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi…”

“A a không muốn… A…” Kỳ Thiên Hữu biến thân với thế sét đánh không kịp bưng tai, suốt toàn bộ quá trình vẫn duy trì tư thế cắm ở bên trong cơ thể y, đột nhiên sức nặng trên người y lớn hơn gấp bội, hậu huyệt bị trướng lớn đến mức sắp nổ tung, Liễu Mộ Ngôn thét thảm một tiếng, cuối cùng bị làm đến mức khóc ra.

Đầu lưỡi của thần thú còn thô ráp bất kham hơn cả hình người, hắn chuyển động chầm chậm, đồng thời ghé vào trên lưng của Liễu Mộ Ngôn, dùng đầu lưỡi trấn an người trong lòng đang khó chịu đến phát run, cảm giác được y chậm rãi bình tĩnh lại, xoay cổ của y qua, Kỳ Thiên Hữu ngậm lấy hầu kết nhạy cảm của Liễu Mộ Ngôn, lúc này mới bắt đầu chân chính *** theo kiểu của giống đực.

Chỗ đó vừa lớn vừa nóng, tiểu huyệt bị chống đỡ ra gần như không còn bất kỳ kẽ hở nào, y đã bị cái con ngựa đực này xâm chiếm triệt triệt để để, nam nhân luật động vừa nhanh vừa mạnh, vì để cho y thoải mái mà mỗi một cú va vào hắn đều đỉnh đến huyệt tâm, Liễu Mộ Ngôn không thể động đậy, chôn mặt vào gối không ngừng kêu rên, dần dần cảm giác đau đớn cũng biến mất, tiểu huyệt tiếp nhận một vật lớn như vậy cũng bắt đầu cảm nhận được khoái cảm tê dại.

Cự căn rất có kỹ xão, nghe được trong tiếng rên của y chứa đựng lãng y, đầu điểu cực lớn của ngựa đực liền bắt đầu thực tủy biết vị đâm vào mị thịt đang bao bọc chặt lấy mình, tìm huyệt tâm của bảo bối hắn hung hăng xoay tròn, cọ vài cái rồi sáp mạnh vài cái, chỉ chốc lát sau tiểu huyệt không ngừng chảy ra lãng thủy, xuân ý dạt dào, thập phần thuận tiện cho việc hoan nghênh hắn quất mạnh vào.

Liễu Mộ Ngôn càng rên càng mị, rõ ràng đã là lão nam nhân hơn 30 tuổi, da thịt mềm mại đỏ hồng lại không khác nào có thể véo ra nước. Ngựa đực ở bên trên bị y mê hoặc đến đầu choáng mắt hoa, buộc y xoay đầu lại, dùng lưỡi thú liếm mở đôi môi mỏng của y, càn quét tới tới lui lui buộc miệng y phải chảy ra nước bọt thơm ngon, phía dưới cũng không quên ngoan thao, không hề có chút khắc chế nào đáng nói.

“Hmm hmm hmm…” Hiện tại đến cả kêu Liễu Mộ Ngôn đều không có cách nào kêu ra được, đầu lưỡi thô to của giống đực càng quét qua mỗi một tấc trong miệng y, đầu lưỡi của mình muốn kháng cự lại, cố gắng đuổi hắn ra bên ngoài chỉ toàn là phí công, phía dưới bị sáp đến mức sắp bốc cháy, càng ngày huyệt tâm càng chua xót, đột nhiên thân thể co giật một trận, trái tim ngọt ngào như sắp nhũn ra, có một dòng nước ấm áp chảy dọc theo máu truyền đến tứ chi bách hài, nộn hành phấn hồng bị ma sát vào giường cứ thế mà bắn ra dương tinh.

Đầu óc của Liễu Mộ Ngôn đã hoàn toàn choáng váng, không biết cảnh tượng trước mắt là hư hay là thực, bạch trọc phía trước không ngừng trào ra ngoài, hùng căn trong huyệt lại càng nóng càng trướng lớn hơn, Kỳ Thiên Hữu bị tiểu huyệt đang trong đợt cao trào của y kẹp đến mức mất tự chủ, đỉnh vào huyệt tâm đang nóng lên, cọ xát vài cái, phóng túng bản thân để mình xuất ra hùng tinh của kỳ lân, càng làm cho người dưới thân nóng đến mức hai mắt đẫm lệ mê ly, tứ chi vô lực ngất đi mất.

Kỳ Thiên Hữu nhìn cái bụng đã hơi nhô lên chỉ vì ăn hùng tinh của mình, trong lòng thầm nghĩ, nếu như Mộ Ngôn cũng là người song tính giống như Tiểu Liễu Nhi mà lại phải thừa nhận hùng tinh đã tồn đọng lâu năm như vậy, nhất định là bây giờ đã thụ thai, sau nửa năm nữa sẽ sinh thêm cho hắn một bảo bối, là một tiểu kỳ lân chỉ thuộc về riêng hai người bọn họ mà thôi. Thế nhưng Mộ Ngôn cũng không phải là người song tính, như vậy cũng chẳng sao cả, chỉ cần y nguyện ý ở cùng một chỗ với mình, đời này của bọn họ đã có cả tôn tử rồi, tại sao còn phải chấp nhất mấy cái chuyện râu ria đó làm chi nha?

Sau khi biến thân trở về, Kỳ Thiên Hữu thỏa mãn ôm người vào trong lòng mình, ôn nhu hôn lên từng tấc từng tấc một, chậm rãi thưởng thức Liễu Mộ Ngôn. Hắn không khác gì một lữ nhân hành đói khát, dù có làm thế nào cũng cảm thấy không thưởng thức đủ vị thơm ngọt trên người Liễu Mộ Ngôn.

Một năm này hắn dằn vặt Liễu Mộ Ngôn, không thèm để ý tới y, vắng vẻ y, kỳ thực trong lòng của hắn cũng không dễ chịu là bao. Hôm nay lại có thể ôm y một lần nữa, nếu như còn buông tay để cho hai người càng lúc càng xa nhau thì mình chính là một thằng ngu đáng chém ngàn đao, phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại cũng là đáng đời.

Người này có bao nhiêu điểm xấu, toàn bộ đều không sao cả, hiện tại biết sai là tốt rồi, bọn họ cùng đón hài tử trở về, sau này chính là người một nhà hòa hòa mỹ mỹ, để y có thể đi xuống thần đàn, sống một cuộc đời của người bình thường, rốt cuộc cũng giải quyết xong tâm nguyện cả đời của y đã không còn gì tốt đẹp hơn được nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.