Truy Ái (Just Follow Love)

Chương 35: Lệnh Mạn tin tưởng anh vô điều kiện




Nhưng mà, cho dù y không nỡ bỏ lại Tây Môn Tình, cũng không phải y có thể đi làm chủ chuyện mình có thể tiếp tục ngây ngốc ở Tây Môn gia được nữa hay không. Y không khách khí làm bẻ mặt chủ mẫu và tiểu thư của Tây Môn gia như vậy, người ta có thể chịu đựng chuyện y không coi mình ra gì mà để y tiếp tục đến đây dạy nữa mới là chuyện lạ đó.

Cho nên y còn chưa vào cửa đã bị quản gia ngăn lại: “Liễu tiên sinh không cần đi tìm A Tình nữa, đi theo ta đến phòng thu chi tính công đi.”

Biết là mình đã bị người ta cho từ công, Liễu Nghi Sinh cũng không nói gì cả, y đi theo quản gia đến phòng thu chi, thầm nghĩ quả thực thần tiên túy của mình cũng không tệ lắm, xem ra quản gia hoàn toàn không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì cả.

Kết ngân lượng xong, Liễu Nghi Sinh dùng vẻ mặt thành khẩn nói: “Quản gia, dù sao ta với Tình Nhi cũng có một hồi thầy trò, hôm nay các ngươi cho ta từ công ta cũng không có lời nào để nói, nhưng cũng không thể không để cho chúng ta gặp nhau một lần cuối được sao, như vậy cũng có chút không hợp tình người rồi đó.”

Ấn tượng của quản gia đối với Liễu Nghi Sinh cũng không tệ, thấy y nói cũng không phải không có lý, thế là gật đầu dặn dò: “Liễu sư phụ đi nhanh về nhanh, nói lời từ biệt xong liền về đi, cẩn thận đừng để bị người khác bắt gặp được, không thôi chính là hại ta đó.”

“Đương nhiên rồi.” Liễu Nghi Sinh gật đầu, trong lòng có chút hổ thẹn, hôm qua mình đối xử với quản gia không lễ phép như vậy, người ta cũng không xấu, ngăn cản mình cũng chỉ là do trách nhiệm mà thôi.

Liễu Nghi Sinh đi vào tiểu viện tử, Tây Môn Tình đang lau nước mắt, nghĩ đến chắc là đã nghe quản gia nói lại, không cho sư phụ đến dạy y nữa.

“Khóc cái gì? Nước mắt đều chảy thành sông rồi kìa.”

Tây Môn Tình nhìn thấy Liễu Nghi Sinh liền ngừng khóc, mắt sáng rực lên, nhào vào trong ngực của y.

“Hức hức, con đã sớm biết bọn họ muốn đuổi sư phụ đi… Hức… Hôm qua con nên chịu đánh… Như vậy bọn họ cũng sẽ không đuổi sư phụ đi…”

“Đừng khóc đừng khóc, nhìn con này, y phục của sư phụ đều bị con khóc đến ướt đẫm rồi.” Liễu Nghi Sinh sờ sờ đầu của Tây Môn Tình, thở dài một tiếng. Lớn lên với dung mạo như vậy, tính tình còn nhu nhược thế này đây, gặp chuyện cũng chỉ biết khóc mà thôi, thật không biết sau khi y rời đi rồi sẽ còn bị người khác khi dễ thành cái dạng gì nữa.

“Con còn tưởng rằng từ nay về sau sẽ không được gặp lại sư phụ nữa rồi, còn chưa kịp nói cảm ơn với sư phụ, con đang vội muốn chết nên mới có thể khóc lóc vô dụng như vậy…” Tây Môn Tình ngửa đầu nhìn sư phụ của y, siết chặt lấy góc áo của Liễu Nghi Sinh, vẻ mặt đầy không muốn.

Ánh mắt y sưng đỏ nhìn rất đáng thương, Liễu Nghi Sinh cũng không đành lòng, bật thốt lên: “Sư phụ sẽ dẫn con rời đi Tây Môn gia, từ nay về sau theo sư phụ lưu lạc thiên nhai, Tình Nhi có bằng lòng hay không?”

“Đi? Đi đâu?” Tây Môn Tình trợn to cặp mắt tựa như nai con, trong đó còn hàm chứa hơi nước, vẻ mặt mờ mịt.

“Sư phụ cũng không biết, nói chung trời đất bao la, sẽ luôn có chỗ cho ta đặt chân. Chỉ là tránh không được chuyện phải sống nơi đầu đường xó chợ, sư phụ nghĩ là dù thế nào cũng sẽ không kém hơn Tây Môn gia, kém hơn cái viện tử tồi tàn này.”

Tây Môn Tình chớp mắt một cái, như là đang phán đoán xem độ tin tưởng trong lời nói của Liễu Nghi Sinh, y lặng yên một lúc, nước mắt lại chảy ra, đồng thời y lắc đầu nói: “Cho tới bây giờ con còn chưa có rời khỏi nhà, không biết bên ngoài là cái dạng gì, sợ khi con đi theo sư phụ, tương lai sẽ trở thành trói buộc…”

Tâm Liễu Nghi Sinh trầm xuống, quả nhiên đúng như Kỳ Thạc dự đoán, Tây Môn Tình không muốn đi cùng y. Kỳ thực y cũng đâu biết rằng, Tây Môn Tình đã quen tự ti, từ nhỏ đến lớn sợ nhất chính là bị người khác ghét bỏ và chán ghét.

Y đã lớn đến chừng này rồi, lại chưa từng làm bất kỳ việc lớn việc nhỏ nào, sống trong Tây Môn gia cũng chỉ có thể ăn uống nhàn rỗi. Đi theo Liễu Nghi Sinh, y cũng không biết mình có thể làm gì cho sư phụ, nếu như chỉ không ngừng gây phiền phức tăng thêm gánh nặng cho cuộc sống đơn giản của sư phụ, còn không bằng ở lại Tây Môn gia, nhiều lắm thì lại biến trở về cuộc sống đơn độc như trước đây, ít nhất cũng sẽ không đã quấy rầy đến cuộc sống của sư phụ.

Trong lòng y kính yêu cảm kích Liễu Nghi Sinh, mình không thể làm bất luận việc gì cho người, thứ duy nhất y có thể làm chính là không để cho người phải phiền lòng thêm nữa. Mặc dù rời khỏi Tây Môn gia cũng là một mê hoặc to lớn với y.

“Sư phụ hỏi con, những gì sư phụ đã dạy, con đều đã nhớ kỹ trong lòng hết rồi chứ?”

“Tình Nhi cũng không dám quên, mỗi ngày đều ôn tập, đều luyện qua y thuật và võ công.”

Hai thầy trò lại tâm sự thêm một lúc, Liễu Nghi Sinh biết cũng đã đến thời gian cần phải rời đi rồi, y ôn nhu nói:

“Được rồi, vốn dĩ thiên hạ cũng không có bữa tiệc nào không tàn, chờ đến khi Tình Nhi trưởng thành có thể rời khỏi Tây Môn gia rồi, nếu như con vẫn còn nhớ rõ sư phụ liền tới tìm ta đi.”

“Thực sao? Con phải đến chỗ nào tìm sư phụ đây?”

“Hiện tại sư phụ vẫn còn chưa biết, chờ sau này ổn định lại rồi ta sẽ tới thăm con rồi nói cho con biết được chứ?”

“Được, Tình Nhi liền chờ sư phụ.”

Thầy trò hai người đều biết, lần này chia tay, gặp lại cũng đã là chuyện của mấy năm sau.

Duyên phận có lúc chính là như vậy, lúc đến cơ duyên xảo hợp, lúc đi tất cả đều là bất đắc dĩ, chỉ là lúc này đây, hai người ai cũng không biết Tây Môn Tình cũng có duyên phận thuộc về chính mình, có thể có được hạnh phúc của riêng y, sẽ có một người giống như lời sư phụ đã nói, người đó sẽ đặt y vào trong lòng bàn tay mà sủng ái, sinh con dưỡng cái, không bao giờ để y phải chịu nỗi khổ như hiện tại nữa.

Kỳ Thạc Kỳ Canh thấy Tiểu Liễu Nhi trở về, sắc mặt không quá cao hứng, hỏi thăm mới biết, thì ra là bị người ta cho từ công rồi lại bị tiểu đồ đệ của y cự tuyệt.

Kỳ Thạc nhéo nhéo mũi y, ôn nhu cười cười: “Nếu ngươi cứ nhớ mãi không quên tiểu đồ đệ của ngươi, bọn ta sẽ ăn giấm đó.”

“Kỳ Thạc, ngược lại ta cảm thấy hẳn là hai ta nên đi nhìn thử, nói không chừng tiểu đồ đệ kia còn đẹp hơn cả Tiểu Liễu Nhi nữa đó.” Kỳ Canh cũng trêu y.

Quả nhiên, Liễu Nghi Sinh vừa nghe hắn nói như thế xong, lập tức dựng thẳng lông mày lên, cũng không còn nhăn mặt mà không ngừng đấm vào hắn: “Còn dám đánh chủ ý lên đồ đệ của ta, ngươi nghĩ đến mỹ!”

“Ai u, Tiểu Liễu Nhi nhẹ tay chút, nếu như đánh chết ca rồi, đừng nói là tiểu đồ đệ của ngươi, đến cả ca ngươi đều ôm không được luôn đó…”

Ba người đùa giỡn một trận, bàn bạc ngày mai sẽ đi đến Khâm Châu, hi vọng lần này sẽ không tìm nhầm người nữa, vừa uổng phí công sức lại phải thất vọng một trận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.