Truy Ái (Just Follow Love)

Chương 24: Lý Trác Vân chốt lại một câu cuối cùng: "Bây giờ cô là người nhà họ Lý, không cần vài đồng tiền kia của hắn."




 “Hơn 20 năm trước? Đúng là có hơi lâu một chút, không biết cụ thể là công tử muốn hỏi thăm chuyện gì? Nói không chừng ta có thể giúp đỡ đôi chút đó.”

Liễu Nghi Sinh thấy hắn nhiệt tình như thế, chần chừ một chút, liền nói ra lí do thoái thác mà Kỳ Thạc đã dạy cho y: “Ta đang tìm một gia đình, 18 năm trước trong gia đình kia có một phụ nhân sinh con, nhưng hài tử kia vừa được sinh ra liền chết non, hoặc là đã bị vứt bỏ rồi, ngươi có biết có thể hỏi chuyện đó ở đâu được không?”

Con ngươi của lão bản chuyển chuyển một chút, đáp lời: “Nếu như là chết non, vậy liền khó tìm rồi, bởi vì hài tử kia còn chưa kịp nhập tịch (làm khai sinh), đến cả quan phủ cũng không có ghi vào hồ sơ, có thể là chỉ có người thân trong nhà mới biết được. Thế nhưng nếu như là vứt bỏ, đã bị người môi giới nào đó ẵm đi, bán cho gia đình muốn hài tử, hoặc là thấy hài tử đẹp mắt, bọn họ liền nuôi nuôi đến 7 – 8 tuổi rồi bán cho kỹ viện hay quan quán, cũng không biết tình huống mà người công tử tìm là dạng nào đây.”

Liễu Nghi Sinh âm thầm mắng: Tiểu gia ta vẫn còn bình an đứng ở đây này, chưa có bị bán cho kỹ viện cũng chưa bị bán cho quan quán bao giờ đâu. Đương nhiên là y không thể nói như thế rồi, y chỉ cảm ơn lão bản, sau đó trả tiền xem như thù lao việc hắn cung cấp tin tức cho y, trong lòng đã có chủ ý.

Y không có bị bán đi, thế nhưng mấy cái người môi giới đó, nhất định sẽ là người quan tâm với chuyện hài tử sinh ra hay mất đi nhất, đây chính là nguồn gốc phát tài của bọn họ, sao có thể không chú ý cho được?

“Nếu như ta muốn tìm một người môi giới có kinh nghiệm, thì phải đi nơi nào tìm đây?” Liễu Nghi Sinh thanh toán bạc hỏi lão bản.

“Chuyện này còn không dễ dàng sao, chính là Lưu Tam mắt lé, đã bán người cho kỹ viện quan quán được hơn 20 năm. Quanh năm ăn ở Mị Cúc lâu, sống tại Mị Cúc lâu, chuyên tìm kiếm và điều giáo hài tử cho bọn họ đấy.” Lão bản được nhận tiền cao hứng trả lời.

Mị Cúc lâu? Không phải chính là cái chỗ lần trước suýt chút nữa mình đã bị người khi dễ hay sao? Liễu Nghi Sinh thu quạt về, bắt đầu cân nhắc nên đi tìm cái người Lưu Tam mắt lé kia như thế nào.

Lưu Tam mắt lé là ai? Chính là người môi giới nổi tiếng nhất thành Du Châu này. Ở triều đại này, việc mua bán người, chỉ cần không phải cưỡng ép hoặc lừa gạt phụ nữ trẻ con, mấy gia đình nghèo khó không nuôi nổi hài tử, dù có bán con đi bất quá cũng chỉ là chuyện bình thường, tuy rằng phụ mẫu bán hài tử cũng biết nếu đứa nhỏ không bị bán vào nhà giàu làm người hầu, thì cũng sẽ bị đưa vào thanh lâu hoặc quan quán. Nhưng dù gì, cũng sẽ tốt hơn nhiều so với bị đói chết chứ nhỉ? Chỉ hi vọng đứa nhỏ tốt số một chút, có thể được người khác đối xử tử tế.

Có người bán, tự nhiên cũng sẽ có người mua, chuyện làm ăn của Lưu Tam mắt lé cứ như thế liền bắt đầu. Đa số hài tử được đưa đến trong tay gã đều là con của những nhà nghèo khổ, không có bao nhiêu đứa có được tướng mạo xuất chúng cả, thỉnh thoảng sẽ có vài đứa tươi ngon mọng nước, như vậy đó chính là bảo bối, nếu như trong tương lai được bồi dưỡng tốt, thì chính là một cây rụng tiền sống. Thứ gã thích nhất, chính là công tử của mấy nhà giàu đã sa sút, cái khí chất đó, tướng mạo đó đều là người trong nhà thường dân đều không thể so sánh được, chỉ là cơ hội như vậy quá ít, có thể nhặt được một đứa đã vui tới mức cười rụng răng luôn rồi. Thế là gã đặc biệt quan tâm tới mấy nhà giàu có trong thành, nhà ai sinh con, nhà ai kết hôn, tin tức của gã đều linh mẫn hơn bất kỳ kẻ nào khác, cuối cùng là mong mỏi chờ nhà người ta phá sản bán con, đầu óc vừa hèn mọn vừa hiểm ác đáng sợ.

Ngày ấy gã điều giáo tiểu quan không hiểu chuyện suốt cả một đêm, vừa định đi ngủ, chợt nghe quy công nói có một công tử tuấn mỹ muốn gặp gã.

Công tử tuấn mỹ? Gặp gã? Chẳng lẽ là muốn bán mình sao? Lưu Tam mắt lé hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, quy công ở trong Mị Cúc lâu đã gặp qua vô số mỹ nhân, nếu người nọ đã nói là mỹ nhân, nếu vậy thì sẽ không kém chỗ nào được đi.

Dù vậy, đến khi gã thấy Liễu Nghi Sinh được mời vào trong phòng, vẫn bị bộ dáng của y khiến cho rung động. Tư thái này, dung mạo này của vị công tử nọ, nếu như đưa vào trong lâu, chắc chắn rằng không chạy đâu cho khỏi hoa khôi hồng bài a, tuy rằng tuổi tác đã không còn được mềm mại như độ 13 – 14 tuổi, có thể sẽ có người yêu cái loại trưởng thành này, đủ phong tình, sẽ càng tao hơn mà.

Nhưng hình như vị công tử này có chút mất tự nhiên, ngẫm lại cũng phải thôi, dù là ai đến loại địa phương này để bán mình đều sẽ không có cách nào thản nhiên cho được đi. Bất quá nhìn xem trang phục y đang mặc, vật đang đeo trên tay, cũng không giống với người đang khốn cùng túng quẫn, có chỗ nào mà cần phải bán thân cơ chứ? Nếu như không bán thân thì sao lại phải tìm Lưu Tam mắt lé hắn đây? Lưu Tam hoang  mang.

“Ngươi chính là Lưu Tam mắt lé?” Liễu Nghi Sinh nhìn Lưu Tam mắt lé, trong lòng liền ngăn không được cảm giác chán ghét. Người cũng như tên, mắt gã lé sang một bên, ánh mắt bất chính, lúc nhìn thấy y, *** tà cứ như muốn liếm từ đầu tới chân y qua một lần, y đâu còn là thiếu niên không am hiểu sự đời như trước đây nữa, sao có thể nhìn không ra dục vọng trong mắt người khác được. Nếu không phải do y muốn dò la tin tức, đã sớm tát cho gã vài trăm cái bạt tay rồi.

“Đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, chính là ta Lưu Tam mắt lé.” Lưu Tam cười *** đãng nói: “Chắc công tử cũng là nghe danh mà đến, loại chuyện này tìm đến Lưu Tam ta là đúng rồi, ngươi cứ đi ra ngoài hỏi thăm thử là biết, ở cái thành Du Châu này có ai bỏ tiền ra càng hợp lý, càng phóng khoáng hơn ta chứ? Có rất nhiều công tử rơi vào cảnh khốn cùng túng quẫn đều thích tới tìm ta. Chẳng hay công tử là muốn bán ngắn hạn, hay là dài hạn?”

“Có ý gì? Cái gì gọi là ngắn hạn dài hạn?” Liễu Nghi Sinh nghe xong toàn bộ nhưng vẫn không biết Lưu Tam vừa mới nói cái gì.

Lưu Tam sờ sờ cằm cười: “Ngắn hạn a, chính là không ký tử khế (bán đứt, không có cách chuộc lại), mà sẽ ký hoạt khế (dạng như giấy cầm đồ), buôn bán ở chỗ này, sau khi kiếm đủ tiền rồi có thể rời đi bất cứ khi nào, đương nhiên sẽ phải chia hoa hồng cho Mị Cúc lâu tương đối nhiều, ngươi 4 ta 6. Còn về tử khế, chính là ban đầu sẽ đưa cho ngươi một khoản tiền, sau đó ngươi sẽ trở thành người của Mị Cúc lâu. Chẳng hay công tử lựa chọn loại nào?”

Hiện tại coi như là Liễu Nghi Sinh đã nghe rõ rồi, thì ra người ta tự động tự phát coi y thành kẻ lâm vào cảnh khốn cùng nha! Còn có cả chuyện bán thân ngắn hạn dài hạn nữa chứ! Thoáng cái y liền nổi giận, ***g ngực phập phồng, đến cả khuôn mặt đều giận đến mức đỏ bừng lên, vung tay lên tát vào mặt Lưu Tam mắt lé hai cái, gã ta thế mà lại dám nghĩ như vậy, y có chỗ nào nhìn giống tiểu quan muốn bán thân chứ hả!

“Này này này, sao ngươi lại đánh ta. Người đâu…” Lưu Tam mắt lé có vóc người thấp bé, căn bản không phải là đối thủ của Liễu Nghi Sinh, Liễu Nghi Sinh đánh người xong, vừa nhớ đến chuyện mình còn có việc nhờ người nọ, liền che miệng gã lại nói: “Ngậm cái miệng thối của ngươi lại! Không phải ta tới tìm ngươi để bán thân, chỉ là có việc muốn hỏi ngươi, nếu ngươi trả lời khiến ta vừa lòng sẽ được đền đáp xứng đáng, nếu ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ nữa, chuyện sẽ không kết thúc chỉ với hai cái bạt tay đơn giản vậy đâu! Nghe hiểu liền gật đầu!”

Lưu Tam mắt lé bị đánh đến mắt nổ đom đóm, vị công tử nhìn qua tuấn mỹ, sao tính tình lại hung hãn như vậy chứ, cho dù là gã hiểu lầm thì cũng không cần đánh gã chứ, tốt xấu gì gã cũng lớn tuổi hơn y mà, có biết kính già là thế nào không hả!

Loại người ở trong chốn yên hoa lâu ngày này, giỏi nhất chính là gió chiều nào theo chiều ấy. Gã nghe Liễu Nghi Sinh nói sẽ được đền đáp xứng đáng, liền vội giãy dụa, liều mạng gật đầu.

Liễu Nghi Sinh buông gã ra, mang theo cặp mắt đầy lạnh lẽo nói: “Tốt nhất là ngươi đừng có giở trò, ta cũng không muốn mạng chó của ngươi đâu, nghe hiểu không?”

Lưu Tam vừa thở gấp, vừa đáp: “Mới vừa rồi tiểu nhân có mắt như mù, công tử có vấn đề gì cứ hỏi, tiểu nhân đảm bảo đã biết thì sẽ nói, mà đã nói là sẽ đủ.”

Phải chi nói sớm như vậy đã tốt hơn rồi không? Cái đồ ăn mềm sợ cứng này! Liễu Nghi Sinh hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Ngươi có biết 18 trước, có nam hài nhà ai ở thành Du Châu này đã bị vứt bỏ hoặc chết rồi không? Tốt nhất là ngươi nên suy nghĩ cẩn thận một chút, nếu như dám qua loa với ta, thì ngươi cứ chờ mà coi.”

“18 trước hả…” Lưu Tam cười khổ, chưa chắc gã có thể nhớ rõ chuyện 18 ngày trước nữa kìa, huống chi đến tận 18 năm? Nhưng vị công tử trước mắt này quá hung hãn, bộ dáng cứ như nếu gã không chịu nhớ ra sẽ đánh gã tới chết luôn vậy, Lưu Tam vắt hết óc dùng sức suy nghĩ, linh quang chợt lóe: “Quả thật có một vụ! Ta nhớ lúc 18 năm trước, thành Du Châu có một nhà giàu vứt bỏ hài tử, nhưng kỳ quái chính là nhà bọn họ lại không để lộ ra chuyện này, vẫn là bà đỡ kể lại cho ta nghe, bà ta kể một hài tử rất dễ nhìn nhưng họ nói vứt liền vứt, nếu giao cho ta khẳng định đã có thể điều giáo thành một hồng bài của Mị Cúc lâu rồi… A công tử ngươi lại đánh người.”

“Đánh ngươi là còn may đó, vừa mới nhắc tới nam hài liền nổi lên tâm tư dơ bẩn muốn chà đạp bọn nhỏ, ta đây là thay trời hành đạo.” Liễu Nghi Sinh đánh đến đau tay, vẫy vẫy tay vài cái, lấy ra một thỏi bạc từ trong ngực lắc lắc trước mặt Lưu Tam: “Nhà ai?”

“Tây Môn, Tây Môn gia! Danh môn vọng tộc, ngươi cứ hỏi thăm thử đi, trong thành Du Châu này không ai không biết nhà bọn họ.”

Nghe được tin tức mình muốn rồi, Liễu Nghi Sinh cũng không muốn lá mặt lá trái  với một tên cặn bã như vậy, y quẳng thỏi bạc qua, còn thuận tiện tặng cho Lưu Tam mắt lé một viên dược, cứ coi như là cái giá khi gã mắt kém coi mình thành một người đi bán thân vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.