Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 60: Khúc nhạc cuồng tưởng tốt nghiệp 3




Tả Yến nhanh chóng mang theo Phong Lai đến căn phòng ngoài thành.

Phong Lai một chân đá văng cửa phòng.

Nhóm ám vệ canh giữ ở bên trong biểu tình nghiêm túc, còn những hắc y kia đều bị điểm huyệt trói chặt tay chân ném ở góc phòng, thấy Phong Lai tới, bọn họ mí mắt cũng không nâng lên, vẻ mặt lãnh khốc mà dựa vào vách tường.

Nhóm ám vệ thật ra đang rất cao hứng.

Sau khi Tả Yến rời đi, bọn họ có thẩm vấn lại một phen, kết quả vẫn như cũ, những người này miệng cứng như đổ bê-tông sắt thép, dùng thủ đoạn gì cũng không cạy được miệng bọn họ. Nhưng Phong Lai thì không.

Ở Huyền Thiên Giáo, tam Đường chủ Phong Lai có tiếng về việc tra tấn người.

Thấy Phong Lai tới, nhóm ám vệ đều vui mừng một phen.

Phong Lai cũng không nói nhiều, trực tiếp quét mắt qua đám hắc y, sau đó đem ra tên cao lớn, cường tráng nhất.

Các hắc y nhân đều cười lạnh ra tiếng.

Bởi vì tên cường tráng này là người cứng miệng nhất trong đám hắc y. Đem hắn ra thẩm vấn chính là tự tìm việc cho mình.

Đại hán cường tráng hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy, đặc biệt nhìn Phong Lai lớn lên trắng trắng gầy gầy, khuôn mặt lại thanh tuấn (1), thoạt nhìn là một ngày bộ dạng lịch sự văn nhã, càng khinh thường mà cười lạnh nói: “Có giỏi đem một đao làm thịt ta, đừng lải nha lải nhải hỏi tới hỏi lui, lão tử không có gì để nói.”

(1) Thành tuấn: tuấn mĩ nói chung là đẹp trai đó mấy chế.

Phong Lai cũng không giận, nhẹ nhàng cười một tiếng, còn lấy ra quạt xếp ở bên hông, mở ra quạt hai cái, một mặt ôn tồn lễ độ.

Đại hán xì một tiếng khinh thường, rõ ràng không quen nhìn Phong Lai diễn: “Các ngươi, nam nhân Trung Nguyên đều trông giống đàn bà con gái.”

Nhưng rất nhanh, biểu tình trên mặt hắn chậm rãi biến hóa, cười lạnh ban đầu không còn, mặt bắt đầu vặn vẹo, lông mày nhăn lại, mũi đỏ bừng miệng sưng trông giống miếng lạp xưởng nướng.

Mà càng khó chịu hơn chính là, ruột gan của hắn giống như bị lửa đi qua cồn cào lợi hại.

Ngược lại, Phong Lai vẫn thong thả ung dung mà phe phẩy quạt xếp như cũ, nhàn nhạt nói: “Như thế nào, không nói?”

Đại hán đau căn bản không có sức lực mà tiếp tục khiêu khích Phong Lai, vừa rồi ruột gan hắn giống như bị lửa đốt đến nóng rực, mà hiện tại lại như bị đông lạnh thấu xương.

Sau đó lại cồn cào cháy bỏng, nóng đến chết đi sống lại, tiếp theo lại là lạnh lẽo thấu xương, cả người hắn cứ tuần hoàn như vậy, tuần hoàn nóng lạnh luân phiên, hơn nữa tốc độ tuần hoàn càng lúc càng nhanh, tra tấn hắn mồ hôi đầy đầu rồi lại rét đến run người.

Phong Lai thu hồi quạt xếp, biểu tình vẫn mang ý cười như cũ, nói: “ Cảm giác như thế nào?”

Đại hán quỳ rạp xuống đất, tay chân đều bị xích sắt trói chặt, cả người run run, đầu gối trên mặt đất chà đến chảy máu.

Hắc y phía sau hắn đều bị doạ sợ.

Phải biết rằng bọn họ làm nhiệm vụ đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy đại hán lộ ra loại biểu tình hoảng sợ như thế này.

“Ai phái các ngươi tới? Mục đích là cái gì?” Phong Lai dùng quạt xếp nâng cằm đại hán, nhàn nhạt hỏi.

Đại hán gắt gao cắn chặt răng, cho dù đau sống không bằng chết, hắn cũng không có mở miệng.

Phong Lai nhướng mi: "Thoạt nhìn thật là một người ương ngạnh."

Nói xong, hắn đứng lên, từ trong ngực móc ra một cái bình nhỏ, ép đại hán mở miệng đổ vào.

Lúc này, đại hán không thể chịu đựng nữa.

Hắn toàn thân trên dưới giống như bị người ta dùng vô số cây châm dùng lực châm chút một, đau đớn đến tận xương tủy, hắn đau đớn nằm trên mặt đất lăn lộn.

"Xin…… Xin ngươi…… Giải…… Giải... giải dược……” Đại hán mở miệng cầu xin.

Toàn thể hắc y phía sau hắn đều thay đổi sắc mặt.

“Xem biểu hiện của ngươi đã.” Phong Lai hướng phía sau vẫy tay, ám vệ đứng ở phía sau hắn lập tức đem ra một cái ghế, dùng quần áo lau sạch mới để Phong Lai ngồi.

Phong Lai dựa vào ghế, đối ám vệ nói: “Đem những người khác đều ném ra bên ngoài đi.”

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại vài người bọn họ, thấy đại hán còn do dự, Phong Lai thong thả ung dung nói: “Ta vẫn còn có mấy trăm loại độc có thể làm ngươi sống không bằng chết, ngươi muốn thử tất cả một lần hay không?”

“Ta nói…… Ta nói……” Đại hán rốt cuộc chịu không nổi năm mười chiêu mà nói ra.

Bọn họ là phiên bang Tây Vực giáo phái, giáo chủ bọn họ vẫn luôn đối võ lâm Trung Nguyên mang lòng thôn tính, nhiều năm trước liền lên kế hoạch muốn thâu tóm võ lâm Trung Nguyên.

Thâu tóm võ lâm Trung Nguyên, trừ bỏ việc không ngừng châm ngòi các đại môn phái, quan trọng nhất chính là đem võ lâm minh chủ xử lý.

Vì thế, Cố Thừa thành mục tiêu lớn nhất của giáo phái bọn họ.

Mà Ân Tử Mạch, thuần túy chính là nằm cũng trúng đạn.

Đám hắc y đã âm thầm tìm hiểu vài lần, thấy Ân Tử Mạch vẫn luôn cùng Cố Thừa ở cùng nhau, hơn nữa xem ra Cố Thừa với đối hắn còn rất ôn nhu, đám hắc y hiểu nhầm quan hệ hai người, vì thế liền nghĩ xử lý Ân Tử Mạch trước, sau đó làmCố Thừa thương tâm, cùng thời điểm đó lại tìm cơ hội xử lý hắn.

Phong Lai nghe xong sắc mặt đen đến dọa người, hắn một chân đá văng đại hán, sau đó đối ám vệ nói tùy tiện đem một người ngoài cửa xách vào.

Người này thời điểm chịu không được độc nóng lạnh luân phiên tất cả đều khai ra.

Nói giống đại hán như đúc.

Tiếp tục thẩm vấn năm người, những người này lý do thoái thác tất cả đều giống nhau, Phong Lai tùy tiện hỏi mấy vấn đề, bọn họ trả lời cũng đều không khác nhau lắm.

Phong Lai cùng Tả Yến liếc nhau, Tả Yến gật gật đầu, truyền âm nói: “Thoạt nhìn có vài phần đáng tin.”

“ Đem tất cả người ngoài mang vào.” Phong Lai phân phó.

Chờ tất cả mọi người bị ném vào, Phong Lai ngồi ở ghế trên, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng, nói: “Đêm nay là ai động tay đem bạch y thiếu niên ném vào sông?”

Mọi người đều gắt gao không mở miệng. Phong Lai cười lạnh nói: “Cho các ngươi một giây xem xét.”

“Là hắn.” Mọi người nhanh chóng tất cả đều chỉ nam tử gầy nhất, trên mặt có vết sẹo.

Nam tử mặt có sẹo sắc mặt tối xuống, tựa như đã đoán được kết cục, đơn giản ngẩng cổ nói: “Muốn giết như thế nào tùy tiện tới.”

“Ngươi động vào công tử của chúng ta, mạng ngươi đương nhiên giữ không nổi. Nhưng muốn chết?” Phong Lai cười cười, “Công tử chúng ta chịu tội vô cớ, đương nhiên là muốn ngươi nếm trăm ngàn lần thống khổ, mới có thể đem ngươi giết.”

Giờ khắc này, Phong Lai hoàn toàn biểu hiện chỗ tàn nhẫn của tam Đường chủ Huyền Thiên Giáo.

Hắn đầu tiên là làm nam tử có vết sẹo nếm một lần băng hỏa lưỡng trọng thiên (2), sau đó lại cho hắn ăn hai loại dược, nhìn thấy mặt nam tử có sẹo lộ vẻ mặt thống khổ nằm trên mặt đất lăn qua lộn lại kêu đau đớn, Phong Lai vừa lòng vỗ vỗ tay, nói: “Độc này tên gọi mang ý hít thở không thông, cách một ngày phát tác một lần, hảo hảo nếm một chút loại cảm giác rơi xuống nước mà không có biện pháp hít thở đi.”

(2) Băng hoả lưỡng trọng thiên: Nóng lạnh luân phiên ý ạ.

Các hắc y còn lại tuy không có bị Phong Lai uy độc dược nhưng đều cắn chặt răng, sợ tiếp theo đến lượt chính mình.

Phong Lai lại lấy ra quạt xếp, phẩy qua đám kia hắc y vài cái, sau đó thu hồi quạt xếp một lần nữa ngồi trở lại ghế trên.

Hắn chậm rì rì nói: “Các ngươi trước hết ở lại chỗ này, chờ công tử chúng ta ra quyết định cuối cùng là muốn giết hay xẻo từ từ. Đêm còn dài, thứ lỗi ta không bồi được các vị, các vị chậm rãi hưởng thụ độc ta vì các ngươi đặc chế đi.”

Trước khi đi, Phong Lai quay đầu lại nhìn nhìn tất cả hắc y đều khó chịu mà lăn lộn trên mặt đất, chậm rãi nhếch khóe miệng, thanh âm rất nhẹ, lại đủ cho mỗi người đều nghe thấy.

“Thiếu chút nữa đã quên nói cho các ngươi, cái này là dược nóng lạnh đan xen, ta nên đặt cho nó một cái tên, gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên. Thế nào, ta đặt tên không tồi đi, có phải giống như là có cảm giác nóng lạnh đan xen? Nga, nhìn biểu tình của các ngươi, hình như chính là đồng ý với ta.” Phong Lai sờ sờ cằm, từng câu từng chữ mà nói, “ Các vị cứ chậm rãi mà chơi.”

Sau khi nói xong, hắn đi theo Tả Yến về trước.

Trên đường, Tả Yến vẫn luôn nhìn hắn.

Phong Lai vẻ mặt khó hiểu: " Nhìn ta làm cái gì? Chẳng lẽ đột nhiên cảm thấy hình tượng ta đặc biệt to lớn?”

Tả Yến: “…… Ngươi, cái băng hỏa lưỡng trọng thiên kia, là dùng quạt hạ độc?”

“Đúng vậy, ta ở quạt lau thuốc bột, vừa nãy phẩy quạt chính là làm bọn họ hít vào.”

Tả Yến yên lặng hướng bên cạnh dịch ra hai bước.

Phong Lai: “……”

“Kia, vì cái gì chúng ta đều không có việc gì?” Tả Yến không hiểu.

Phong Lai cười nói: “Các ngươi bình thường đều ở cùng ta, ta đương nhiên sẽ thường xuyên uy các ngươi ăn chút giải dược, miễn cho ngày nào đó không cẩn thận trúng độc của ta. Vì không muốn làm các ngươi khẩn trương, ta đều đem giải dược hạ ở đồ ăn các ngươi ăn.”

Tả Yến: “……” Đột nhiên cảm thấy bên người có một cao thủ dùng dược, cuộc sống thật là không dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.