Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 6: Vô lại, khom lưng




"Cục trưởng Giang nói rất đúng."

Nam Cung Thấu gật đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Nhan Tiểu Ngư: “Nhưng mà chuyện này nghĩ lại thì cũng là thói quen của tôi, chuyện đầu tư, cần phải suy tính thêm."

Nhan Tiểu Ngư bị anh ta nhìn chằm chằm, cả người nổi lên một tầng da gà, cô vội vàng tránh đi.

Trong lòng thầm run sợ, năm mươi vạn ơi là năm mươi vạn, muốn bán thân bao nhiêu lần mới có đủ năm mươi vạn đây...

"Đương nhiên phải như vậy rồi." Cục Trưởng Giang nghe xong, cười: “Nhưng thật ra, Nam Cung thiếu gia tuổi còn trẻ lại có được phần gan dạ sáng suốt này, quả thực hiếm thấy, trùng hợp là con trai tôi cũng vừa về, chuẩn bị ăn cơm, nhân tiện, hay là hôm nay Nam Cung thiếu gia ở lại tệ xá ăn cơm được không?"

Ông ta hiểu tính tình của Nam Cung Thấu, những trường hợp này phần lớn là đến mà không ở lại, chỉ nói vài câu liền đi.

Nhưng lần này, ánh mắt của anh gần như ghim chặt Tiểu Ngư, khóe miệng cười: “Thịnh tình không thể từ chối, nếu đã như vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh."

Nhan Tiểu Ngư vừa nghe thấy liền ngẩng đầu lên, lập tức thấy vị thiếu gia này đã đứng vững trước mặt mình, đôi mày nhướng lên, môi khẽ cười.

Lúc này mà ở lại, có phải là chuẩn bị đòi nợ hay không?

Mặc dù Thấu thiếu gia đã nói bốn chữ nợ nần xóa bỏ, mà trong thời gian ngắn cô cũng đã kịp thời ghi âm lại làm chứng cứ.

Nhưng người trong giới xã hội đen lại có thể nói thật sao?

Còn nữa, máy ghi âm kia, có thể mang đến họa sát thân cho người Nhan gia, cho cô không?

Có khi nào kểtừ đây cô sẽ phải sống lưu lạc nơi góc bể chân trời hay không?

Có thể không...

Hiển nhiên bạn học Nhan đã quá mức cảnh giác với xã hội đen, lúc này liền kéo áo ra để hít thở cho thông.

Chú Giang giới thiệu mọi người với nhau.

Cô cúi đầu khi bắt tay với Nam Cung Thấu, thời khắc hai bàn tay chạm vào nhau, bỗng nhiên cô có cảm giác đau nhói, giống như bị bóp chặt.

Cô ngẩng đầu thấy Nam Cung Thấu cũng đang nhìn chằm chằm mình, đôi lông mày nhướngg lên, đôi mắt đầy vẻ dò xét, giống như muốn nhìn thấu cô, không chừa một chút.

Tiểu Ngư đổ mồ hôi...

Lẽ nào… Anh ta vừa liếc mắt đã biết cô nặng bao nhiêu cân, sau đó sẽ làm thịt rồi bán cô như thịt heo sao...

NO----!

Tuy rằng bình thường bạn học Nhan rất to gan, đối mặt với kẻ bắt cóc cũng không sợ, đối mặt với kẻ trộm cũng dũng mãnh, nhưng bởi vì đã biết thiếu gia này động chút là giết người, cho nên đối với Thấu Thiếu gia này cô luôn ôm tâm lý e ngại, lúc đầu không sợ cũng là bởi vì trên người anh ta có mùi hương giống như mùi sữa tắm cùng loại với con chó A Hoàng...

Nam Cung Thấu phát hiện tay cô run nhẹ, anh liền xoay tay nắm tay cô trong lòng bàn tay mình không buông.

Tiểu Ngư run lên, kinh hãi ngẩng đầu, nhìn Nam Cung Thấu nói lặp: “Anh anh anh, làm cái cái cái gì...."

"Nhan Tiểu thư." Thấu thiếu gia rút tay về, nhìn chằm chằm cô, bình tỉnh hỏi lại: "Cô muốn tôi làm cái gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.