Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 2: Nhà hình ống, rét lạnh




Khi đó, Nhan Tiểu Ngư vừa vào trường cảnh sát không lâu, Giang Phàm là huấn luyện viên thực tập ở trường cảnh sát, từ trước đến nay anh luôn huấn luyện nghiêm khắc, nhưng lại có một cô gái đứng trong đội ngũ huấn luyện luôn nở nụ cười trên môi, dù động tác mệt mỏi đi nữa cũng cười một tiếng cho qua, đã khắc sâu vào kí ức của anh.

Khi mới quen Nhan Tiểu Ngư, Giang Phàm chỉ thấy diện mạo của cô xinh đẹp trẻ trung, cũng cho rằng đây là một cô gái ngốc nghếch, ưu điểm là lúc nào cũng thoải mái, hành động và ngôn ngữcũng mạnh mẽ và có chí tiến thủ hơn người bình thường mà thôi.

Nhưng sau này chung đụng rồi anh ta mới biết, cô gái này có quá nhiều ưu điểm, lương thiện, nhiệt tình, lấy chuyện giúp người khác làm niềm vui, có thể chịu được khổ cực, nhẫn nại, lại có sự cứng cỏimà cô gái bình thường không có, nhưng cũng chỉ có ở chung lâu mới nhìn thấu bản chất của cô…. Nhan Tiểu Ngư thích che giấu sự thông minh của mình, tình nguyện làm một cô gái ngốc giản dị bình thường để theo đuổi những lý tưởng bình thường chứ không phải những lý tưởng vĩ đại kia.

Nếu như một người vừa mới quen biết, đã có thể nhìn thấu toàn bộ Tiểu Ngư, nhận ra được tố chất thông minh của cô, Giang Phàm sẽ sức khâm phục người này, bởi vì, để hiểu được Nhan Tiểu Ngư, anh ta đã phải mất ròng rã hai năm trong trường cảnh sát...

"Lão đại, đi thôi!"

Giọng nói trong trẻo của Nhan Tiểu Ngư vang lên, kéo thần trí của Giang Phàm về.

Anh cúi đầu nhìn Tiểu Ngư đã thay một bộ quần áo đơn giản, áo phông tay ngắn, quần dài, giày màu trắng, mái tóc ngang vai cũng đã được buộc thành tóc đuôi ngựa cao cao, cô không trang điểm mà để mặt mộc, mắt to tròn, mũi cao, đôi môi hồng hào luôn nở nụ cười, vành tai nho nhỏ mịn màng như ngọc, đôi mắt khẽ chớp, liền hiện lên bộ dáng thanh thuần tinh thần phấn chấn, xinh đẹp như viên minh châu thượng hạng, chỉ một nụ cười cũng đủ khiến người khác đắm chìm trong cảm giác vui vẻ thư thái, đã nhìn thấy thì không rời mắt đi được.

"Tiểu Ngư, anh đã kìm nén rất nhiều năm, có một câu đặc biệt muốn nói cho em biết..." Giang Phàm nhìn chằm chằm cô, nhịn không được nói: “Em... thật sự không xấu."

Đối với người như Tiểu Ngư, cô sẽ không hiểu được những lời nói quá uyển chuyển, quá trực tiếp sẽ khiến cô bị dọa sợ, vốn dĩ, Giang Phàm vẫn cố gắng che giấu tình cảm của mình, cho nên không dám trực tiếp khen ngợi cô, thực sự là giày vò không nhẹ.

Tiểu Ngư nhướng mày, lễ phép khen lại: “Nào có đâu. Anh Giang, thật ra anh lớn lên dáng dấp cũng rất cao ạ..."

Con gái không tìm được ưu điểm, khen khí chất, con trai không tìm được sở trường, khen vóc dáng.

Khóe miệng Giang Phàm co quắp lại, đành tiếp tục chịu thua.

Nha đầu này… quả thực là không tim không phổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.