Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 1: Thi đại học, ngựa chiến




Nợ nần đã được thanh toán, chứng cứ cũng đã có, mọi chuyện đã trở lại bình thường, tâm trạng của Nhan tiểu thư cũng tốt.

Hôm nay là chủ nhật, không cần đi làm, không có nhiệm vụ, Nhan Tiểu Ngư vẫn dậy sớm như cũ, bật ca khúc kháng chiến nghe lúc chạy bộ, sau khi về còn mua sữa đậu nành và bánh quẩy.

Cô xách theo túi bánh quẩy về tới nhà trọ thì thấy một chiếc xe Audi A8 màu đen đỗ ngay trước nhà trọ, biển số xe cô đã rất quen thuộc, là xe mới của Anh Giang, ở đầu xe, Giang Phàm vừa mới trở về từ thành phố Lâm đang đứng đó, anh cũng mặc một bộ quần áo thểthao đơn giản.

Khuôn mặt của anh thanh tú, khi cười càng rực rỡ, khi trông thấy Tiểu Ngư thì cười tươi lộ ra hai lúm đồng tiền trên má, vui vẻ vung hai tay lên: “Tiểu Ngư, chào buổi sáng!"

"Đâu còn sớm, đã bảy giờ rưỡi rồi!" Tiểu Ngư bĩu môi: “Lão đại, hôm nay đi xem mắt à, ăn mặc đẹp trai rạng ngời như thế?"

Đối với việc mỗi sáng cô kiên trì dậy lúc sáu giờ, là noi theo truyền thống của Hồng quân Trung Quốc, mấy chục năm đều như một ngày, kiên trì theo thói quen tốt, Giang Phàm đã biết điều này, cho nên không thể làm gì khác hơn là đành lắc đầu chịu thua, cười nói: “Gặp mặt cái gì, hôm nay là ngày gì, có phải em đã quên rồi không?

"Ai muốn sinh rồi hả?!"

Nhan Tiểu Ngư kinh ngạc thốt lên, lại nghĩ đến gần đây trong đơn vị không có ai mang thai đi? Lại kêu: “Ai muốn kết hôn?!! Chẳng lẽ là sinh nhật của lão đại cho nên anh đến đòi quà sao?"

Tiền bạc của cô vừa bị người khác vơ vét, hôm nay nếu thêm chuyện này, cô sẽ thiếu tiền tiêu đấy.

Giang Phàm im lặng.

Suy nghĩ của cô gái này chưa bao giờ bình thường cả.

"Không phải đã nói chủ nhật tuần này sẽ dẫn em và Duy An đến nhà của anh ăn cơm sao?" Giang Phàm thở dài nhắc nhở: “Tuần trước đã đồng ý anh, Đồng chí Nhan, em không thể tiếp tục nuốt lời.”

Tiểu Ngư tỉnh ngộ, gật đầu nói: “Vậy anh đợi một chút, em đi thay quần áo rồi chúng ta đi đón Duy An."

Giàng Phàm ừ một tiếng, dựa người vào bên cạnh xe đợi, nhìn bóng lưng Tiểu Ngư chạy lên lầu, khóe miệng không tự chủ được nở nụ cười, nhất là khi thấy cô gái đứng ở lan can phòng trọ ở tầng 2 vẫy tay với mình, làm khẩu hình miệng nói đợi em ba phút thì trong đôi mắt càng tăng thêm vẻ ấm áp.

Tiểu Ngư là cô nhi, từ nhỏ lớn lên ở Cô nhi viện, cho đến năm mười bốn tuổi mới được một ông lão Hồng quân tám mươi tuổilà Nhan Hoa nhận nuôi, từ đó về sau Tiểu Ngư mới có họ, gọi là Nhan Tiểu Ngư.

Nhan Duy An là cháu gái duy nhất của Nhan Hoa, vừa mới 18 tuổi, năm nay vừa lên đại học, mà đối với Nhan Duy An, Nhan Tiểu Ngư càng liều mạng chăm sóc, cái gì cũng không cần chỉ cầu có thể khiến Nhan Hoa yên tâm.

Còn Giang Phàm, là từ năm Nhan Tiểu Ngư mười sáu tuổi, bắt đầu vào trường cảnh sát mới biết cô ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.